Tiêu Chiến ngồi được một lúc mới quyết định xuống nhà bếp. Tâm tình hôm nay không được tốt, Tiêu Chiến muốn tìm chút gì có thể làm để không còn nghĩ ngợi nữa. Cũng muốn xem có gì để nấu một chút đồ ăn tối cho Nhất Bác đợi đến lúc hắn trở về liền có thể cùng nhau ăn.
Vừa ra khỏi phòng, đã thấy quản gia chật vật sửa chiếc bóng đèn ngay lối đi lên cầu thang trước cửa phòng. Tiêu Chiến thấy có vẻ chiều cao ông không đủ sao lại không gọi ai đến giúp a.
"Quản gia, tại sao bác không nhờ người khác giúp? Chẳng phải ở nhà còn có cậu An sao?" – Thấy bình thường công việc vườn và những thứ liên quan đến điện nước trong nhà đều do A An một người hầu trong nhà phụ trách. Hôm nay sao quản gia lại tự làm.
"Cậu An hôm nay nhà có việc đã về sớm. Cũng không thể để hai người đêm tối mà không có ánh đèn lên cầu thang rất nguy hiểm nha." – Quản gia chật vật tự trách nếu là a An có lẽ đã xong từ sớm, cũng không khiến Tiêu Thiếu bận lòng đến vậy.
"Cứ để cháu giúp, bác lớn tuổi lại leo cao như vậy không tốt."
Tiêu Chiến cầm lấy bóng đèn từ trên tay quản gia giúp ông thay vào. Vì chiều cao của Tiêu Chiến hơn ông vài phần một chốc đứng thẳng người trên thang đã với tới mà chỉnh sửa. Liên tục xoay chỉnh cho đến khi bóng đèn thành công phát sáng mới vui mừng buông ra.
Nhất Bác đúng lúc vừa về đến cửa thấy thân ảnh người kia đứng trên chiếc thang cao, một bên là cầu thang chạy dài. Lỡ như, lỡ như cái thang kia không vững, té xuống... đến cả nghĩ đến Nhất Bác cũng không dám nghĩ. Cả người gần như căng thẳng gắt gao gầm giọng.
"Ai cho phép anh leo cao đến vậy?"
Vừa cất lời, Nhất Bác cơ hồ cảm nhận tim mình đã như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Thân ảnh kia vì giật mình mà trượt chân, cả người đổ về phía dưới những bậc thang.
"Áaaaaa..." – Tiêu Chiến thấy chính mình một thân loạng choạng không vững mà rơi tự do.
"Tiêu Thiếu gia, cẩn thận!" – Quản gia ở bên cạnh giơ tay định nắm lấy tay Tiêu Chiến nhưng tốc độ qua nhanh khiến tay ông trên không trung còn không thể chạm tới anh dù chỉ là một chút vạt áo.
Hự!
Đến khi Tiêu Chiến mở mắt, đã thấy chính mình nằm gọn trong vòng tay hắn. Vừa thấy Tiêu Chiến rơi xuống, trong chớp mắt hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất mà đỡ lấy anh. Thế nhưng vẫn không khỏi va đập.
Người hắn vì chịu lực mà lưng cũng đập mạnh vào tay vịn phía sau. Bảo hộ được đầu anh thế nhưng không dám chắc có thể bảo hộ người kia không bị gì. Tay hắn trước đó bị thương cũng bắt đầu chảy máu thấm ướt cả băng gạc bên ngoài.
Gắt gao nâng anh lên, lo lắng quên mất chính mình vẫn đang chảy máu.
"Tiêu Chiến, trả lời em, anh không sao chứ! Mau trả lời em!"
Tiêu Chiến đã mở mắt nhìn thấy hắn liền bừng tỉnh. Nhanh chóng chống lưng ngồi dậy nhưng một trận choáng váng không vững khiến anh vừa ngồi dậy đã ôm đầu. Nhất Bác không thể chờ đợi, nhìn phản ứng của anh hắn càng lo lắng. Có phải đã thật sự trúng ở đâu rồi không. Dứt khoát đứng dậy bế anh mà tiến về phòng.
"Gọi Bác sĩ Tần, nhanh lên!" – Quản gia một màn cả kinh nghe hắn quát mới lấy lại hồn phách gấp rút đi đến chỗ điện thoại gọi đi.
"Nhất Bác, anh không sao. Chỉ có chút váng đầu thôi!" – Tiêu Chiến thấy hắn lo lắng liền ra sức trấn an.
"Cũng nên kiểm tra một chút!" – Nhất Bác kiên quyết đặt anh xuống giường, từ chỗ này đến chỗ khác hỏi anh có thấy đau không.
Đến khi an ổn ngồi trên giường, Tiêu Chiến bấy giờ mới nhìn thấy tay hắn có vết thương đang rỉ máu. Nhăn mặt hỏi han.
"Tay em bị sao thế? Là anh làm động vết thương sao? Lưng em, lưng thì sao?"
Nhất Bác chỉ biết lắc đầu. Thật không dám tưởng tưởng, loại chuyện lúc nãy nếu không phải hắn đúng lúc về kịp có phải giờ đây ngay cả giọng nói này của anh hắn cũng không thể nghe được? Không trả lời Tiêu Chiến, hắn gục đầu, hay tay gắt gao vò tóc mà hét lớn.
"Anh nghĩ cái gì vậy hả? Nếu loại chuyện lúc nãy em không về kịp, anh sẽ thế nào? Rốt cuộc vì sao anh luôn làm người khác lo lắng đến thế?"
Nhìn thấy Nhất Bác thật sự tức giận, Tiêu Chiến trong lòng không những không thấy khó chịu mà còn cảm thấy một loại ấm áp bao trùm cả căn phòng khiến anh thật muốn tham lam mà cảm nhận.
Hắn sợ chính mình vì tức giận mà nói ra những lời khó nghe liền xoay người rời đi. Bất giác, phía sau truyền đến một lực đạo tuy nhẹ nhàng nhưng cũng đầy mãnh mẽ níu lấy góc áo hắn mà giật giật.
"Đừng đi, đừng để anh lại một mình. Có được không?"
Nhất Bác nghiêng đầu nhìn anh, người kia, người kia như thế mà mà còn muốn giữ hắn. Chẳng phải đáng lí ra lúc này anh nên bỏ mặc hắn tức giận sao, tại sao anh lại có thể níu giữ một người đã từng tổn thương anh, tại sao anh lại muốn hắn ở lại dù cho hắn đến bên anh là vì thù hận. Tại sao?
Tiêu Chiến ánh mắt đã bất đầu ngấn nước, vừa nãy tình huống nguy hiểm như thế hắn vẫn bảo hộ anh, còn cực kì tức giận vì anh không cẩn thận bảo hộ chính mình. Là hắn yêu anh. Và anh chỉ cần có thế. Chỉ cần hắn yêu anh. Bất kể quá khứ thế nào, hiện tại ra sao, điều anh mong chờ chỉ cần tương lai của hắn có vị trí dành cho anh. Như thế là đủ.
Nhìn thấy vẻ mặt uỷ khuất ấy, Nhất Bác không kìm được mà tiến đến bên cạnh ôm lấy người đối diện. Rốt cuộc em nên làm sao mới tốt, làm sao mới có thể bảo hộ anh chu toàn. Chỉ cần hắn rời mắt, anh liền xảy ra chuyện. Lần đó ở tiệc cưới mà cấp cứu, lần khác ở ngay bên cạnh hắn mà hôn mê 3 ngày không tỉnh, lần này còn mém chút ngã cầu thang. Nước mắt giờ đây cũng không tự chủ mà lăn dài.
"Được, sau này sẽ không để anh một mình. Sẽ không!"
Nghe được hồi đáp của hắn, Tiêu Chiến cảm giác chính mình đang nằm mộng. Anh không nghĩ hắn sẽ chấp nhận yêu anh lần nữa, bỏ qua những thù hận kia.
Một lúc sau Bác sĩ Tần cũng đến, hai người mới chịu buông nhau ra mà quệt vội hàng nước mắt. Quay Bác sĩ Tần một vòng, phải đến lần thứ năm Bác sĩ khẳng định Tiêu Chiến không hề có vết thương nào mới đồng ý để y băng bó lại vết thương trên tay cùng vết bầm phía sau lưng. Tiêu Chiến ở trên giường nhìn hắn phía bên kia gương mặt gắt gao đều nhìn về phía anh liền bật cười thành tiếng.
"Anh thật sự không sao. Cả người bị em nhìn đến sắp thủng mất rồi!"
Bác sĩ Tần cũng vội vã lên tiếng. Nhìn thấy hai người so với lần trước ông đến dường như không khí tốt hơn không ít liền muốn nói thêm một câu.
"Tôi cũng không muốn mất việc chỉ vì trên người Tiêu Thiếu gia có vết thương nhỏ mà cả gan che giấu nha!"
Nhất Bác không nói gì, chỉ lườm Bác sĩ Tần một cái rồi tầm mắt lại dán chặt lên người kia. Tiêu Chiến thấy Bác sĩ Tần vừa rời khỏi liền xuống giường, giúp hắn chuẩn bị quần áo thay ra cho thoải mái.
Thấy Tiêu Chiến đang loay hoay chuẩn bị quần áo cho mình, hắn liền tiến đến từ phía sau vòng tay ôm lấy anh.
"Lần sau không như vậy nữa. Rất nguy hiểm!"
"Được, nghe em!" – Tiêu Chiến xoay người, để mặc hắn ôm lấy mình.
"Lần sau không được rời đi mà không báo trước. Rất lo lắng!"
"Được."
"Lần sau không tự mình bắt taxi nữa, đi đâu em sẽ đi cùng anh!"
Tiêu Chiến giật mình, lại vừa mắc cười. Sao bỗng dưng lại trở thành một bạn nhỏ thích bám người như vậy a.
"A, cũng không thể lúc nào em cũng theo được nha, công ty thì sao?"
Nhất Bác nhớ ra, mới nhẹ nhàng dặn dò.
"Vậy mang theo tài xế riêng, họ được huấn luyện không ít!"
"Được, đều nghe em!"
Lời vừa dứt, hắn đã trực tiếp chiếm dụng môi người đối diện.
—-
⚠️⚠️⚠️Chap sau H++ nha bà coan!