Thường Yến Hành rên lên một tiếng, nắm lấy đầu ngón tay cô ngậm vào trong miệng, khẽ cắn một cái, một tay siết chặt phần thịt trong đùi của cô, dưới thân vẫn chưa từng ngừng lại, nặng nề va chạm, tùy ý cọ xát, lăn lộn Phùng Chi đến nỗi mái tóc rời rạc, gương mặt ửng hồng, miệng nhỏ đóng mở thở dốc rêи ɾỉ không ngừng, Yến Hành Yến Hành gọi đến tim hắn mềm nhũn: “Có sảng không, muốn mạnh thêm chút nữa sao?”
“Không thể muốn.” Phùng Chi nghe hắn còn muốn mạnh hơn, bị hù dọa mà ngồi bật dậy, Thường Yến Hành không nghĩ tới cô sẽ ngồi dậy, không khống chế được mà đâm sau một cái, thế là phá cửa tử ©υиɠ, tức thì nghe thấy cô thét chói tai ôm chăt vai hắn, cả người co rúm lại run lên, mà bên trong lại bị cô siết chặt không thoát được, mã mắt vừa bị hút chặt, vừa bị dòng xuân thủy nóng bỏng xối thẳng vào, phần hông của hắn căng cứng lại, nhưng tư vị thật sự quá sung sướиɠ hắn cũng luyến tiếc bắn ra, cắn răng nhịn xuống tiếp tục đẩy mạnh vào bên trong, chợt thấy mã mắt giống như bị thứ gì đó chích vào, vừa tê vừa đau, tức khắc không giữ được, gầm nhẹ một tiếng, tịch dịch trắng đυ.c trào ra, thật nhiều, nhất thời tiết không hết.
Phùng Chi đẩy ngực hắn, thật không biết xấu hổ, cũng bắn ra rồi còn ăn vạ ở trong người cô, nhét một cây to như thế khiến người ta trướng trướng khó chịu, uể oải trách: “Nhị gia ra ngoài đi.”
Thường Yến Hành đâu chịu, hôn gò má mướt mồ hôi của cô, cười khẽ hỏi: “Mới rồi dùng cái gì chích tôi?”
Phùng Chi kinh ngạc mở to mắt: “Chẳng lẽ có rệp?” loại này trời nắng nóng này của Thượng Hải, ván giường thậm chí đệm giường sẽ có rệp, cô sợ nhất mấy con này, da cô vốn trắng, bị cắn sẽ bị mấy nốt đỏ không nói, còn vừa đau vừa ngứa.
Thường Yến Hành cười lắc đầu, nào phải con rệp, rõ ràng là cô ong nhỏ chích người.
Phùng Chi ôm lấy vòng eo của hắn, đợi lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng hỏi: “Nhị gia, ca hát ở nơi như Đại Thế Giới có thể giữ mình trong sạch được sao?”
Thường Yến Hành vuốt ve lưng cô, nhàn nhạt nói: “Em cho rằng người như Tiểu Kim Bảo chỉ ca hát ở Đại Thế Giới thôi sao? Đàn ông ra vào nơi đó toàn là người từng trải, ra sức tiêu tiền bao con hát làm vui sao? Thật sự là do cô ta hát hay nhảy đẹp hảo? Ngây thơ, chẳng qua là muốn làʍ t̠ìиɦ với cô ta mà thôi.”
Hắn nói lời thô bỉ cũng chẳng thèm tô son trát phấn cho nó: “Không muốn bị làm? Ông chủ Hoàng không đáp ứng được sao, ông ta sẽ có rất nhiều thủ đoạn để cô ta sống không bằng chết, chỉ phải phục tùng nghe lời. Cô gái tên là Nguyệt Mai kia, tự nguyện bước lên sân khấu của Đại Thế Giới thì hai người đã là người lạ rồi, sau này không gặp mặt thì đừng gặp lại nữa.”
Phùng Chi nghe mà ngơ ngẩn: “Nguyệt Mai thật sự là cùng đường, cô ấy cũng không muốn!” Chờ một chút mới nhấp môi nói: “Nhị gia có thể hay không….”
Thường Yến Hành đã đoán được tám chín phần, trách không được hôm nay cô bé này lại sửa thái độ bình thường, cả đêm chủ động thân cận hắn, vừa nghe lời lại vừa dính người.
Hắn hàm hồ “Ừ” một tiếng, cúi đầu liếʍ láp hai bầu ngực cô, làm ướt đẫm một vòng quầng vυ', tình sắc động lòng người.
Thường Yến Hành hứng thú phấn chấn, “thằng em” của hắn vẫn còn ở trong cô lại bừng bừng sức sống, Phùng Chi nhăn mi lại, lúc hắn hành quân lặng lẽ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và xuân thủy lúc trước bị chặn ở bên trong không chảy được ra mạnh mẽ dậy sóng, cô cảm giác như căng trướng như sắp vỡ ra.
“Chịu không nổi.” Cô suyễn khí không ngừng thở dốc, tay cô tìm xuống giữa hai chân, cần một đoạn của nhị gia còn lộ ở bên ngoài, tuy là chẳng có lực mấy nhưng hắn cũng không ngăn cản cô rút ra.
Thường Yến Hành để cô nắm lấy hắn kéo ra bên ngoài, Phùng Chi liền cảm giác dòng nước trong cơ thể cô chảy mãi không ngừng được liền đỏ mặt nói: “Nhị gia tham dục hại thân, ngài cũng làm nhiều như vậy, sức khỏe cũng không thể so với hồi hai mươi tuổi, nên lấy tu thân dưỡng tính làm trọng, vẫn ngủ sớm mới tốt!”
Thường Yến Hành im lặng một lúc, bỗng nhiên cười lớn: “Em nghe được ở đâu vậy?”
“Các bà vυ' ở phòng bếp lúc rảnh có nói chuyện, cái gì các bà ấy đều biết!”
“Em cũng suy nghĩ cho sức khỏe của tôi, tôi nên cảm tạ em như thế đây!” Nói rất thong thả, ngữ khí ôn hòa.
Phùng Chi cảm thấy dường như mình nói sai, nhị gia trở nên khó đoán rồi, lập tức lông tơ sau cổ dựng ngược lên lạnh cả người: “Không cần cảm ơn!”
Thường Yến Hành mặt không biểu cảm, bước xuống giường, cũng không nói gì, vươn tay bắt lấy mắt cá chân cô kéo đến mép giường, ấn cô nằm bò trên giường, Phùng Chi còn hoảng sợ chợt nghe hắn cười khúc khíc một tiếng, đã bị hắn cường thế tấn công đẩy vào.
Cũng may chất lỏng lúc trước chưa chảy ra hết, nếu không lần này cô ăn đủ đau khổ, làm hai chân cô run lên mềm nhũn, vội vàng cầu xin: “Nhị gia chậm một chút, muốn chết người.”
Thường Yến Hành tách chân cô ra móc vào hai khủy tay, như ôm trẻ đi tiểu vậy, vừa đi vừa đâm vào rút ra đến trước gương lớn, mở miệng nói: “Bé ngoan, nhìn bộ dáng của em bây giờ đi, không nhìn, có tin tôi làm chết em không.”
Phùng Chi đành phải mở mắt ra, cô nhìn thấy gương mặt của chính mình, gò má ráng hồng như lửa, miệng hơi sưng, làm gì có biểu cảm của đau đớn, hơn nữa gương mặt đầy quyến rũ, hưởng thụ.
Bầu ngực cũng căng tròn, núʍ ѵú se cứng lại dựng thẳng, theo động tác của hắn mà lắc lư, càng thấy thẹn là giữa hai chân, “hắn” còn lộ ra nửa đoạn, gân xanh nổi lên vờn quanh, thô tráng kiêu ngạo, tàn nhẫn ra vào, nơi cửa động bị căng ra thành lớp màu hồng, trên đó vẫn còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt và xuân dịch dính nhớp, tích tích rơi xuống thảm, còn thấy cái bụng nhỏ mượt mà của cô bị lồi ra hình dạng của một cây chày sắt, chợt cao chợt thấp, chợt có chợt không, quang cảnh tình sắc quá khó để nhìn thẳng vào trong mắt.
Phùng Chi chưa từng thấy chính mình như thế này, cô mới 18 tuổi, tuy xuất thân thấp kém nhưng vẫn hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, tự nhận mình là cô gái trong sạch, không nên có loại yêu mị này, cuối cùng khóc thút tha thút thít: “Nhị gia tha cho em!”
Thường Yến Hành nhìn cũng huyết khí dâng trào, ánh mắt hắn u ám, giọng nói đầy tà khí: “Chê tôi già không được sao? Không thể so với tuổi trẻ lúc hai mươi sao?”
“Không chê, không chê.” lúc này Phùng Chi mới hiểu được đã chạm vào vảy ngược của hắn, liên tục nói: “Dù tuổi trẻ cũng không bì được một đầu ngón tay của nhị gia.” Là lời nói thật phát ra đáy lòng.
Thường Yến Hành nhìn trong gương, hừ lạnh một tiếng: “Chỉ một ngón tay đầu?”
Phùng Chi nhanh trí vươn tay bắt lấy gốc rễ của hắn, chỉ nắm được hơn phân nửa, nóng bỏng lại trơn ướt: “Còn có cái này.”
“Ngoan.” Thường Yến Hành không trêu đùa cô nữa, chính hắn cũng tới cực hạn rồi, ôm cô ngã xuống đệm bẻ chân cô mở rộng ra, không dùng bất cứ kỹ xảo nào, chính là rong ruổi theo cách nguyên thủy nhất, dụng tâm hưởng thụ thể nghiệm kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất, bên trong cô co rút, cắи ʍút̼ hắn, lại vào trong lại càng nóng càng ướt siết chặt lấy hắn khiến hắn cảm thấy sảng khoái tê dại, không nhịn được thở dồn dập: “Làm sao lại chặt như thế!”