Hầu Phủ Dụ Xuân

Chương 46: Khen ngợi 3

Tề Thục Lan cảm nhận được nơi đầu dươиɠ ѵậŧ của nam nhân hơi hơi chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, làm eo nàng ướt một mảnh…

Hai tay nam nhân nâng bầu ngực nửa hình cầu đầy đặn của nàng rồi chậm rãi vuốt ve nó.

Trong gương, ngực của nàng thuận theo sự vuốt ve của nam nhân ấy mà biến thành muôn hình vạn trạng, đầu ngực kích động đứng thẳng, không ngừng tiết ra sữa.

Nàng bị trêu đùa cả người tê dại, nơi tư mật giữa hai chân đã ẩm ướt rồi, tìиɧ ɖu͙© dâng lên khó nhịn, rêи ɾỉ “umm” một tiếng, chỉ nghe thấy nam nhân dùng ngữ khí trầm thấp thở khí bên tai nàng: “Hai bầu ngực này của mỹ nhân, trắng mịn mềm mại, đầṳ ѵú vốn đã đủ mê người rồi, vừa bị người ta trêu sờ chút đã cứng lên, ngập vào trong miệng vô cùng ngon, còn có thể tiết ra sữa nữa...

umm…”

Nam nhân dùng ngón tay nhẹ nhàng đùa nghịch đầṳ ѵú, rồi đưa ngón tay đã dính đầy sữa thơm của nàng vào trong miệng liếʍ láp, vẻ mặt say mê: “Thật đúng là ngực lớn khiến nam nhân nằm mơ cũng muốn hút lấy nó…”

Tề Thục Lan bị trêu ghẹo toàn thân run rẩy, đã chẳng thể đứng vững được nữa rồi, cơ thể khó nhịn vặn vẹo: “Cha…”

Nam nhân thấp giọng cười, tự mình ngồi xuống ghế, sau đó để nàng ngồi lên chân mình. Cắm vật cứng dưới hai chân mình vào tận sâu giữa khe mông nàng, một tay hắn giữ chặt eo nàng, một tay khác lại lướt qua bụng nhỏ của nàng rồi di chuyển xuống giữa hai chân nàng: “Còn về nơi này…”

Nàng xấu hổ lắng đầu liên tục: “Cha đừng nói nữa, thật mất mặt…”

Nam nhân cười nói: “Đừng vội, cha đưa con đi thưởng thức mỹ nhân. Nào, ngồi như thế, nhìn vào gương mới rõ nhất.” Hắn dùng chân chắc khỏe của mình mở hai chân ngọc của nữ nhân ra, sau đó dùng tay cố định sang hai bên sườn.

Tề Thục Lan không cách nào phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai chân mình bị hắn mở ra, gác lên hai bên tay dựa đã lót vải mềm của ghế ngồi. Nữ tử trong gương ngồi lên chân nam nhân, mở rộng hai chân ra, cửa lớn rộng mở, hai cánh hoa hồng phấn thấp thoáng ẩm ướt bị nhìn thấy vô cùng rõ ràng, nàng xấu hổ vô cùng lắc đầu nguầy nguậy: “Cha, đừng bắt nạt Lan Nhi…”

Nam nhân không để ý tới nàng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua làn da mịn màng trên chân nàng, giống như lông vũ thoáng qua khiến nàng ngứa ngáy: “Mỹ nhân mê người như thế này, khiến người ta yêu thương còn không kịp, làm sao nỡ bắt nạt chứ?”

Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại s1apihd.com

Ngón tay nam nhân phiêu du trên da thịt mẫn cảm của nàng, móng tay lướt qua để lại một vệt trắng mờ mờ: “Hai chân mỹ nhân thẳng dài như vậy, thích nhất là khép chặt lại, giấu đi nơi xinh đẹp mê người giữa hai chân này. Nhưng mà con nhìn này, bây giờ nhìn vào trong gương không phải rất rõ ràng sao?”

Hắn giơ tay xuống, ấn nhẹ lên điểm nhỏ trên hoa huyệt, nhẹ nhàng vân vê: “Nhìn mỹ nhân của chúng ta này, da thịt xung quanh hoa huyệt thật là trắng mịn như ngọc, umm…”

Ngón tay nam nhân tách mở hai cánh hoa ra, nhẹ nhàng mở rộng cửa hoa huyệt: “Nhìn hoa huyệt này mới đẹp làm sao, đúng không? Còn về bên trong…” Ngón tay trơn trượt cắm vào trong, chậm rãi khuấy động: “Bên trong, càng giống như tiên cảnh đẹp tuyệt diệu…”

Tề Thục Lan mềm nhũn trong lòng hắn, nàng nhìn bộ dạng cao trào đâm đãng của mình trong gương khi bị hắn trêu đùa, là vẻ mặt tràn đầy tìиɧ ɖu͙© khiến nàng xấu hổ nhắm chặt mắt lại, nhưng lại khó mà chịu được mở mắt ra.

Nam nhân nhìn vào gương cười cười: “Mỹ nhân này thật khiến người ta không rời mắt đi được, phải không? Có điều, nơi đẹp đẽ của nàng, phải như thế này mới có thể biết được…”

Nam nhân dùng một tay nâng mông nàng lên, một tay cầm dươиɠ ѵậŧ trướng to cứng rắn nóng rực của mình cắm chuẩn vào trong hoa huyệt, chậm rãi đâm thật sâu vào bên trong.

Tề Thục Lan nhìn vào gương không hề rời mắt.

Cự bổng tím đen của nam nhân từng chút từng chút cắm vào trong hoa huyệt mình, khiến da thịt xung quanh hoa huyệt căng chặt, khiến làn da trắng mịn có thể lờ mờ nhìn thấy mạch máu. Dâʍ ŧᏂủy̠ trong hoa huyệt chậm rãi chảy ra theo cự bổng, còn lấp lánh ánh nước dưới ngọn nến…