Yêu Thương Không Ở Ngài

Chương 9: Hai Đứa Trẻ Đều Được Đào Tạo

Trên chiếc xe hơi sang trọng, hai đứa trẻ lớn nhỏ đều ngồi ở phía sau, Phương Quân Hiên không ngờ rằng mình sẽ ngồi bên cạnh ông chú của mình. Khi xe nổ máy, cậu bé cười ngại ngùng ngước nhìn ông chú cao ráo đẹp trai bên cạnh. Hoắc Lăng Tiêu ngày thường lạnh lùng, cao ngạo là vậy, nhưng khi đối mặt với Phương Quân Hiên, anh cũng phải hạ mình, sự dịu dàng của Hoắc Lăng Tiêu hiếm khi được để lộ ra ngoài, rất khó có thể phát hiện ra, lông mày anh đột nhiên nhăn lại. Phía trước, thư ký Trần đang lái xe nhưng cũng liếc nhìn gương mấy lần, càng nhìn càng thấy cậu nhỏ này và Hoắc tổng giống như tạc như đúc đến vậy, thấy Hoắc tổng cũng rất hài lòng với cậu bé này, anh ta không khỏi tự hỏi, lẽ nào đây là đứa con ngoài giá thú của Hoắc tổng?. Nhưng nếu đúng như vậy thì mẹ của đứa trẻ cũng nên biết Hoắc tổng! Tại sao hai người lại hoàn toàn xa lạ như vậy.

Không thể hiểu nổi, thực sự không thể hiểu nổi.

Trong chiếc sang trọng ấy, bầu không khí yên lặng bao trùm, Phương Nhược Ninh chỉ cảm thấy không khí tràn đầy hương thơm ngào ngạt trên người nam nhân, khiến người khác thật khó có thể bỏ qua. Hai đứa nhỏ đang nói chuyện về trường mẫu giáo, nhưng chủ yếu là Tử Khiêm nói và Phương Quân Hiên nghe. Bầu không khí càng ngày càng trở nên ngột ngạt, cho đến khi chuẩn bị đến đoạn quay đầu, thư ký Trần mới hỏi:

“Tôi có thể đưa mọi người đi đâu?”

Phương Nhược Ninh nghĩ, hiện tại không thể quay về nơi ở vì không muốn người này biết được nơi ở của họ. Vì vậy cô đáp:

“Cảm ơn anh, phiền anh đưa chúng tôi đến đến CBD.”

“Được ạ.”

Vừa dứt lời, giọng nói của người lớn trong xe một lần nữa lại im bật, Phương Nhược Ninh giả vờ bình tĩnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hy vọng có thể tránh được tắc đường để sớm đến công ty luật. Hoắc Lăng Tiêu vẫn điềm nhiên bình tĩnh, chính vì không nói gì nên tạo cho người khác cảm giác xa lạ, khó gần. Phương Nhược Ninh thoạt nhìn có chút lo lắng, lo lắng người này là cầm thú đội lốt người, người xưa có một quan niệm rằng khi người phụ nữ lên xe của một người đàn ông, điều đó thể hiện một ý nghĩa sâu sắc, nửa tiếng trôi qua, Phương Nhược Ninh đều cảm thấy sợ hãi, Hoắc Lăng Tiêu còn không thèm liếc mắt nhìn cô một lần, bất giác cô thở phào nhẹ nhõm, ít ra cô cũng đỡ cảm thấy xấu hổ. Người đàn ông này phú quý biểu hiện từ trong xương cốt, lại sinh ra trong một gia đình giàu có, từ nhỏ đã là người đa mưu túc trí, hiểu được những thứ mà người khác phải tích lũy và nuôi dưỡng của bao nhiêu thế hệ, đây là di sản gia tộc hay là một xã hội quý tộc mà người bình thường không thể sánh được.

Vì vậy, tốt hơn hết là không nên xuất hiện cùng một lúc. Càng ngày bầu không khí buồn tè đè ép Phương Nhược Ninh càng trở nên cứng ngắc. Chiếc xe sang trọng cuối cùng cũng về địa điểm cô muốn đến. Phương Nhược Ninh xuống xe trước, xoay người chuẩn bị ôm con trai, nhưng nhìn thấy nam nhân cạnh cửa xe bên kia cũng đẩy cửa xuống xe. Cô vừa cảm thấy biết ơn, vừa cảm thấy sợ hãi, vội vàng vòng qua cửa bên kia để bế con trai xuống:

“Cảm ơn, cảm ơn, thật sự đã làm phiền mọi người rồi.”

Vốn dĩ cô ấy không muốn hỏi thêm gì về Hoắc Lăng Tiêu, chỉ muốn đến nơi thật nhanh ôm con rời đi.

Nhưng Phương Quân Hiên không muốn.

“Chú à, sau này chú có đến nhà trẻ nữa không?” Thời gian ngắn ngủi hiển nhiên không đủ xoa dịu nỗi nhớ Hoắc Lăng Tiêu của anh chàng nhỏ bé, vì vậy cậu bé sốt sắng hỏi trước khi đi.

Hoắc Lăng Tiêu cười nhạt, nhướng mày: “Cháu hi vọng chú đến sao?”

“Vâng ạ!”

Phương Nhược Ninh: “...” Đứa nhỏ này trở nên quen biết anh ta từ khi nào vậy?.

Người đàn ông không đưa ra câu trả lời, chỉ chạm tay vào đầu Phương Quân Hiên một lần nữa.

“Được rồi cậu bé, đỗ xe ở đây không tiện, chúng ta phải đi ngay, không được làm chậm thời gian của chú.”

Hoắc Lăng Tiêu cũng rất đơn giản, thấp thỏm trở về xe, cửa sổ hạ xuống, Tử Khiêm vươn đầu:

“Phương Quân Hiên, ngày mai gặp lại!”

Phương Nhược Ninh:“……”

Ngay lúc đó, Phương Nhược Ninh đã nghĩ đến việc chuyển con sang trường khác. Tuy nhiên, khi nghĩ đến học phí một năm ba tỷ rưỡi, nhưng lại làm phiền đến Vệ Văn Việt, thật không dễ dàng để xin được vào trường, cô chỉ mong Hoắc Lăng Tiêu không rảnh rỗi đến như vậy, mỗi ngày đều chạy đến nhà trẻ đón Phương Quân Hiên.

Sau khi hai mẹ con rời đi, chiếc xe sang trọng dừng bên đường cũng bắt đầu rời đi.

Trong thang máy, Phương Nhược Ninh hỏi con trai: “Bạn học vừa rồi của con tên là gì?”

Cậu bé lắc đầu: “Con không biết.”

“Con không biết sao? Mọi người đều biết tên con, nhưng con lại không biết tên họ sao?”

“Khác nhau mà mẹ, cô giáo giới thiệu tên con ngay khi con đến lớp. Nhưng có tất cả ba mươi bạn ngồi ở dưới, làm sao con có thể biết hết được tên các bạn ạ?”

“……”

Ngừng lại một chút, Phương Nhược Ninh đành phải đổi chủ đề: “Bảo bối của mẹ, chú hôm nay, không phải con nói chú ấy rất hung hăng và dữ tợn sao?”

“Là…”

“Nhưng con bây giờ không sợ nữa rồi mẹ ạ!”

Cậu bé suy nghĩ một hồi rồi nói: “Chú ấy rất đẹp trai, chắc chắn không phải người xấu!”

“……”Phương Nhược Ninh lại không nói nên lời, dừng lại một chút, cô giải thích cho con trai mình hiểu:

“Con trai à, con vẫn chỉ là một đứa trẻ, con không thể biết được họ là người như thế nào qua vẻ bề ngoài được đâu!”

Chàng trai nhỏ cau mày và nhanh chóng thay đổi lời nói:

“Là giác quan thứ sáu ... Giác quan thứ sáu nói với con rằng chú ấy sẽ không phải là người xấu mẹ ạ.”

Phương Nhược Ninh khóe miệng giật giật:

“Giác quan thứ sáu là của nữ nhân, con là nam nhân mà!”

“Ừm ...” Phương Quân Hiên rất chắc chắn là nam nhân.

“Dù sao đó cũng là một cách hay.”

“……” một đứa trẻ không rõ quan điểm đúng sai, cũng có ý thức so đo, đánh giá người khác.

Nhưng bất kể thế nào, làm mẹ cũng nên giải thích rõ ràng cho con mình hiểu những điều nhỏ nhặt nhất.

“Phương Quân Hiên。”

“Dạ?”

“Mẹ đã nói với con rất nhiều lần rằng con không được nói chuyện với người lạ, đừng nói đến việc gây phiền phức cho người khác. Vì vậy, cho dù sau này con có gặp ông chú đó ở trường mẫu giáo, con cũng không được như ngày hôm nay, được không?”

Cậu bé được mẹ ôm vào lòng, nhưng cậu đang ưỡn người lên, ánh mắt của hai mẹ con nhìn nhau. Khuôn mặt nhỏ nhắn giống người đàn ông bí ẩn kia tỏ ra khó hiểu sau khi nghe lời này, lông mày hơi nhíu lại:

“Nhưng mẹ cũng đã nói rằng con nên lễ phép, khi gặp chú, dì cũng nên chủ động chào hỏi đúng không mẹ?”

“...” Phương Nhược Ninh cùng là siêu học sinh giỏi, đồng thời cũng là một luật sư, hôm nay lại bị con trai của cô ấy nói những lời này, cô ấy không nên lời.

Cuối cùng đành phải lấy ra uy quyền mẫu thân:

“Bất kể là chuyện gì, mẹ nói không nên là không nên, con nhớ chưa?”

Phương Quân Hiên nhìn mẹ không cam lòng, nhưng lại sớm thỏa hiệp, hai bàn tay trắng sạch vươn lên đẩy khóe miệng của mẹ lên, lớn tiếng nói:

“Được rồi ... mẹ đúng là người phụ nữ hay thay đổi. Thật may, con là một người đàn ông.”

Sau đó, cậu bé nói thêm:

“Mẹ hay tức giận sẽ chóng già lắm, mẹ cười vẫn là đẹp nhất!”

“Phương Quân Hiên!” Sự uy nghiêm lúc trước đột nhiên sụp đổ, Phương Nhược Ninh cười thành tiếng.

Những thứ nhỏ bé như vậy, không nên nói đi nói lại quá nhiều lần. Hôm nay mới chỉ gặp người đàn ông đó thôi, cậu bé đã trở nên hóm hỉnh và dám đối đáp lại với mẹ mình.

Người đàn ông đó, tôi thực sự không muốn gặp lại anh!

Trong chiếc xe sang trọng đó, người đàn ông ngồi ở ghế sau nhìn chằm chằm vào thứ đang bị kẹp giữa các ngón tay mình. Không có người ngoài, Tử Khiêm lại thành thật, không dám tự phụ trước mặt một ông bác nghiêm túc. Tuy nhiên, thấy trên tay Hoắc Lăng Tiêu có thứ gì đó, cậu bé không khỏi tò mò chìa cái đầu nhỏ ra nhìn. Một lúc sau, nhóc con nhìn thấy thứ mà người bác đang cầm trên tay, trong lòng chợt khó hiểu”

“Bác, đây là ... tóc?”

Hoắc Lăng Tiêu trầm mặc không nói, ngón tay mảnh khảnh lôi ra chiếc túi hình vuông sáng màu trên ngực trái của bộ đồ, đặt sợi tóc mỏng vào giữa chiếc khăn tay, cẩn thận gấp lại rồi cất đi.

Tử Khiêm:“……”

“Bác ơi, sao bác lại cuốn sợi tóc đó vào khăn? Bác lo lắng nhiều sẽ rụng nhiều tóc, rụng tóc sẽ thành đầu hói như ông nội đấy ạ.”

Chưa kịp dứt lời, người đàn ông đã không ngớt vỗ vào lưng Tử Khiêm một cái.

“Chuyện người lớn, trẻ con không nên quan tâm nhiều.”

Tử Khiêm bị đánh, không dám giận dỗi, cũng không dám thái độ, cậu bé ngồi xổm, miệng chịu đựng vừa khóc vừa nói:

“Bác hư, con về sẽ mách với ông bà nội…”

“Huhuhu…!”

“Nhìn Phương Quân Hiên mà học hỏi, nam nhân lại khóc lóc như vậy!”

Hoắc Lăng Tiêu rút khăn giấy đưa cho cậu bé.

“Lau nước mắt đi, đừng khóc nữa!”

Tử Khiêm thật đáng thương, vừa tròn ba tuổi, nghe thấy vậy run rẩy đến mức ngừng khóc ngay lập tức, đôi mắt đen nhìn người đàn ông này. Hoắc Lăng Tiêu nhíu mày, nhìn cháu trai, bất giác so sánh, cảm thấy Phương Quân Hiên vừa lòng mình hơn. Có cách nào không? Liệu anh ta có thể gặp lại đứa trẻ đó nữa không. Nghĩ đến sợi tóc trong túi, anh ta rất mong chờ. Có lẽ, sẽ sớm có câu trả lời thôi. Công ty đang rất nhiều việc, Hoắc Lăng Tiêu không có tâm trạng để đưa cháu trai nhỏ của mình về nhà, anh đưa cậu bé đến công ty, sau đó gọi tài xế gia đình đến đón.

Nghe điện thoại, Hoắc phu nhân lẩm bẩm, than thở:

“Anh đón cháu rồi tại sao không đưa luôn về nhà, từ công ty về đến nhà còn xa hơn từ nhà trẻ về!”

Hoắc Lăng Tiêu kiên nhẫn lắng nghe, nói:

“Nếu như cô có thể yên tâm, để cậu bé ở cùng tôi, tôi đoán chừng sẽ hơn mười giờ xong việc.”

Hoắc phu nhân:…