Đoá Hoa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 26: Nhị Gia Diễn Trò (Cao H)

Phùng Chi nắm lấy tay hắn: “Em hát cho ngài nghe nhé!”

Thường Yến Hành ra điều suy tư nhìn cô, chậm rãi cong khóe miệng, hắn nói được, duỗi cánh tay qua người cô, một cành hoa hồng đỏ cánh hoa được phủ một lớp nhũ bác từ bình sứ Thanh Hoa cổ cao, tuốt hết lá đi cắm lên búi tóc của cô.

Phùng Chi đứng trước mặt hắn, giơ vuốt nhẹ tóc mai lại kéo nhẹ nếp uốn của sườn xám, không biết làm sao lại khẩn trương, đôi môi đóng mở vài lần không nói nổi lên lời, đôi má ửng hống như thoa phấn.

Thường Yến Hành buông tay chờ cô, thấy cô lúng túng như thế, nghĩ nghĩ, dặn cô chờ một lúc tự mình đi xuống lầu, lúc hắn đi lên trong tay hắn cầm một chiếc Saxophone.

Hắn cười nói: “Lúc lưu học ở Anh quốc, tôi học ở một trường có danh tiếng, có giao lưu với những người trong vương tôn vọng tộc, cũng có con cháu danh môn thế gia trong nước, có thể thể hiện tài năng không khác gì dệt hoa trên gấm. Lúc ấy học cái này cũng mất rất nhiều công sức, còn tìm thầy riêng để theo học.” Nói xong bắt đầu điều âm, xong rồi lại hỏi: “Em định hát khúc nào?”

“Mai Lan Mai Lan tôi yêu người.” Phùng Chi nói: “Nguyệt Mai hát rất hay, em cũng thích.”

Thường Yến Hành gật đầu, tay cầm Saxophone đến trước miệng, duỗi thân mình tạo một tư thế thoải mái, đầu ngón tay nhẹ nhàng đánh phím đàn, âm thanh nhẹ nhàng lưu loát như nước phát ra.

Nghe hắn thổi thành nhạc khúc, so với lúc cô nghe ở Đại Thế Giới thì khác nhau như mây và bùn, hơn nữa cũng không còn tình trạng gân cổ dữ tợn.

Chân mày hắn nhíu lại, mắt khép hờ, bả vai đong đưa theo âm điệu, chân đánh nhịp, không nhanh không chậm, trấn định thản nhiên, cả người hắn nhẹ nhàng thoải mái.

Phùng Chi hát hai ba câu đầu liền liền dừng lại, nâng má nghe hắn thổi một khúc tiếp một khúc, càng ngày càng cảm thấy thư giãn và lịm dần đi, bóng đêm trải dài và ánh đèn cam đỏ giao hòa vào nhau.

Không biết lúc nào, cô mê mang bị Thường nhị gia đè trên giường lưu luyến hôn môi, rõ ràng bên tai vẫn còn vang vọng làn điệu hơi mang chút u buồn kia, cô đôi mắt ngập nước.

“Ngốc quá, thế thôi mà cũng khóc sao!” Thường Yến Hành cười, cởi vạt áo của cô, Phùng Chi vươn tay ôm cổ hắn, liếʍ mυ'ŧ cánh môi dưới của hắn.

Nguyệt Mai có nhắc Tiểu Kim Bảo bị nhiễm bệnh hoa liễu, Phùng Chi lại hiểu nhị gia, hắn là người khôn ngoan, sẽ không làm chuyện không thể khống chế, sẽ không dính líu tới nhưng cô gái phong nguyệt.

“Hôm nay sao lại ngoan như vậy?” bàn tay Thường Yến Hành chui vào bên trong sườn xám từ chỗ xẻ tà, theo vòng eo mềm mại leo lên trên, nắm lấy hai luồng no đủ xinh xắn, đầṳ ѵú như mỏ chim mổ vào lòng bàn tay hắn, hắn liền dùng đầu ngón tay khẽ kẹp nó, bắt nạt nó cho đến khi nó sưng to và se lại vểnh lên, bên tai vang lên tiếng cô thở dốc: “Nhị gia, đau!”

“Mấy ngày không làm em lại nhõng nhẽo.” Thường Yến Hành kéo sườn xám và váy lót ren của cô xuống, cả người cô trống không lộ ra da thịt trắng nõn nà tựa như mỡ đông, càng nổi bật thêm đầṳ ѵú đỏ thắm.

Du͙© vọиɠ trong mắt hắn tăng vọt, thẳng người lên lột quần áo của chính mình, bàn tay siết lại đôi tay của Phùng Chi kéo qua đỉnh đầu, đôi môi hắn tìm được đến môi cô, cạy ra hàm răng, đầu lưỡi ướŧ áŧ quấy lấy cái lưỡi đinh hương, quấy trộn vâng lên tiếng chậc chậc, Phùng Chi nhớ chính là đôi môi này thổi ra làn điệu rung động đến tâm can, tâm hồn thiếu nữ luôn dễ dàng sùng bái, liền chủ động quấy lấy lưỡi hắn, lướt qua một vòng vách trong miệng, lướt qua từng chiếc răng, lại ngoan ngoãn nuốt nước miếng của hắn.

Thường Yến Hành tách môi lưỡi khỏi môi cô thở dốc cười xấu xa, tiểu yêu tinh này thật sự nghiêm túc.

Hắn dùng tay nâng bầu ngực căng tròn cô lên, mơ hồ nói: “Dường như lớn không ít.” Hắn ngậm cả quầng vυ' vào trong miệng, liếʍ láp ngặm cắn, như trẻ con bú sữa, đầṳ ѵú Phùng Chi màu hồng bị hắn hút đến cả người tê dại, không ngừng run lên, không chịu nổi mà cào một vết lên bả vai hắn, rêи ɾỉ xin tha.

Thường Yến Hành dùng đầu ngón tay đẩy hoa môi ra thăm dò vào bên trong, xuân thủy róc rách làm ướt một mảnh.

“Bé con, giờ không cần tôi liếʍ liền ướt rồi sao.” Lúc hắn hoan ái với Phùng Chi cũng không kiêng kỵ gì, có lúc tính thú nổi lên, cũng nói ra những lời thô bỉ.

Hắn không hề do dự, cầm thằng em đã sớm cứng như chày sắt ma sát qua lại ở hoa môi cô, ngay lập tức liền dính dính ướŧ áŧ, để hai chân cô rộng mở lên bả vai, thằng thân tiến vào một nửa, một cơn sóng nhiệt bao vây thít chặt xô đẩy nó ra bên ngoài.

“Đừng kẹp tôi…” Hắn ồm ồm nói: “Bảo bối, lột ra cho tôi vào!”

“Đâu có kẹp ngài đâu.” Phùng Chi bĩu môi, nhưng vẫn nghe lời duỗi tay xuống phía dưới dùng tay kéo hai bên ra, liền lộ ra hạt châu và động đào nguyên, nhìn phía dưới hắn nồng đậm lông mao và “cánh tay” cường tráng, tuy không phải đầu thấy nhưng mỗi thấy vẫn cảm thấy sợ hãi: “Nhị gia, ngài thương A Chi nhất, chậm một chút…. Em sợ.”

“Đừng gọi nhị gia.” ngón tay Thường Yến Hành nhéo hạt châu đỏ tươi kia, Phùng Chi run rẩy thốt ra: “Ba ba!”

“Gọi là Yến Hành.” Hắn cúi đầu ghé sát vào má cô, cắn cắn vành tai cô.

“Yến Hành!” Phùng Chi nghe lời gọi ra, bỗng nhiên cảm giác hắn đẩy hông tiến vào hoàn toàn, dưới thân căng đâu cảm giác như muốn nứt ra, cô nhíu mày thở dốc, chỉ đành hét lên: “Yến Hành, Yến Hành em muốn chết.”

“Không chết được, tôi sẽ làm em sống lại.” Thường Yến Hành cười rung l*иg ngực, rút ra một nửa lại đẩy vào vào, tuy rằng từng bước gian nan, nhưng nơi đó của cô vừa ướt vừa chặt, vô số nếp gấp như miệng trẻ con hút cắn hắn, thật sự là quá tuyệt vời không thể tả nổi.

Hắn đẩy mông bắt đầu vận động, chậm rãi rút ra, đẩy vào thật mạnh, hoặc toàn lực đưa đẩy, vận động pít tông trên dưới mấy trăm lần, da thịt va chạm vang lên âm thanh rất lớn.

Phùng Chi liếc mắt thấy hắn như máy đóng cọc, bụng dưới của cô đã bắt đầu xuất hiện những mảng đỏ bừng tê ngứa, mà hai viên tròn xoe bên dưới hắn không ngừng đánh lên rãnh mông cô.

Cảm giác căng nứt đau đớn lúc ban đầu, không biết lúc nào thì đã biến mất, lúc này vừa tê dại lại vừa sảng khoải, cảm thấy khó chịu lại dễ chịu, trên trán ra mồ hôi làm bết cả tóc mái cô, không hiểu hắn chạm vào nơi nào đó, một cơn kɧoáı ©ảʍ chạy dọc theo người cô, cô vội duỗi tay cào ra một vết trên ngực hắn.