Vương Gia Cầu Hưu Phi

Chương 47: Đại kết cục 1 (cao H)

“Ưm……”

Thẩm Sơ Vi ngoan ngoãn há mồm, ngậm dươиɠ ѵậŧ của hắn vào.

Nàng thuần thục liếʍ láp hai quả trứng và thân gậy một lần, sau đó bắt đầu liếʍ mυ'ŧ lỗ chuông của hắn.

“Ưʍ.” Tiêu Hồng Dữ bị nàng hút đến nỗi xương cùng tê dại.

Bây giờ đang ở tư thế nam trên nữ dưới, hắn quỳ gối ở khoảng trên sườn của nàng, sợ đè nàng nên cũng không dám ngồi xuống hoàn toàn, dưới mông là hai bầu ngực dù nằm thẳng vẫn cao ngất như cũ, theo chuyển động lưng của hắn mà ngực của nàng cọ cọ vào đùi trong của hắn, gây ra cơn ngứa chọc người.

Càng khiến lòng người ngứa ngáy là cái miệng nhỏ của nàng, cánh môi đỏ bừng ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ màu tím đen thô ráp của hắn, ra sức mà phun ra nuốt vào, hình ảnh da^ʍ mỹ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khiến người ta phát cuồng.

Tiêu Hồng Dữ khẽ vuốt gương mặt của nàng, phát ra từng tiếng kêu rên thoải mái.

“Ưm…… Vi Nhi thật sự dùng lưỡi liếʍ kìa.”

So với tiểu huyệt mềm ấm, cái miệng nhỏ của nàng tuy không thể đút hết cây gậy vào nhưng lại chật hẹp hơn, không chỉ có nước bọt thơm ngọt của nàng mà còn có cái lưỡi linh hoạt không ngừng liếʍ láp, thật sự là hưởng thụ gấp đôi.

Ăn một lúc, hai má của Thẩm Sơ Vi căng phồng, hô hấp dần trở nên dồn dập, nàng đang chậm rãi thì đột nhiên ngậm chặt lấy bao qυყ đầυ mà mυ'ŧ mạnh.

“Ưʍ.”

Dưới sự chăm sóc nhiệt tình của nàng, sao Tiêu Hồng Dữ có thể cầm giữ được?

Dưới bụng nóng lên, hắn nhanh chóng rút côn ŧᏂịŧ ra, bắn ra từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc lên cái miệng nhỏ hồng hào và hai ngọn đồi tuyết của nàng.

Nữ tử vốn đã trần như nhộng, nháy mắt lại xuất hiện vài chỗ lấm tấm thì không khỏi kɧıêυ ҡɧí©ɧ du͙© vọиɠ.

Thẩm Sơ Vi vươn lưỡi thơm, liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c trên khóe miệng, quyến rũ nói: “Thạch Đầu ca ca, Vi Nhi còn muốn.”

Tiểu yêu tinh này!

Chẳng qua chỉ là một hành động vô cùng đơn giản nhưng đã khiến thứ dưới thân kia của Tiêu Hồng Dữ cứng lên.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, tách hai chân nàng ra, tứ chi giữ chặt nàng lại rồi đưa vào.

“A……”

Chân mày xinh đẹp của nữ tử nhíu lại, khó chịu nhận lấy thứ to lớn của hắn.

“Thạch Đầu ca ca…… Trướng……”

“Ngoan…… Thả lỏng một chút.”

Tiêu Hồng Dữ cúi đầu, khẽ hôn lên đôi môi đỏ của nàng.

Người đẹp dưới thân cũng ngoan ngoãn há mồm, dây dưa môi răng với hắn.

Hắn nếm được vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, không hề dễ ngửi chút nào, khó cho nàng phải nuốt hết.

Hắn đâm thọc cái lưỡi của nàng, không ngừng đưa vào chỗ sâu, phía dưới cũng như thế, gậy thịt nối xương mu và xương chậu của nàng vẫn luôn cắm rất sâu.

“A…… Thạch Đầu ca ca……”

Thẩm Sơ Vi không ngừng rêи ɾỉ, nước trào ra khỏi huyệt nhỏ từng đợt từng đợt, dễ dàng cho việc thọc vào rút ra khỏi mật huyệt của hắn.

Ban ngày vừa mới hoan ái xong, cửa huyệt mềm mại của nàng đã hơi sưng đỏ, nhìn thôi cũng khiến hắn muốn hung hăng chà đạp nhưng lại không khỏi đau lòng.

Tiêu Hồng Dữ tách hai chân nàng, giảm tốc độ, đổi thành thúc thẳng từng cái nhưng lại lo lắng nàng không ổn nên dừng lại cúi đầu an ủi hai bầu ngực run rẩy của nàng.

Trong hang toàn màu đen kịt, chỉ có một mình nàng là sáng.

Mặt trắng như ngọc, một cặp ngực trắng nõn như đậu hũ, vòng eo cũng trắng, đôi chân dài mảnh khảnh cũng vậy.

Cả người nàng, giống như làm từ bạch ngọc, phát ra ánh sáng sáng tỏ.

Trắng đen đối lập, cây gậy tím đen thô to không ngừng cắm vào giữa chân rất nổi bật, khiến mạch máu của người ta căng thẳng.

“Vi Nhi.” Tiêu Hồng Dữ liếʍ đầu ngực hồng hào như hoa anh đào của nàng, nói với giọng khàn khàn: “Thật muốn ở trong cái hang này với nàng mãi, không bao giờ ra ngoài.”

Có một việc hắn còn chưa kịp nói cho nàng, Thái Tử đã chủ động cầu xin Hoàng Thượng dịch trữ (*), mà mấy ngày nữa Hoàng Thượng cũng sẽ hạ chỉ, lập hắn thành Thái Tử.

(*) Dịch trữ: đề nghị thay thế hoàng tử/thái tử

Hắn sẽ trở thành thái tử mới, mấy năm sau sẽ đăng cơ làm vua, mà nàng lại là Hoàng Hậu của hắn, cùng hắn sóng vai thống trị giang sơn Đại Dận.

Sau này, có lẽ bọn họ có thể giống Hoàng tổ phụ, Hoàng tổ mẫu cải trang du ngoạn như năm đó, nhưng chắc chắn là có rất nhiều thứ không tiện.

Lúc này Thẩm Sơ Vi vẫn chưa biết chuyện gì, cho dù biết thì nàng cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ tất cả lực chú ý của nàng đều ở nơi đang được hắn âu yếm.

Đầu lưỡi của hắn ướŧ áŧ thô ráp, liếʍ đầu ngực của nàng hơi ngứa.

Gậy thịt của hắn tràn trề sức lực, ban ngày ra nhiều lần như vậy nhưng bây giờ vẫn dũng mãnh như cũ, quậy phá vách trong huyệt của nàng khiến nàng vui thích.

Thêm chân hắn nữa, đè chặt nàng, khiến nàng có cảm giác vô cùng an toàn.

Giống như năm đó, giống như lúc bị hắn ôm vào ngực trong sơn động này.

“Thạch Đầu ca ca……” Chuyện cũ không ngừng xuất hiện trước mắt, Thẩm Sơ Vi vươn tay ôm chặt lấy bả vai của Tiêu Hồng Dữ, dụ dỗ rêи ɾỉ: “Mạnh một chút nữa, ta muốn chàng……”

Nàng muốn hắn.

Muốn gậy thịt của hắn, muốn sự trìu mến của hắn, càng muốn làm bạn cả đời với hắn.