Bệnh Tình Yêu

Chương 39

Lăng Lệ dùng ngón tay ấn hai cái vào phần chân dưới của cô để quan sát, kết luận, “Khi truyền Insulin, sẽ xuất hiện hiện tượng phù nề ở phần dưới chân, nếu như không yên tâm, làm thêm một xét nghiệm kiểm tra xem.”

Mễ Lợi nhắc nhở, “Khi nhập viện đã cho xét nghiệm protein trong nướ© ŧıểυ rồi ạ, bình thường.”

Lăng Lệ hỏi Giản Minh, “Nếu như em lo lắng, làm thêm một lần xét nghiệm, có làm cho em yên tâm hơn không?”

Giản Minh đáp lời, “Em tin tưởng vào tay nghề chẩn đoán của anh.”

Một nụ cười xuất hiện bên khóe môi Lăng Lệ, “Thế thì chúng ta không xét nghiệm nữa.”

Giản Minh hối hận ngay lập tức, cô nói như vậy không phải có ý đồ mờ ám gì đâu, chỉ muốn tỏ ra bản thân mình tin tưởng bác sĩ mà thôi, cho dù bác sĩ này đây là bác sĩ Đường, hay bác sĩ Lăng, hay bác sĩ Dương, cô đều sẽ tin tưởng như thế. Lòng đang rối bời thì ngoài cửa có người bước vào, cầm một bó hoa hồng phấn vô cùng tươi tắn và rực rỡ, hào hoa phong nhã, ngọc thụ lâm phong, đi về phía Giản Minh, giọng nói vẫn luôn dịu dàng, đều đều như thể bị kiểm soát bởi hệ thống điều hòa trung tâm, “Hôm nay thế nào rồi?”

Giản Minh trợn mắt trợn mũi không nói nên lời, La Thế Triết?! Đến thăm bệnh sao? Trời ơi, Giản Minh mệt lắm rồi, nếu như bị Tô Mạn phát hiện ra sẽ rắc rối lắm đây, lại còn liên lụy đến con trai nữa chứ. Được rồi, được rồi, chỉ cần La tiên sinh không đến nỗi bị khùng vào đây tặng hoa cho vợ cũ là được.

Nhưng mà… La Thế Triết đưa bó hoa đến trước mặt cô thật, nó nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi, “Này, loài hoa em thích.”

Anh ta làm thế ngay trước mặt Lăng Lệ sao??? Khuôn mặt của Giản Minh nóng bừng lên, cả tai và cổ của cô cũng như đang bốc cháy, sau đó bó hoa được đặt lên đầu gối cô, vô cùng tự nhiên, giống như kiểu cô đã chấp nhận bó hoa này vậy. La Thế Triết giơ tay ra với Lăng Lệ, “Chủ nhiệm Lăng, vất vả cho anh quá.”

Lăng Lệ bắt tay với La Thế Triết, tự nhiên thoải mái, khuôn mặt lộ vẻ cực kỳ thư sinh, nho nhã, đáp lời, “Có gì đâu, có gì đâu.”

La Thế Triết nói, “Nhìn thấy Giản Minh được chuyển vào đây, tôi yên tâm phần nào, may mà có anh ở đây, cha vợ của tôi và Giản Minh phải nhờ anh giúp đỡ ít nhiều. Lúc nào có thời gian thì cùng uống trà nhé.”

Lăng Lệ đáp lời, “Công việc của chúng tôi mà, lúc nào cũng như thế.”

Buông tay nhau ra, những lời nói khách sáo kết thúc, thái độ của La Thế Triết giống hệt như người nhà của bệnh nhân, “Đường huyết của Giản Minh khống chế có tốt không?”

Cô bác sĩ xinh đẹp Mễ Lợi và sinh viên đi theo Lăng Lệ đều không lên tiếng. Lăng Lệ vô cùng kiệm lời, “Cũng rất tốt.”

“Thế thì tốt quá.” La Thế Triết giúp Giản Minh kéo ống quần xuống, động tác thuần thục đó, còn nhấc chân kia của Giản Minh đặt lên trên giường, báo hại Giản Minh sợ đến nổi gai ốc, phần trên cơ thể đáng lẽ có thể nhích về phía sau để trốn, nhưng như vậy lại dựa ngay đúng vào đống chăn màn xếp ở đầu giường, cho nên nhìn thế nào cũng không giống đang trốn, mà là phối hợp với hành động đó của La Thế Triết, cô nghe tiếng La Thế Triết nói, “Giản Minh, sau này em phải nhớ chú ý khâu ăn uống đấy nhé”, rồi để bó hoa sang chỗ khác, lấy chiếc áo khoác Giản Minh vắt cuối giường lên đắp lên chân cô. Bận rộn xong đứng thẳng dậy nói với Lăng Lệ, “Giản Minh tính tình trẻ con, cũng không được sáng suốt cho lắm, nếu như có gây rắc rối gì, mong mọi người bỏ qua cho.”

Lăng Lệ nở nụ cười, “Đương nhiên. Thế thôi, hai người cứ nói chuyện, tôi còn có việc.”

La Thế Triết đáp lời, “Để tôi tiễn mọi người…”

Giản Minh thật sự không dám nhìn Lăng Lệ, cô cảm thấy, thôi xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi… Rốt cuộc là cái gì xong, cô cũng không biết được. Trên thế giới này, còn có ai thê thảm hơn cô nữa không? Đến ngã bệnh nằm viện còn gây ra nông nỗi này. Quan trọng là cô cảm thấy… cảm thấy… trong lòng cô muốn túm lấy Lăng Lệ giải thích rõ ràng, nhưng mà, giữa họ đâu đã có chuyện gì, đúng không nào? Cô muốn như vậy không phải là quá kỳ lạ hay sao? Người ta hiểu lầm cái gì, biết làm sao được, mình đâu có làm chủ được, nhưng Giản Minh không để cho bản thân mình hiểu lầm.

La Thế Triết tiễn Lăng Lệ đi rồi quay lại, ngồi xuống giường chiếc ghế trước giường của Giản Minh, Giản Minh cảm thấy không thoải mái, chiếc ghế đó Lăng Lệ đã từng ngồi, sắc mặt cô tỏ ra lạnh lùng, “Anh nên đứng thì hay hơn.”

Sắc mặt La Thế Triết không hề thay đổi, “Vì sao?”

Giản Minh mệt mỏi không chịu nổi nữa, “Tiên sinh, anh lại chơi trò gì nữa đây hả?”

La Thế Triết bình tĩnh, “Có trò gì đâu.”

“La Thế Triết, anh đừng có giở bộ dạng bí hiểm không hiểu nổi ra nữa, tôi không phải là đối thủ mạnh của anh, cũng không phải là đồng nghiệp của anh, cuộc sống của tôi không ảnh hưởng tốt xấu gì đến anh, thật đó, anh tỉnh táo lại đi.” Nói xong Giản Minh dứt khoát không thèm để ý đến La tiên sinh, quay người ra cửa sổ nhìn ngẩn ngơ ngoài đó, nhiệt độ lại xuống nữa rồi, bầu trời lạnh lẽo thật làm cho con người ta cảm thấy chán ghét, cũng làm cho Giản Minh có tâm trạng chán ghét bản thân mình, cô có thích hợp sống trên cõi đời này không nhỉ?

Yên tĩnh một lúc, La Thế Triết cất tiếng, “Giản Minh, đang suy nghĩ gì thế?”

Giản Minh mỉa mai, “Trái đất này quá nguy hiểm, đáng lẽ tôi phải quay trở về các vì sao.”

La Thế Triết bỗng nhiên bật cười, “Lâu lắm rồi mới nghe lại câu nói ngớ ngẩn này của em.”

“Có mất mát gì đâu.” Ánh mắt của Giản Minh dời từ cửa sổ vào, nhìn chồng cũ, lạnh nhạt nói, “Thật đó, không có việc gì thì tránh xa tôi ra một chút.”

“Anh tìm em có việc mà.” La Thế Triết nghiêm sắc mặt, “Bệnh tình của cha Tô Mạn rất nguy hiểm, chúng tôi phải đưa ông cụ qua Mỹ điều trị, nhờ em chăm sóc Đông Đông. Lúc nào em ra viện?”

Chỉ cần là việc của con trai, Giản Minh sẽ cố gắng hết sức thực hiện, trả lời, “Nhanh thôi, chắc hai ngày nữa. Lúc nào mọi người đi?”

“Chắc hai ngày nữa.” Cuối cùng La Thế Triết cũng rời khỏi chiếc ghế đứng dậy, “Được rồi, liên lạc lại sau.”

Giản Minh hét lên sau lưng anh ta, “Này, mang hoa đi chứ.”

La Thế Triết giả vờ như không nghe thấy.

Đợi La Thế Triết đi ra khỏi cửa, bệnh nhân giường số 37 và 38 đều tròn mắt nhìn Giản Minh, Giản Minh miễn cưỡng nở nụ cười, “À, là chồng cũ của cháu.”

”Biết chứ.” Hai người bạn cùng phòng chỉ nói một câu, “Thật đó, tránh xa anh ta ra một chút.”

Giản Minh gật gật đầu, không có ý định giải thích gì thêm, lại dời ánh mắt ra phía bên ngoài của sổ, thực sự không biết phải giải quyết cục tức trong người thế nào, cầm lấy bó hoa to đùng đó bước ra khỏi phòng bệnh, đi về phía ban công lộ thiên, ở đó vắng hoe không có ai, mây đen giăng đầy bầu trời, gió thổi xào xạc, cô không mặc áo khoác, lạnh đến run cả người, cô vội vàng chạy về phía lan can, lấy hết sức như ném một quả cầu bằng chì, giận dữ vứt ra xa, nắm lấy lan can thở dốc, muốn chửi mấy câu mới có thể làm cô giảm bớt mối hận này, thì một làn khói thuốc bay vào mũi cô, Giản Minh bị sặc, ho lên mấy tiếng, tìm về phía có khói thuốc, kinh ngạc nhìn thấy Lăng Lệ đứng cách đây không xa, vị bác sĩ này chui từ đâu ra đây? Anh ấy cũng hút thuốc sao?

Lăng Lệ ngậm điếu thuốc, đưa mắt nhìn Giản Minh rất lâu, “Vứt rồi không tiếc sao?”

Chịu đựng quá đủ rồi, Giản Minh lần đầu tiên hung dữ với Lăng Lệ, hét tướng lên, “Không cần anh phải lo”, rồi giận dữ phủi tay áo chạy thẳng một mạch vào phòng bệnh.

Cũng chưa phải đã xong hẳn, ngày hôm đó trời định sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, sau bữa trưa, Lăng Lệ lại làm cho Giản Minh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thêm một lần nữa, Lăng Lệ cầm một túi giấy để đầu giường cô, anh lại giở trò gì nữa đây? Mở túi giấy ra, lấy túi chườm nóng ra, chất lượng rất tốt, vẫn còn rất mới, màu trắng, hình ảnh ở mặt trước của túi chườm nóng là mấy con ếch xanh quay lấy nhau thành một vòng tròn.

Ban đầu Giản Minh vẫn chưa hiểu lắm, vô duyên vô cớ đưa cho cô túi chườm nóng để làm gì? Suy nghĩ kĩ một lúc, nhớ ra có một buổi sáng, giờ truyền nước của mọi người, Lăng Lệ cầm bản kết quả kiểm tra của giường 38 đến tìm bệnh nhân, nói về việc trong thời gian mang thai, nếu như gặp nguy hiểm, có khả năng sẽ phải tiến hành một vài biện pháp xử lý. Lúc đó lão tiền bối giường số 37 nói rằng, huyết quản vừa sưng vừa đau, thuốc nước lại quá lạnh, bà quên mất mang theo túi chườm nóng, Giản Minh liền lấy túi chườm nóng của mình đưa cho bà dùng. Đó là kinh nghiệm dạo trước chăm sóc Đông Đông mỗi khi ốm, cho nước sôi vào trong túi chườm nóng, sau đó áp vào dây truyền nước, thuốc vào đến huyết quản sẽ không còn lạnh nữa, làm cho mình cảm thấy thoải mái hơn. Bệnh nhân giường số 37 ban đầu còn ngại dùng túi chườm nóng của Giản Minh, Giản Minh nói bản thân cô còn trẻ chán, sức đề kháng cũng tốt hơn một chút, cứ dúi túi chườm nóng vào cho bệnh nhân giường 37. Ai ngờ bác sĩ Lăng lại to gan như thế này, đi vào đi ra tùy tiện như thế, chút việc cỏn con giữa giường 36 và 37 mà cũng để ý… Phiền chết đi được!