Edit: Tiểu Điềm Điềm
Bị trêu bất ngờ không kịp đề phòng, Lục Kiêu Kỳ có hơi sững sờ.
Thấy vẻ mặt thiếu niên thành thật xòe đầu ngón tay đếm, anh im lặng một lát liền nở nụ cười càng tươi, mắt hơi híp lại.
Đây là bảo bối thuộc về anh, em ấy trở nên thành thục, thông suốt khi ở bên cạnh anh.
Anh cũng từng mong nhóc nhỏ sẽ hiểu rõ tình cảm, lại lo đến khi nhóc nhỏ hiểu ra mà đối tượng lại không phải là là anh, hôm nay anh đã yên tâm rồi. Âm thầm quan sát, Lục Kiêu Kỳ phát hiện bảo bối của anh đang xấu hổ.
Đây là một sự thật khiến người khác vô cùng hưng phấn.
Con ngươi Lục Kiêu Kỳ sâu thẳm, nhìn chằm chằm người khác liền có thể tạo ra áp lực cực lớn, Mạc Cổn Cổn bị anh nhìn không chớp mắt, vừa nghĩ tới ban nãy hai người mới được tính là đã đâm thủng lớp cửa sổ giấy kia, hai gò má Mạc Cổn Cổn liền nóng hổi, có hơi không biết nên làm thế nào.
Mạc Cổn Cổn ngượng ngùng gãi gãi mặt, trộm liếc Đại Quái Vật. Vội vã thu hồi tầm mắt, má Mạc Cổn Cổn càng đỏ hơn.
A, Đại Quái Vật còn đang nhìn cậu nha, rốt cuộc là anh ấy làm sao vậy?
Gãi đầu một cái, Mạc Cổn Cổn lại trộm liếc mắt, cuối cung rũ mắt như một vật nhỏ sợ hãi, tai cậu đã đỏ đến sung huyết, liếʍ liễm môi.
Con ngươi Lục Kiêu Kỳ càng trở nên sâu thẳm, anh nhìn chằm chằm vào cánh môi phấn nộn càng thêm căng mọng của nhóc nhỏ, hầu kết trượt lên xuống.
Ánh, ánh mắt của Đại Quái Vật thật đáng sợ nha.
Cứ như muốn ăn người!
Mạc Cổn Cổn ngượng ngùng dùng cái tay mảnh khảnh xoa xoa hai gò má, sau đó xoay đầu sang một bên, có hơi xù lông rầu rĩ nói: “Làm gì nha.”
Lục Kiêu Kỳ vươn tay sờ sờ cằm của thiếu niên, bụng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu.
Cảm giác hơi thô ráp lại nóng bỏng truyền từ mặt đến đáy lòng, Mạc Cổn Cổn nhìn về phía Đại Quái Vật, trong ánh mắt nghiêm túc tràn ngập quý trọng và cưng chiều, cậu ngây người, cứ như toàn bộ gấu trúc đều rớt vào hũ mật ấm áp lại ngọt ngào.
Cái loại cảm giác được quý trọng này quá chân thực, trái tim Mạc Cổn Cổn đập loạn nhịp, như là có nai con chạy loạn vậy.
Cậu hít sâu một hơi, vẫn có loại ảo giác trái tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Che che ngực, Mạc Cổn Cổn nói với giọng non nớt lại suy yếu: “Đại Quái Vật…”
Lục Kiêu Kỳ đón lấy n thiếu niên gấu trúc, mềm nhũ ôm vào lòng, hôn hôn môi cậu, “Cổn Cổn, sao vậy, hả?”
Trong mũi toàn là hơi thở của Đại Quái Vật, thậm chí Mạc Cổn Cổn còn có thể cảm nhận rõ ràng từng nhịp thở của Đại Quái Vật, hơi thở phả vào mặt có chút tê tê ngứa ngứa.
Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu, hai tròng mắt đã hiện lên sương mù.
Cậu nhéo nhéo vạt áo trước ngực mình: “Đại Quái Vật, trái tim của em, trái tim của em, nó sắp hư mất rồi!”
Con ngươi Lục Kiêu Kỳ lóe lên, ngón tay bao trùm lấy bộ ngực của thiếu niên, im lặng vài giây.
Mạc Cổn Cổn hít sâu một hơi, cặp mắt ngân ngấn nước lộ ra vẻ bất lực, cậu kéo kéo góc áo của Đại Quái Vật xin giúp đỡ.
Lục Kiêu Kỳ khẽ thở dài một hơi, lần thứ hai mυ'ŧ một cái vào môi của thiếu niên, cầm tay của thiếu niên nắm vào lòng bàn tay, sau đó tay kia đặt lên ót của thiếu niên, dán đầu thiếu niên vào l*иg ngực của mình, giọng nói của Lục Kiêu Kỳ có chút khàn khàn: “Nghe.”
Mạc Cổn Cổn ngây người, liền yên tĩnh lại, chỉ mấy giây ngắn ngủi, hai mắt cậu ngày càng mở lớn hơn.
Bỗng nhiên ngồi dậy, Mạc Cổn Cổn không dám tin che che miệng: “Đại Quái Vật!”
Lục Kiêu Kỳ mím môi, dựa vào hôn cậu: “Nghe được không?”
Mạc Cổn Cổn dùng sức gật đầu, gương mặt không thể tin tương, cậu không ngờ tới tim Đại Quái Vật đập còn nhanh hơn cả mình nữa.
Lục Kiêu Kỳ ôm thiếu niên: “Có được tình cảm của em, là chuyện may mắn nhất cũng là hạnh phúc nhất đời này của anh, hôm nay anh rất vui.” Nói rồi anh cúi đầu, in một cái hôn lên trán thiếu niên, nụ hôn này chứa đầy trân trọng, cũng không phải là hôn một cái liền rời đi, mà là ấn mấy giây.
Hàng mi của Mạc Cổn Cổn run rẩy, cậu cảm nhận được xúc cảm ấm áp và mềm mại trên trán, nhịn không được len lén nắm lấy ngón út của Đại Quái Vật.
Lục Kiêu Kỳ khép hờ mắt, lật tay lại nắm lấy tay của thiếu niên, ngón tay của hai người quấn vào nhau, chẳng phân biệt được của anh hay của em.
Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Đại Quái Vật.
Đại Quái Vật cúi đầu, đối diện với Mạc Cổn Cổn, bầu không khí ấm áp, năm tháng tĩnh hảo.
Các lệ quỷ dán ở bên ngoài góc tường hai mặt nhìn nhau, bọn họ nhìn vào mắt của đối phương, thấy rõ chúc phúc trong mắt nhau.
Tiểu Ôn quay đầu: “Như vậy rốt cuộc là Cổn lão đại và Tướng quân cũng tu thành chính quả rồi.”
Quỷ giáo sư cười ha hả nâng nâng mắt kính, thân là một giáo sư nhân dân, y có nghĩa vụ giáo dục học sinh bất luận tri thức gì, Cổn Đoàn Nhi có thể thông suốt, y cũng vô cùng vui mừng. Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, mặt y vặn vẹo, không thể không nói, làm cho một con gấu trúc thông suốt thực sự là một nhiệm vụ gian khổ.
May mà bản thân Mạc Cổn Cổn để ý Lục Kiêu Kỳ, thích anh ta mà không tự biết.
Tiểu Ôn cười gật đầu: “Giáo sư, công lao của anh rất lớn á. Nhất định Tướng quân sẽ cảm kích anh.”
Quỷ giáo sư nhăn nhăn mặt, ánh mắt phức tạp: “Tôi chỉ muốn nói, Cổn lão đại là học sinh ngốc nhất trong toàn bộ học sinh của tôi.”
Tiểu Ôn ho nhẹ một tiếng: “Vậy anh cũng là học trò khắp thiên hạ, càng vất vả công lao càng lớn.”
Quỷ giáo sư thở dài một tiếng, nhìn xuyên qua vách tường, cách tường, y thấy lờ mờ: “Tôi không có yêu cầu khác, chỉ hy vọng Tướng quân và Cổn lão đại sẽ răng long đầu bạc, hoà thuận vui vẻ, đây là chuyện khiến tôi cảm thấy vui vẻ nhất.”
Trước đây sau khi y qua đời, y vẫn tâm tâm niệm niệm các học sinh của mình.
Xem như công thành lui thân, lệ khí trên người quỷ giáo sư biến mất rất nhiều, tuy rằng Cổn lão đại rất ngốc, nhưng cậu ấy hiếu học có lúc cũng suy một ra ba, ngược lại cũng trấn an tâm linh trống rỗng của quỷ giáo sư.
Quỷ giáo sư cảm thán một tiếng, cả người đều cực kỳ thoải mái.
Tiểu Ôn sững sờ, sau đó cười chúc mừng y: “Anh sắp tu thành chính quả, chúc mừng a.”
Tôn Tiểu Tuyền chép chép miệng: “Không nghĩ tới chấp niệm của anh lại là như thế này.”
Sau khi không còn chấp niệm sâu như vậy, không cần bao lâu nữa quỷ giáo sư liền có thể tiến vào luân hồi lần nữa, hoặc là bắt đầu quỷ tu thành tiên bình thường. Y trở thành lệ quỷ cũng là cơ duyên xảo hợp, hôm nay gỡ bỏ chấp niệm, y cũng không có nghiệp chướng nặng nề, cho nên tương lai sẽ là một đường bằng phẳng, liền phải xem y lựa chọn như thế nào.
Tôn Tiểu Tuyền: “Đến lúc đó anh muốn tiếp tục làm người, hay là tu tiên vậy?”
Quỷ giáo sư hít sâu một hơi, y liếc nhìn hai người ôm nhau ở bên kia bức tường: “Kỳ thực tôi rất hăm mộ bọn họ.”
Tôn Tiểu Tuyền chậc một tiếng: “Đừng nói người, khụ khụ, chuyện ma quỷ được không?”
Hàm súc như thế, cậu lại nghe không hiểu.
Quỷ giáo sư cười mà không nói.
Ánh mắt Tiểu Ôn lóe lóe, cũng nhìn về phía bên kia tường, cậu quay đầu: “Xem ra tôi cũng phải tu luyện đàng hoàng. Nói như thế nào thì tôi cũng là đoàn trưởng của nhóm bạn lệ quỷ được Cổn lão đại bổ nhiệm, không thể kéo chân sau anh nha.”
Quỷ giáo sư nhìn thẳng cậu ta, đẩy kính mắt một cái: “Vậy liền càng tốt, đường dài dằng dặc, cũng không cô đơn.”
Phòng nghỉ hạm trưởng cũng không xa hoa, giường cũng chỉ khoảng 1m5, một người thân hình khôi ngô, một người dù tinh tế nhưng vẫn là nam sinh. Hai người dán chặt nhau nằm ở trên giường, gần như đã chặt cả cái giường.
Mạc Cổn Cổn nhìn trần nhà, khóe miệng lộ ra nụ cười mỹ tư tư.
Lục Kiêu Kỳ ghé mắt nhìn cậu, ánh mắt nhu tình mật ý.
Mạc Cổn Cổn vui vẻ che che miệng, ánh mắt cong thành trăng rằm, hình như đang tự mình mỹ lên.
Mắt Lục Kiêu Kỳ đầy ý cười, buồn cười.
Nghe tiếng ho nhẹ bên người, Mạc Cổn Cổn quay đầu, đối diện với cặp mắt đen thẳm của Lục Kiêu Kỳ, nở một nụ cười rực rỡ.
Mạc Cổn Cổn nhìn Lục Kiêu Kỳ, tuy rằng ngượng ngùng, nhưng lại càng thích hơn nữa.
Cậu ngồi bật dậy, hai tay túm lấy ngực của Đại Quái Vật, cúi đầu cẩn thận quan sát gương mặt anh, càng nhìn càng mỹ. Nội tâm Mạc Cổn Cổn nhịn không được bắt đầu ca ngợi tha thiết, kỳ thực Đại Quái Vật lớn lên rất dễ nhìn, sống mũi thẳng, khuôn miệng lại đẹp, mắt, mắt cũng dễ nhìn, mặt càng dễ nhìn.
Ai nha, thực sự là nhìn chỗ nào cũng thấy đẹp á! Mạc Cổn Cổn rung đùi đắc ý, mỹ đến không được.
Cậu đưa ngón tay ra chọc chọc gương mặt của Đại Quái Vật, thấy anh cũng không phản kháng, Mạc Cổn Cổn liền chơi tới, lại chọc một cái.
Mạc Cổn Cổn cười ngọt tư tư, hai lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện, hai mắt vốn đã ướt nhẹp cứ như được khảm đầy sao trời, cực kỳ rực rỡ, hai gò má cậu đỏ ứng, trong trắng lộ hồng, rõ ràng là gương mặt có việc vui gõ cửa.
Lục Kiêu Kỳ vừa bất đắc dĩ lại cưng chiều, anh nắm ngón tay của thiếu niên, hôn một cái lên miệng cậu: “Nhóc tinh nghịch.”
Mạc Cổn Cổn cười he he, đầy mặt hạnh phúc lại chọc thêm một cái.
Ai nha, sao trước đây cậu lại cảm thấy Đại Quái Vật lớn lên xấu vậy chứ. Mạc Cổn Cổn rất không hiểu mình của quá khứ, tỉ mỉ nhìn chằm chằm Đại Quái Vật, Mạc Cổn Cổn chép chép miệng, Đại Quái Vật đẹp hơn mấy người khác nhiều luôn á! Cậu chưa từng gặp qua ai hợp mắt hơn Đại Quái Vật cả!
Người đẹp như vậy là của cậu á!
Vừa nghĩ tới sau này cậu liền có thể quang minh chính đại khoe khoang với mẹ và đệ đệ, đây là người của mình, Gấu Trúc Đoàn Nhi liền hí ha hí hửng.
Mạc Cổn Cổn nhìn người đàn ông, càng nhìn càng thích, vẻ mặt rõ ràng chính là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Cậu nhéo nhéo mặt mũi của Đại Quái Vật, đυ.ng vào lông mi của anh, Mạc Cổn Cổn liền cúi đầu quan sát. Trong chốc lát cậu lại kinh ngạc “Hử” một tiếng, tràn đầy sỡ hãi vui vẻ nói: “Lông mi Đại Quái Vật dài quá nha!”
Mạc Cổn Cổn dừng một chút: “Nhưng mà đẹp lắm! Đại Quái Vật đẹp nhất luôn á!”
Lục Kiêu Kỳ dở khóc dở cười, nhưng đúng là anh có chút hưng phấn.
Trong thẩm mỹ của bộ tộc gấu trúc, cho tới bây giờ anh đều không đạt chuẩn, anh còn đang lo dung mạo của mình không qua cửa, Cổn Cổn sẽ ghét bỏ nữa kìa.
Hiện tại, nghe nhóc nhỏ kia không ngừng cảm thán, Lục Kiêu Kỳ liền buồn cười không nói gì.
Trên thực tế, trước khi gặp thiếu niên, Lục Kiêu Kỳ chưa bao giờ lo lắng vì dung mạo của mình, thậm chí rõ ràng còn không thèm để ý tới. Nhưng đích thật là lòng hư vinh tìm phối ngẫu, cứ bị thiếu niên ghét bỏ tướng mạo, Lục Kiêu Kỳ đã từng rất tự ti. Thân là Lục Nguyên soái đẹp trai nứt trời tinh tế, ở trước mặt người mình yêu mến, anh không có cách nào nói ra miệng việc mình đã từng tự ti.
Lục Kiêu Kỳ thở dài một tiếng.
Cuối cùng anh cũng không còn bị thiếu niên ghét bỏ dung mạo, anh cảm thấy có thể đây là lời khen thâm trầm nhất của tộc gấu trúc rồi.
Trong lúc anh đang nghĩ như vậy, liền thấy gấu trúc nhà mình cầm mặt dây chuyền nói.
Mạc Cổn Cổn nhìn chằm chằm Lục Kiêu Kỳ không chớp mắt, sau đó tự hào rung đùi đắc ý, dương dương đắc ý.
Mạc Cổn Cổn: “Đại gia gia, Nhị gia gia, Tiểu Hồng Tiểu Hoàng! Còn có quỷ cục cưng!”
Năm tồn tại trốn ở trong mặt dây chuyền đã sớm bị bọn họ hình ảnh hồng phấn này của bọn họ chói mù hai mắt, Võ Đại Võ Nhị cũng ngồi chồm hổm cùng một chỗ vẽ vòng tròn.
Nghe Tiểu Cổn Cổn kêu mình, hai vị gia gia gần như nghĩ cũng không nghĩ liền trả lời một tiếng.
Võ Đại mơ hồ có cảm giác, sắc mặt có hơi vặn vẹo: “Sao vậy, Cổn Cổn?”
Mạc Cổn Cổn chỉ chỉ Lục Kiêu Kỳ, hí hửng nói: “Đại gia gia, đây là người yêu của con, anh ấy là Lục Kiêu Kỳ!”
Võ Đại: “… … À.” Người này ông biết, một cái đồ xấu xí nhớ thương Cổn Đoàn Nhi nhà bọn họ.
Rốt cuộc cải trắng cũng bị heo ủi rồi.
Suýt nữa Võ Nhị đã nghẹn ngào: “Cổn Cổn, con đã nghĩ kỹ chưa? Phải biết rằng cậu ta là một người đàn ông á.”
Mạc Cổn Cổn gật đầu: “Nghĩ kỹ rồi ạ, Nhị gia gia, con biết anh ấy là đàn ông nha, chúng con đã tắm chung, con còn nhìn thấy nữa mà.” Nói rồi, hai gò cậu đỏ ửng, trước đây cậu vẫn chưa thông suốt, cho nên tắm chung cũng không có gì, hiện tại nghĩ lại cũng rất ngượng ngùng.
Hmm, cái đó của Đại Quái Vật, nhưng lớn.
Hùng vĩ hơn của cậu nhiều.
Bỗng nhiên nhớ đến mình trong manga hô đau quá đau quá, Mạc Cổn Cổn liền gãi gãi mặt, cậu có thể thương lượng với Đại Quái Vật, cậu sẽ làm người ở bên trên, của cậu không quá lớn, cho nên sẽ không đặc biệt đau, Đại Quái Vật không có chống cự, chắc là sẽ đồng ý thôi.
Tuy rằng sẽ có chút khác biệt với manga, ừm!
Mạc Cổn Cổn vui sướиɠ nghiền ngẫm, liền nói với Võ Nhị đang bị bạo kích: “Nhị gia gia, con muốn ở bên cạnh Đại Quái Vật.”
Võ Nhị há miệng, “Cổn Cổn, con không suy nghĩ thêm một chút sao, dù sao tầm mắt của hai đứa cũng khác nhau, đến cả chủng tộc cũng không giống á. Sau này có thể con sẽ rất cực khổ nha.” Không đề cập tới Lục Kiêu Kỳ, Võ Nhị bắt đầu lo lắng từ phương hướng điều kiện của Lục Kiêu Kỳ.
Người này, làm rất tốt, bọn họ vẫn luôn quan sát. Không thể không nói, Lục Kiêu Kỳ đối đãi Cổn Cổn cực kỳ dung túng và cưng chiều.
Nếu như hai đứa ở cùng một chỗ, cậu ta vẫn như vậy không thay lòng, Cổn Cổn sẽ vui vẻ và hạnh phúc.
Nhưng trời có gió mưa khó đoán, dù sao thế giới của bọn họ cũng không giống nhau, sau mười năm ai có thể bảo đảm Lục Kiêu Kỳ vẫn còn dung túng thằng bé vô hạn đâu.
Đến lúc đó, chẳng phải là Cổn Cổn của bọn họsẽ kêu trời trời không biết hay sao.
Mạc Cổn Cổn rũ mắt, giọng nói vô cùng kiên định: “Con tin tưởng Đại Quái Vật.”
Bọn họ từng cùng nhau trải qua sinh tử, cậu tin anh.
Mạc Cổn Cổn nhìn người đàn ông, trong âm thanh hàm chứa ý cười, cậu nói ra từng chữ: “Con tin tưởng Đại Quái Vật.”
Lục Kiêu Kỳ đứng ở một bên nhìn, thấy thiếu niên nói như vậy, trái tim đều sắp bị hòa tan.
Thiếu niên nói tin anh.
Lục Kiêu Kỳ cảm thấy thân thể tràn ngập sức mạnh, cái loại cảm giác này làm cho cả người anh đều nóng lên, mỗi một tế bào đều đang nhảy nhót, cứ như muốn phá mạch máu tràn ra, linh hồn của anh cũng nhảy nhót, cả người rơi vào cảm giác kỳ lạ, bồng bồng bềnh bềnh.
Anh thật sự cảm thấy nóng mặt.
Anh nắm lấy tay của thiếu niên, khẽ nhéo nhéo, nằm trong dự liệu của anh thiếu niên cũng lật tay lại nắm lấy tay anh.
Đối thoại trong mặt dây chuyền vẫn đang tiếp tục.
Võ Đại thở dài một tiếng: “Cổn Cổn, con thực sự lựa chọn người này sao.”
Mạc Cổn Cổn dùng sức gật đầu: “Thực sự!”
Võ Đại và Võ Nhị liếc nhau, rốt cục Võ Đại cũng lộ ra một nụ cười: “Nếu Cổn Cổn đã quyết định, làm gia gia của Cổn Cổn, ông sẽ ủng hộ Cổn Cổn, bất quá nếu mà nó khi dễ con, ông tuyệt đối không tha thứ cho nó đâu.”
Mạc Cổn Cổn dùng sức gật đầu, vui sướиɠ cong cong mặt mày: “Đại gia gia yên tâm đi. Đại Quái Vật nhưng tốt!”
Võ Đại: “… …”
Lục Kiêu Kỳ: “… …” Đứng nhìn gấu trúc nhà cậu thổi phồng, không hiểu sao anh có chút lo lắng.
Anh vẫn biết hai vị trưởng bối gấu trúc không quá thích mình, nhưng nhìn bộ dáng của thiếu niên, hình như hai vị trưởng bối đã không còn để ý nữa rồi?
Lục Kiêu Kỳ im lặng hai giây, liền nắm tay của thiếu niên, khẽ vuốt mặt dây chuyền: “Hai vị gia gia, con sẽ đối với Cổn Cổn thật tốt.”
Anh thích thiếu niên, hận không thể đưa toàn bộ đồ tốt nhất trong thiên hạ vào tay em ấy.
Thiếu niên là người anh yêu nhất, em ấy cứu mạng anh, không những vậy còn giúp đỡ anh rất nhiều, có thể nói không có Cổn Cổn, anh sớm đã chết ở một góc hẻo lánh không biết lí do, thậm chí không chừng cuối cùng còn mang một thân tiếng xấu nữa.
Hôm nay anh trở thành Nguyên soái, điều khiến anh vui sướиɠ nhất chính là có thể có được thiếu niên.
Võ Đại vẫn chưa lên tiếng, ngược lại Võ Nhị rầm rì một tiếng.
Hai đốm sáng bay ra khỏi mặt dây chuyền, Lục Kiêu Kỳ có thể loáng thoáng thấy bọn họ, ánh mắt lóe lóe.
Anh nhớ rõ, lúc bọn họ chiến đấu với bộ xương khô, đã có rất nhiều đốm sáng xuất hiện bảo vệ bọn họ.
Bọn họ là trưởng bối xúc động lòng người, Lục Kiêu Kỳ nói với thái độ cung kính: “Hai vị gia gia.”
Võ Nhị: “Hừ.”
Võ Đại: “Haiz, cậu có thể đối tốt với Cổn Cổn là tốt nhất. Tôi không nói chuyện khác, chỉ hy vọng cậu có thể quý trọng cuộc sống này.”
Lục Kiêu Kỳ dùng sức gật đầu: “Vâng.”
Võ Đại: “Cổn Cổn rất đơn giản thuần khiết, kỳ thực thằng bé vẫn có thể tiếp tục đơn thuần.” Chỉ cần làm cho Cổn Cổn hạnh phúc, thằng bé không cần lo lắng bất cứ chuyện gì.
Đã hiểu chưa, thằng nhóc.
Lục Kiêu Kỳ liền hiểu, cũng đáp lời rất nhanh.
Đối với sự lanh lợi của Lục Kiêu Kỳ, Võ Đại vẫn khá là hài lòng, nếu không phải thời thời khắc khắc giám thị Lục Kiêu Kỳ, ông cũng vô pháp chấp nhận cậu ta.
Võ Đại dạo quanh Mạc Cổn Cổn một vòng, lại vòng quanh Lục Kiêu Kỳ một vòng, ông bay giữa hai người: “Thằng bé, liền nhờ cậu bảo vệ.”
Con ngươi Lục Kiêu Kỳ sáng ngời, lập tức đồng ý.
Võ Nhị thấy bộ dáng này của anh, ghét bỏ rầm rì một tiếng: “Nếu mà đối với thằng bé không tốt, tôi cũng sẽ không nương tay đâu.”
Lục Kiêu Kỳ liên tục gật đầu, anh khẽ cười biểu thị mình yêu thiếu niên còn không kịp đâu.
Mạc Cổn Cổn uốn uốn éo éo, tiểu bộ dáng ngượng ngùng lại mỹ tư tư khiến cho Võ Nhị vừa thấy liền nổi nóng, đúng là một tiểu ngu ngốc không chịu thua kém!
Võ Đại lôi Võ Nhị trở lại mặt dây chuyền, trước khi quay về, Võ Nhị còn diễu võ dương oai: “Tôi vẫn còn chú ý đấy! Cậu không giả bộ được đâu!”
Lục Kiêu Kỳ vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, không thể không nói trưởng bối của gấu trúc Cổn Cổn cũng vô cùng đáng yêu.
Võ Đại Võ Nhị được trấn an, rốt cục Tiểu Hoàng Tiểu Hồng cũng có cơ hội nhào qua, Tiểu Hồng nhảy nhót bay đến bay đi: “Cổn Cổn và Tướng quân cùng một chỗ rồi! Thiệt vui vẻ nha! Chúc hai người trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử!”
Mạc Cổn Cổn nhìn nhìn sợi tơ hồng giữa cậu ta và Tiểu Hoàng, “Cũng chúc hai cậu trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử.”
Tiểu Hồng chui cái vèo ra sau lưng Tiểu Hoàng, giấu mặt nhỏ của mình.
Mạc Cổn Cổn ngây người: “Hử?”
Vẻ mặt của Tiểu Hoàng rất bình tĩnh, cậu ta nói: “Tiểu Hồng đang xấu hổ, không có gì.”
Tiểu Hồng đập nhẹ cậu ta một cái, Tiểu Hoàng vui vẻ tiếp thu.
Lục Kiêu Kỳ nheo cặp mắt lại, đối diện với Tiểu Hoàng, khẽ nói: “Chúc mừng.”
Tiểu Hoàng nở một nụ cười tự đắc: “Cùng vui.”
Mạc Cổn Cổn cong cong mặt mày: “Nha.”
Tiểu Hoàng nắm tay của Tiểu Hồng: “Song hỷ lâm môn, lần này tất nhiên chúng ta sẽ bình an trở về.”
Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh: “Ừm!”
Mạc Cổn Cổn nâng hai tiểu tinh linh, nghiêng đầu: “Hmm, Đại Quái Vật nói chờ chúng tôi trở về rồi sẽ kết hôn, anh ấy còn nói muốn tổ chức một nghi thức cầu hôn long trọng cho tôi nữa đó nha! Các cậu thì sao?”
Tiểu Hồng và Tiểu Hoàng liếc nhau, Tiểu Hồng bĩu môi: “Tiểu Hoàng chưa nói.”
Tiểu Hoàng: “… …”
Tiểu Hoàng vội trấn an: “Đương nhiên chúng ta cũng có mà.”
Hai mắt Tiểu Hồng sáng ngời: “Thật sao? Vậy em muốn loại lụa đỏ tươi!”
Tiểu Hoàng gật đầu: “Đều có, yên tâm đi.”
Lục Kiêu Kỳ nhịn không được cười một tiếng, bị Tiểu Hoàng trừng mắt một cái.
Lục Kiêu Kỳ ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Hoàng, cậu nỗ lực lên.”
Tiểu Hoàng cười ha ha.
Người đàn ông này thật là, rõ ràng cao lớn như vậy, lại cứ so đến so đi với mình, thiệt bất lực mà.
Tiểu Hoàng nghĩ nghĩ, quay đầu, dùng gương mặt lạnh lùng nhìn Lục Kiêu Kỳ.
Lục Kiêu Kỳ nhếch môi, cuộc tỷ thí không hiểu ra sao giữa anh và Tiểu Hoàng, cuối cùng anh cũng thắng một trận rồi.
Tiểu Hoàng quăng cho anh một ánh mắt ‘ấu trĩ’, liền bắt đầu trấn an Tiểu Hồng.
Mạc Cổn Cổn nghe đối thoại của bọn họ, cũng nhào qua: “Đến lúc đó chúng ta kết hôn cùng nhau nha! Như vậy sẽ náo nhiệt hơn. Ha ha.”
Ánh mắt Tiểu Hồng sáng ngời: “Hay á hay á!”
Tiểu Hoàng: “… …”
Tiểu Hồng và Mạc Cổn Cổn rất giống, hai người có chuyện nói không hết, Tiểu Hoàng ở một bên ngược lại không hứng thú mấy.
Cậu ta và Lục Kiêu Kỳ liếc nhau.
Tiểu Hồng: “Tôi vui lắm nha, Cổn Cổn và Tướng quân sắp kết hôn rồi.”
Mạc Cổn Cổn dùng sức gật đầu: “Ừm! Tiểu Hồng cũng sắp kết hôn nha.” Dừng một chút, cậu khẽ dựa sát vào Tiểu Hồng nói: “Tôi nghe nói kết hôn sẽ sinh cục cưng á. Mẹ thì có đệ đệ, sau này chúng ta cũng sẽ có cục cưng chứ hả.”
Hai mắt Tiểu Hồng sáng ngời: “Cục cưng! Vậy nhất định sẽ đặc biệt đáng yêu.” Cậu ta quay qua Tiểu Hoàng: “Tiểu Hoàng, cục cưng của chúng ta sẽ giống ai nhiều một chút nha?”
Tiểu Hoàng: “… …” Không, bọn họ đều là tinh linh giống đực, không sinh được tiểu tinh linh.
Tiểu Hồng không nghe thấy Tiểu Hoàng trả lời, mắt ngân ngấn nước.
Tiểu Hoàng: “… …”
Lúc này Mạc Cổn Cổn cũng nhìn về phía Lục Kiêu Kỳ: “Đại Quái Vật, cục cưng của chúng ta sẽ giống ai nha?”
Lục Kiêu Kỳ sờ sờ đầu của cậu: “Giống cả hai chúng ta.”
Mạc Cổn Cổn sửng sốt, hai mắt liền sáng rực lên, y như hai mặt trời nhỏ: “Đúng rồi! Sẽ có bộ dáng như chúng ta nè!”
Cậu nhìn trần nhà, bắt đầu ảo tưởng, Lục Kiêu Kỳ bất đắc dĩ sờ sờ đầu của cậu.
Cổn Đoàn Nhi của anh nghĩ thật là nhiều.