Chỉ có vào những giây phút này, những khi anh tập trung tinh thần vào nơi khác, Giản Minh mới dám yên tâm quan sát anh thật kĩ. Biết rằng bản thân không nên suy nghĩ quá nhiều, nhưng mà con người đang ngồi trước mặt cô đây thực sự làm trái tim cô thổn thức, những tháng ngày như rớt xuống vũng bùn, vô cùng thể thảm như vây, chỉ có anh chịu khó tán dương cô, động viên cô, yêu thương cô. Đáng nhẽ phải tự ru ngủ mình như thế này, đây chẳng qua là lòng tốt của bác sĩ đối với bệnh nhân, nếu không một ngày nào đó vượt rào, vướng vào sợi dây tình ái, tình cảm dây dưa, sợ rằng sẽ gây ra họa lớn. Đang trong dòng suy nghĩ thì ánh mắt của bác sĩ, từ kim giây dời sang đây, chạm vào ánh mắt của cô.
Đều không phải đang ở lứa tuổi nhi đồng không hiểu chuyện nữa, đều đã biết tình yêu là cái gì, đều đã biết ánh mắt một người đàn ông hoặc một người phụ nữ nhìn người ta như thế, có nghĩa là gì, đặc biệt là đầu ngón tay của Lăng Lệ cảm nhận được, mạch của Giản Minh đang đập nhanh hơn, anh có thể tưởng tượng được rằng, trái tim nằm ở phái bên trái phần trên cơ thể này đang nhảy nhót theo vũ điệu gì, thậm chí, Lăng Lệ tin tưởng rằng, tế bào thần kinh ở não trung gian của họ đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dòng điện sinh học đang phóng với tốc độ 400 km một giờ, chất phenylethylamine[1] lan tỏa ra khắp cơ thể, giống như ai đang đánh đàn ting ting tang tang, biết làm sao được, người anh để ý lại là Giản Minh.
[1] Một chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm lý giúp bạn có cảm giác thăng hoa cực nhanh.
Giản Minh thều thào một câu, “Truyền đường đúng là mất hứng quá.”
“Cái gì?”, giọng nói dịu dàng của Lăng Lệ làm người ta muốn say, ngón tay của anh đang bắt mạch cho Giản Minh dời đến đầu ngón tay của cô, ngỡ rằng trong câu nói này chứa đựng những lời yêu thương ngọt ngào hoặc một chân lý huyền diệu nào đó, nhưng người nằm giường bệnh 37 cùng phòng với Giản Minh, là một bậc tiền bối cách mạng vô cùng phong độ, nêu ra một chân lý trái ngược hoàn toàn với khái niệm của anh, “Khó khăn lắm mới có một lần hạ đường huyết, còn không mau ăn chút gì ngon ngon đi? Truyền nước đường, mất hết cả hứng.” Chưa nói xong, “rột roạt” vội vàng mở túi giấy ra, mùi thơm xộc thẳng vào mũi, hạt dẻ rang với hoa hồi và đường. Ánh mặt của Giản Minh chợt sáng lên, không nói không rằng, đầu ngón tay của cô chạy trốn khỏi lòng bàn tay Lăng Lệ, hướng về hạt dẻ rang đường.
Giường số 37 xúi bậy, “Những lúc như thế này, đáng nhẽ dứt khoát cho luôn chút sô-cô-la.”
Lăng Lệ nhận ra rằng, mọi người đang hùa vào nhau để bắt nạt người khác, hỏi, “Có phải mọi người chẳng xem tôi ra gì phải không?”
Lần này, đến lượt bệnh nhân nằm ở giường số 38, bị tiểu đường và cao huyết áp mà còn muốn có con cũng hùa theo, bỏ phiếu biểu quyết, “Chúng tôi có một yêu cầu, những khi bị hạ đường huyết, nên truyền thuốc mùi sô-cô-la.”
Lăng Lệ tạm thời dập tắt ngọn lửa trong tim, đoán rằng hôm nay anh ở lại chỗ của Giản Minh đây, sẽ không có được câu trả lời mà anh muốn, nên đứng dậy đùa một câu, “Được rồi, để tôi giúp mọi người làm bản báo cáo gửi lên bệnh viện, lần sau nếu mọi người bị hạ đường huyết, chúng tôi sẽ truyền nước mùi sô-cô-la…” Khi quyết định rút khỏi phòng bệnh, anh nhìn thấy Giản Minh đang chăm chú chọn hạt dẻ.
Vẫn dãy hành lang ồn ào đó, một ông bố đang dạy dỗ cô con gái vừa mới bước vào lứa tuổi hoa mộng đã bị tiểu đường, cô bé đó không biết trời cao đất dày, kiềm chế cái miệng không nổi, bữa sáng giấu cha già, ăn luôn ba cái bánh rán, lượng đường tăng vọt lên, trước mặt mọi người, cô bé đó bị mắng đến nỗi sắp khóc đến nơi. Lăng Lệ xốc lại tinh thần, bước qua khuyên bảo, “Được rồi được rồi, đừng nổi nóng nữa, tại vì chúng ta giáo dục chưa tới nơi tới chốn, chẳng ai muốn bị bệnh mãn tính cả, nhưng mà sống chính là một kiểu tu hành, không ai biết trước được lúc nào bản thân mình phải đối mặt với thử thách…”
Giản Minh ăn một hạt dẻ, nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe bác sĩ Lăng thao thao bất tuyệt ở ngoài hành lang… Không phải, là đang phun châu nhả ngọc thì đúng hơn…
“Có thể đối với một số người, thử thách đến quá sớm. Nhưng mà điều này không phải hoàn toàn không có mặt tốt của nó, bởi vì điều này chứng tỏ rằng, mình biết được làm thế nào để đối phó với bệnh tật sớm hơn người khác, sống chung với nó. Nếu như chúng ta không thể trốn thoát khỏi bệnh mãn tính, thay vì thù địch với nó, ôm mối hận với nó, chi bằng đi tìm hiểu nó, đối xử tốt với nó, cuối cùng sẽ phát hiện ra, có thể nó sẽ trung thành hơn những người bạn, những người thân trong gia đình của mình, nó sẽ không bao giờ phản bội, sẽ không chê bai, sẽ không vứt bỏ, sẽ không nghiêm khắc thúc giục chúng ta, làm cho ý chí của chúng ta không bao giờ sa sút, không suy sụp tinh thần, không tùy tiện buông tay, làm bạn với bệnh tật thì cả cuộc đời này sẽ có nhiều việc có thể làm, ít khi cảm thấy cô đơn. Cho nên, từ nay về sau, trong cuộc sống của chúng ta, phải không ngừng cố gắng, sống chung hòa bình với nó, sống nương tựa vào nhau. Yên tâm đi, sẽ có người giúp đỡ chúng ta, trước khi tìm hiểu về bệnh tật, hãy đi tìm hiểu về cơ thể của chúng ta trước đã. Nói một cách dễ hiểu, trong nhiều nguyên nhân dẫn đến việc cơ thể của chúng ta bị héo mòn, xét cho cùng là bởi vì không có đủ dưỡng khí, mà không có đủ dưỡng khí là bởi vì không có đủ huyết sắc tố, chính là một loại protein chứa dưỡng khí, khi lượng đường trong người chúng ta quá cao…”
Làm bạn với bệnh tật, nương tựa vào nhau, Giản Minh cảm thán, một bác sĩ cần có tấm lòng như thế nào, mới có thể nói ra được câu nói như thế? Vốn nghĩ rằng, con người khi sống đến một độ tuổi nhất định nào đó, sẽ mất đi tình cảm đó, ai có thể đảm bảo được tình cảm đó mãi mãi không bao giờ thay đổi? Hay là Lăng Lệ làm được? Nhẹ nhàng, khoan dung, sủng ái, sinh động, ấm áp, tiếp xúc với anh, giống như tiếp xúc với ánh mặt trời giữa trưa mùa đông trên tòa nhà này… Giản Minh đi vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng, bên tai vọng đến nhịp tim của ai? Thình thịch, thình thịch…
Sau đó, Giản Minh bị y tá gọi dậy, cô ấy lấy bình Insulin to như chiếc máy nhắn tin BP đang mắc trên người cô ta, đối mắt cô y tá đỏ hoe, rõ ràng vừa mới khóc xong, Giản Minh cảm thấy trong lòng ngổn ngang, “Xin lỗi, làm phiền cho các cô quá.”
Y tá lắc lắc đầu, “Đừng nói như thế, chị có làm gì sai đâu, chủ yếu chị không sao là tốt rồi.”
Giản Minh rất đau khổ. Trong tình tình này mời anh đi ăn cơm chẳng an toàn chút nào, hay tránh được thì cứ tránh nhỉ? Tìm đại một cái cớ nào đó để từ chối cho xong chuyện.
Sự đau khổ của Giản Minh lại có thể làm bản thân cô thức tỉnh, đều tại mình cả, tại cô không chịu đựng nổi, kể hết tâm sự trong lòng cho Lăng Lệ nghe, không biết có phải vì thế đã làm cho Lăng Lệ hiểu lầm, làm cho mọi việc cứ rối tinh hết cả lên thế này? Với tâm trạng ngổn ngang như thế, cô cảm thấy không thể ở trong bệnh viện được nữa, chỉ cần không có việc gì, cô lại trốn ra ngoài bệnh viện đi lang thang. Sáng sớm hôm nay, cô đến công viên đi dạo, đã lâu rồi cô không vào công viên, những con đường ngoằn nghoèo, rẽ ngang rẽ dọc trong công viên làm cô bị lạc đường, tìm một lúc lâu mới thấy đường ra, bắt xe quay về bệnh viện, thời gian thăm bệnh sắp kết thúc rồi. Cô vội vàng thay quần áo của bệnh viện, thở hồng hộc chạy về phòng bệnh, đúng lúc gặp Lăng Lệ ở phòng bệnh đối diện đi ra, hỏi ngay một câu, “Lại tắt máy à?”
Giản Minh lấy điện thoại ra xem, “Hết pin rồi.”
Khuôn mặt Lăng Lệ hiện rõ sự bất lực, chỉ vào phòng bệnh, Giản Minh ngoan ngoãn đi vào đó, ngồi xuống mép giường, Lăng Lệ đàng hoàng đĩnh đạc, đúng giọng điệu trong công việc, trước tiên khen Giản Minh khống chế lượng đường rất tốt, lại hỏi thêm Giản Minh còn chỗ nào cảm thấy không thoải mái hay không? Giản Minh suy nghĩ, dù sao cũng sắp được ra viện rồi, sau này cô khó quay trở lại đây một cách thoải mái được, có gì không khỏe phải hỏi ngay, liền nói, cô phát hiện ra đùi cô bị phù nề, Lăng Lệ yêu cầu, “Để tôi kiểm tra một chút.”
Giản Minh đưa một chân lên giường, xắn quần lên cho bác sĩ kiểm tra, giải thích một chút, “Trước đây cũng bị phù nề như vây, nhưng bởi vì ngày đó công việc quá mệt mỏi, nghỉ ngơi cho khỏe lại nhanh chóng hồi phục bình thường, mấy ngày hôm nay rồi, em có làm việc gì mệt nhọc đâu, có thể vì nguyên nhân gì đây nhỉ?”