Sớm Đã Có Cục Cưng

Chương 18

Sao cô có thể yêu thương Trọng Hàm như vậy? Đúng như cô đã nói, cô vốn thích trẻ em sao?

Cho dù như vậy nhưng có thể thích tới mức độ này ư? Cô đối với Trọng Hàm dường như quan tâm và chăm sóc một cách cẩn thận, chu toàn!

Sau khi ăn xong, bọn họ đi tới một cửa hiệu sách gần đó. Hiệu sách này hoạt động 24/24 giờ, là một trong những địa điểm yêu thích của những con cú đêm. Bên trong cửa hàng có trưng bày trang vẽ, có phòng nghe nhìn, có hội trường tổ chức âm nhạc, có phòng sách thiếu nhi, phòng đọc. Ánh sáng vừa đủ, rất dịu, không gian yên tĩnh thoáng đãng khiến ba người vô thức đi chậm lại, đắm chìm trong biển sách, hoàn toàn không muốn rời đi.

– Ba ba, tập 8 của cuốn “Tiểu Triển tìm mẹ” đã ra rồi này! – Trọng Hàm vui vẻ khi tìm được cuốn sách mình yêu thích.

Vạn Tử Tẩm ngây ngẩn cả người:

– Trọng Hàm, con … con biết cuốn “Tiểu Triển tìm mẹ” sao?

Ung Tuấn Triển mỉm cười, nói:

– Từ nhỏ nó đã thích đọc các cuốn sách thiếu nhi rồi. Nó thường tưởng tượng mình là Tiểu Triển, luôn luôn đi tìm người mẹ chưa một lần gặp mặt. Cho dù đoạn đường có trải qua bao nhiêu khó khăn thì Tiểu Triển vẫn không nản lòng, đứa bé đó nhất định phải gặp được người mẹ mà nó thương nhớ bấy lâu nay. Cũng vì thế mà nó đã giúp đỡ được rất nhiều người khác, còn nhận được rất nhiều phần thưởng nữa, có đúng không Trọng Hàm?

Đứa nhỏ nhướng cao hàng lông mày, hào hứng phụ họa:

– Ba ba, không phải ba cũng rất thích đọc nó sao? Ba còn thường xuyên mua tặng con nữa.

Cô kinh ngạc, khó tin nhìn Ung Tuấn Triển, lắp bắp hỏi:

– Anh cũng … thích đọc nó sao?

Anh cười nhẹ:

– Phong cách viết của tác giả Annie mama rất trẻ trung và rung động lòng người. Giữa nhưng câu chữ kia truyền tải một thứ tình cảm rất sâu sắc, chân thực. Lúc đầu là tôi cùng đọc với Trọng Hàm rồi sau đó cũng mê nó luôn.

– Thật… thật sự không ngờ được! – giọng cô càng ngày càng nhỏ, nội tâm càng ngày càng kích động.

Là cô! Cô chính là tác giả của cuốn “Tiểu Triển tìm mẹ”!

Lúc còn học đại học, vì quá nhớ đứa nhỏ, cô thường tưởng tượng thấy đứa nhỏ tuy đã không còn trên đời nhưng linh hồn nhỏ bé, cô đơn kia vẫn còn quyến luyến vì không được ở bên cạnh mẹ mình; có lẽ nó luôn đi tìm cô.. Vì vậy cô mới sáng tác “Tiểu Triển tìm mẹ”, coi nó như là một cách để gửi gắm tâm tình nhớ thương đứa nhỏ của mình. Câu chuyện này có nhân vật chính lấy chữ Triển trong Ung Tuấn Triển làm tên, sau đó triển khai quá trình Tiểu Triển đi tìm mẹ. Nào gặp hải tặc trên biển, gặp xác ướp sống lại ở Ai Cập, đào kho báu ở Tây An, bị trở thành tế phẩm ở Châu Phi… Tóm lại là gồm đủ thứ tình huống, cái gì cũng có.

Câu chuyện vừa có tính chất mạo hiểm, phiêu lưu cộng thêm sức lay động về tình mẫu tử nên bán rất chạy, hầu như bọn trẻ đều thích nó. Cô vẫn tiếp tục sáng tác, sau này còn hợp tác với họa sĩ, xuất bản truyện tranh và phim hoạt hình.

Vì thế cô cũng có thể được xem là một phụ nữ giàu có, chưa từng phải làm việc trong các công ty, đương nhiên là không hề làm người giúp việc ở Cao Hùng. Cái này đều là nhờ dì cô và những mối quan hệ dàn xếp, thỏa thuận, bởi vậy cô mới thuận lợi bước chân vào trung tâm nhân lực giới thiệu những người giúp việc toàn năng, đăng ký phỏng vấn vị trí giúp việc nhà họ Ung và cũng may mắn được vào ngôi nhà này.

Thật sự là cô không bao giờ nghĩ tới chuyện con trai bảo bối cũng yêu thích sách mình viết. Nếu Trọng Hàm biết cô là người viết thì không biết nó vui vẻ thế nào…

Cô hạnh phúc nhìn Trọng Hàm, hàng lông mày của nó giơ lên càng cao, vẻ mặt hào hứng nhanh tay lấy cuốn “Tiểu Triển tìm mẹ” mới nhất.

Trong tập này ruốt cuộc mẹ của Tiểu Triển đã xuất hiện bên cạnh nó; cô ấy đã hết lòng chăm sóc, yêu thương Tiểu Triển, còn đưa nó tới nước Mỹ nhìn đại minh tinh mà nó hâm mộ, thế nhưng Tiểu Triển lại hồn nhiên không hay biết gì…

– Trọng Hàm nói, cô thích tôi!? – Ung Tuấn Triển đột nhiên nhìn cô, hỏi.

Nhất thời tai cô nóng bừng, mặt đỏ tim đập, ánh mắt không biết nên hướng về đâu. Ngay cả cuốn sách cầm trong tay cũng bị rớt xuống khiến cô luống cuống chân tay cúi xuống nhặt lên.

Oh My God! Sao Trọng Hàm lại biết, còn nói cho anh biết nữa! Trời ơi, cô chết mất!

Cô cui đầu thật thấp, cố lấy lại bình tĩnh rồi mới ngẩng đầu lên nhìn anh, trấn định trả lời:

– Không phải như vậy, chắc Trọng Hàm hiểu nhầm ý của tôi rồi. Tôi nói với nó là tôi rất thích.. một ông chủ như anh. Anh đối với tôi rất thoải mái, tiền lương và phúc lợi cũng rất chu đáo.. ý tôi là như vậy đó.

– Phải không? – anh nhẹ nhăn mày, đôi mắt sắc bén chuyên chú quan sát từng biểu tình trên gương mặt cô. – Trọng Hàm nói, hôm qua cô thừa nhận với nó, cô thích tôi. Sở dĩ cô không thể kết hôn với tôi là vì tôi muốn kết hôn với người khác. Cô chắc là mình không có nói những lời này chứ?

Mặt Vạn Tử Tẩm càng đỏ hơn:

– Có, nhưng đó là vì..

– Có là tốt rồi! – Ung Tuấn Triển ngắt ngang lời giải thích của cô.

Khi anh biết cô nói thích anh thì mọi thứ đã thay đổi, anh tin tưởng cô sẽ thật tâm coi trọng Trọng Hàm. Cô đáng giá để anh mạo hiểm một lần!

– Nếu tôi không kết hôn với người khác thì em đồng ý kết hôn với tôi chứ? – anh hỏi thẳng.

Trái tim trong l*иg ngực cô đang kêu gào đòi nhảy tọt ra. Cô thật sự không hiểu vì sao lại hỏi một vấn đề có tính giả thiết thế này? Vì sao lại muốn tra tấn tình cảm của cô? Chẳng lẽ anh sẽ vì cô đồng ý kết hôn với anh mà bỏ qua một đối tượng tốt như Trương Cảnh Viện ư?

– Tôi không muốn trả lời câu hỏi này, nó không có ý nghĩa gì cả. – Vạn Tử Tẩm lảng tránh, không muốn trả lời.

Trời ạ! Cô thật hy vọng hôm qua mình nên suy nghĩ cẩn trọng khi nói chuyện đó với Trọng Hàm. Nhưng ai mà biết nó lại tin đó là thật, còn nói với ba ba nó nữa chứ?!

– Lý do vì sao lại không có ý nghĩa? – ánh mắt Ung Tuấn Triển thật lợi hại. – Em vẫn nghĩ tới bạn trai cũ sao? Em vẫn còn chờ được nối lại tình xưa với anh ta?

Giọng điệu của anh thật bức người, hại cô thở cũng thấy khó khăn. Dù vậy cô không muốn nói dối anh.

Vô thức, cô nắm chặt tay lại.

– Thực ra.. không có người nào cả, đó là tôi nói dối anh thôi. Tôi có yêu một người nhưng đã là chuyện của mười năm trước. Hiện tại tôi không biết anh ấy đang suy nghĩ những gì. Thực ra, mười năm trước tôi cũng không thể nào biết được suy nghĩ của anh ấy. Duyên phận của chúng tôi… quá ngắn ngủi.

Chỉ có một đêm!

Ung Tuấn Triển nhìn cô không chớp mắt, l*иg ngực Vạn Tử Tẩm phập phồng kịch liệt, cả người nóng phừng phừng như có lửa đốt. Thông tin mà cô đưa ra liệu có khiến anh nhớ lại điều gì không? Anh có ấn tượng gì với cô nữ sinh mười năm trước? Nếu nói có thì cô cũng không tin, bọn họ không có thứ tình yêu mãnh liệt, nồng nàn; thậm chí buổi sáng thức dậy chỉ còn một mình cô nằm mơ màng trên giường. Anh biến mất, thanh toán chi phí dừng chân nghỉ trọ rồi đi thẳng.

Cô đã khóc như ruột gan đứt từng khúc, đau đớn vô cùng. Rõ ràng khi hai người kết hợp, anh nhiệt tình và dịu dàng như vậy, nhưng sao qua một đêm anh lại nhẫn tâm chạy lấy người, một câu cũng không để lại…

Thâm tâm cô cho rằng anh đang trốn tránh cô, trốn tránh khả năng phải đối mặt với trách nhiệm đạo nghĩa. Mãi tới khi dì nói thì cô mới biết, anh vội vã đi là vì mẹ anh nhập viện.

Điện thoại của anh tắt nguồn, người nhà anh đã phải nhờ tới truyền thông, vất vả lắm mới tìm được anh để thông báo tin mẹ anh phải vào viện.

Khi biết nguyên nhân không phải anh đang trốn tránh mình thì cô đã cảm thấy tốt hơn nhiều. Và cô cũng tin tưởng, chờ khi bệnh của mẹ anh tốt lên, anh sẽ trở về, sẽ quay trở lại ngọn núi này để tìm cô. Đêm đó thật ngọt ngào, thật ấm áp, thập đẹp, cô tin anh sẽ không dễ dàng quên nó!