"A...ưʍ..." Mạc Vy Vy thân thể khẽ ngọ nguậy, cố gắng tránh né đi sự tấn công của người đàn ông
đang đè lên thân mình.
Trịnh Từ Hy đầu lưỡi nhẹ nhàng mơn trớn, cuối cùng dừng lại nơi u cốc huyền bí kia...
6 tháng chưa từng đυ.ng chạm đến chỗ ẩm ướt này...Nhất thời Trịnh Từ Hy cảm thấy bụng dưới căng thẳng, du͙© vọиɠ theo sát mà muốn trào ra...Làm cho bên dưới vì thế mà trướng đau.
"Vy Vy..." Trịnh Từ Hy thì thầm gọi tên cô, thấy cô đã bị dục hỏa thiêu đốt miên man, anh cười nhẹ một tiếng, nụ cười kia dịu dàng như nước chảy.
Đã xa cách được 6 tháng. Trong nháy mắt nhìn thấy cô, anh mới biết chính mình nhớ cô đến nhường nào, trong khoảnh khắc ấy, anh muốn cô, muốn cô đến điên cuồng.
Bàn tay to lớn nhanh chóng len vào phần đùi trắng nõn của Mạc Vy Vy, dễ dàng tách hai chân cô ra, lại nhân cơ hội chiếm đoạt không gian giữa đó, khiến cô rốt cục cũng không thể kháng cự được nữa.
"A..." đột nhiên bị một ngón tay dài xâm nhập vào cơ thể, cả người Mạc Vy Vy run rẩy, thân hình trắng nõn khẽ cong lại.
Bên dưới cảm nhận rõ ràng từng động tác ra vào của người đàn ông, làm cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến khó chịu, đôi môi anh đào vì mất hồn mà bật thốt ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều.
"Bảo bối, so với 6 tháng trước, miệng nhỏ giữa này càng lúc càng mẫn cảm như vậy, có điều...khít chặt như vậy, sao có thể chấp nhận nổi anh" Đôi mắt màu sáng tro ánh lên tia dịu dàng mà cưng chiều, lại có chút ý tứ trêu đùa " nơi này khít khao như vậy...thật khiến đàn ông điên cuồng"
Nói xong, động tác của anh càng nhanh hơn.
"A...nhẹ thôi...Hy"
Động tác bất thình lình khiến bàn tay Mạc Vy Vy túm chặt lấy tấm ga trải giường, thừa nhận lấy kɧoáı ©ảʍ trên đỉnh du͙© vọиɠ, đôi môi đỏ mọng cũng bởi thế mà gọi lên cái tên quen thuộc mà đã được cô cất dấu trong suốt 6 tháng nay.
Thanh âm nhỏ bé truyền vào tai khiến anh kích động...
"Vy Vy..." Anh hơi buông lỏng thân hình mềm mại kia ra, nhìn khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp trong đen tối, đã bị ngọn lửa của du͙© vọиɠ thiêu đốt, ánh mắt anh hiện lên vẻ vui sướиɠ tột độ...Bao nhiêu nỗi nhớ trong thời gian xa cách kia đều như dòng nước thủy triều mà chảy ào ào ra...
Mạc Vy Vy trên trán đã vã đầy mồ hôi do vừa mới trải qua cơn kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt, Cô mơ màng mở mắt ra, mê đắm mà nhìn người đàn ông trước mặt kia...Cô nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt màu xám tro vốn luôn lạnh lùng kia, giờ phút này tất cả đều là hình bóng của cô...
Đến bây giờ cô mới tỉnh táo đôi chút, cảm giác được đây hoàn toàn là thật...không phải là mơ, kìm lòng không được, đôi môi đỏ mọng run rẩy, cẩn thận kêu lên một tiếng...
"Từ Hy"
Một nụ hôn sâu dừng trên trán cô, tiếng nói trầm thấp lại một lần nữa mang theo nỗi khát vọng...
"Vy Vy...Anh xin lỗi, đã khiến em phải khổ sở rồi...Anh hứa, từ giờ trở đi sẽ không bao giờ để chúng ta phải xa nhau lần nào nữa..."
Ánh mắt người đàn ông quá mức chân thành, lại thâm thúy khiến cô mơ hồ cảm giác được...sự thâm tình của anh, trái tim anh,...Nỗi nhớ và nỗi đau đớn trong suốt 6 tháng qua...
"Hy" đôi mắt long lanh mọng nước như con mèo nhỏ kích động nhìn chủ nhân...cũng là lúc du͙© vọиɠ Trịnh Từ Hy đã đạt đến cực hạn, trực tiếp cầm lấy vật nóng bóng của mình đâm sâu vào thân thể của cô.
"A..."
Mạc Vy Vy nhíu mày kêu lên một tiếng. Tuy rằng đây không phải lần đầu nhưng cơ thể vẫn co thắt khá nhanh, cả thân thể chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà ôm chặt lấy Trịnh Từ Hy.
"Vy Vy" Sự ấm áp cùng cơn co thắt nhanh trong thân thể của cô khiến Trịnh Từ Hy hít sâu một hơi, không khỏi gầm nhẹ. Xúc cảm khác thường kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh thiếu chút nữa không khống chế nổi mà điên cuồng ra vào. Nhưng thấy vẻ mặt đau đớn của cô, trong ngực anh lại lan ra nỗi thương tiếc. Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên khuôn mặt trắng tuyết của cô, thắt lưng cũng bắt đầu chậm rãi chuyển động.
"Ư...a...Hy...nhẹ a"
Đau đớn chỉ thoáng qua trong chốc lát, rất nhanh sau đó cô đã bị sự sung sướиɠ khác lạ xâm chiếm...
"Vy Vy...Tiểu Vy Vy của anh" Trịnh Từ Hy nhìn người con gái đang thở hổn hển dưới thân. Anh không nhịn được liền nâng đầu cô lên, hơi cúi xuống một chút hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô, như thể xác nhận sự tồn tại của cô thực sự đang ở bên mình.
6 tháng anh bị thương nặng, nằm hôn mê bất tỉnh. Nhưng...ngay cả trong mơ anh cũng không ngừng gọi tên cô. Đến lúc tỉnh lại bên cạnh lại không có bóng dáng cô ở bên, mỗi tối làm bạn với anh chỉ có cô đơn, tịch mịch cùng nỗi nhớ cô day dứt nguôi ngoai.
Những vết thương của anh do bị rơi xuống từ trên vách núi xuống cộng với bị trúng đạn, nên cho dù đã được chữa khỏi, nhưng vẫn phải mất một thời gian khá lâu để ổn định lại thân thể khỏe mạnh như thời gian trước đây...Vậy nên, tuy rằng anh đã tỉnh lại được hai tháng nay, nhưng anh đã phải mất gần hai tháng để chữa trị cho việc gân cốt hoạt động bình thường...
Tất cả đều là vì muốn được gặp cô sớm hơn...không muốn đến lúc gặp lại sẽ phải khiến cô lo lắng...
Đến giờ phút này, nỗi bi thương, nhớ nhung dường như làm thời gian của anh hoàn toàn đọng lại...
Còn bây giờ, sự tồn tại này là chân thực, chân thực đến mức khiến tim anh đập rất nhanh, cũng thực sự cảm động!
"Hy...Thực sự là anh sao" tiếng nói trầm thấp của người đàn ông quanh quẩn trên đầu cô, khiến bao nỗi nhớ, bao nhiêu sự cố gắng mạnh mẽ trong suốt mấy tháng nay đều bị dỡ bỏ, sự yếu đuối nhất trong tim lại quay về, bấy nhiêu giọi lệ cứ thế mà tuôn trào ra, ướt hết cái gối trắng tuyết...Cô sợ, tất cả chỉ là một giấc mơ, giấc mơ qua rồi thì tan biến và không thấy đâu nữa...
"Là anh" Trịnh Từ Hy lại hôn từng giọt nước mắt mặn chát của cô, thâm tình nói nhỏ "Vy Vy đừng khóc...Anh sẽ đau lòng"
"Hy...Từ Hy" Mạc Vy Vy xúc động mở to hai mắt, cõi lòng cũng theo từng chữ này mà rung động.
"Vy Vy..." Tiếng gọi của cô thật yêu kiều yếu ớt, trong đó có thể cảm nhận rõ ràng nỗi nhớ nhung vô hạn mà bi thương. Anh nhịn không được lại cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng của cô, thắt lưng cũng vì thế mà tăng tốc.
"A...Hy..."
Mạc Vy Vy bị anh đột nhiên công kích như vậy thành ra mọi ý thức như tan biến hết, mơ hồ không thể nắm bắt rõ hiện tại, chỉ có thể theo phản ứng bản năng của thân thể mà cong lưng lên đón nhận lấy du͙© vọиɠ của anh.
Người đàn ông cúi đầu, quyến luyến nhìn người con gái mềm mại đến động lòng người dưới thân, thật lâu cũng không rời đi được. Cô tựa như một đóa hoa tinh khiết, tỏa ra hương thơm trí mạng khiến kẻ khác kìm lòng không được mà mê mẩn, sa vào. Mà một khi rơi vào cạm bẫy đó liền vĩnh viễn không thể thoát đi được.
Kɧoáı ©ảʍ kế tiếp dâng lên, ngoại trừ thân thể hai người đang kết hợp chặt chẽ thì ngay cả linh hồn cũng rung động cùng một nhịp.
Anh cúi đầu hôn thật sâu lên đôi môi anh đào đang hé mở kia, trong lúc thở dốc lại cùng hơi thở của cô hòa quyện vào nhau, không phân riêng rẽ...