Edit: Tiểu Điềm Điềm
Mạc Cổn Cổn ngồi trên vai Lục Kiêu Kỳ, rất ra gì và này nọ.
Lục Kiêu Kỳ dùng thời gian cả ngày để an bài chiến lược, trên tinh tế mênh mông vô bờ, đi ngang qua vài chuyên khu, tiến đến chiến đội tinh tế quân bộ. Tập hợp lại các quân nhân phải rời khỏi quân bộ bởi vì di chứng, không có cách nào tiếp tục giấc mộng anh hùng quay về.
Bọn họ có khí thế mạnh mẽ, giống như kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén lại chói mắt.
Quân nhân hò hét: “Gϊếŧ chết sâu! Bảo vệ tinh tế! Gϊếŧ chết sâu, bảo vệ tinh tế!”
Mạc Cổn Cổn cũng bị thứ khẩu hiệu phấn khởi này ảnh hưởng, giơ tiểu móng vuốt lên kêu to ư ư. Thấy bộ dáng cùng chung mối thù này của nhóc, Lục Kiêu Kỳ buồn cười.
Nội dung về gấu trúc vẫn đang lên men ở trên mạng, Lão Nguyên soái hành động cấp tốc, sau khi chuyện này xảy ra không lâu liền phát biểu thanh minh.
Trên thực tế, từ lúc ông biết người yêu và con trai nhà mình có thể chất đặc thù, ông cũng đã bắt đầu chuẩn bị.
Hôm nay lại không ngờ tới, sự chuẩn bị của ông sẽ dùng cho Mạc Cổn Cổn.
Lão Nguyên soái sờ sờ chòm râu, không thể không nói ma quỷ con gấu trúc này rất có phúc khí, cũng mang đến vận may cho bọn họ! Ông nhìn chằm chằm màn hình thời gian thực, càng chờ mong vào tương lai.
Tập kết ở tinh tế khu R, Lục Kiêu Kỳ nhìn chằm chằm màn ảnh, bên mặt hầu như đã biến thành tinh cầu màu đỏ.
Lục Kiêu Kỳ nheo cặp mắt lại.
Mạc Cổn Cổn lắc lư tai nhỏ: “Ư ư?”
Lục Kiêu Kỳ sờ sờ đầu nhóc.
Nhìn sự hoang mang trong mắt Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi, Lục Kiêu Kỳ nói: “Đây là bản đồ phân bố trùng tộc.” Lần này không chỉ phải gϊếŧ chết đám trùng tộc này, càng phải chém gϊếŧ nữ vương được bọn trùng tộc canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, nếu như nữ vương tử vong, trong một khoảng thời gian ngắn, trùng tộc cũng không đủ gây sợ hãi.
Nhưng trùng tộc cực kỳ giảo hoạt, bọn chúng lựa chọn nơi ẩn nấp là khu vực màu xám nổi tiếng của khu R, nơi này có rác rưởi tinh cầu tinh tế, từ trường và lực hấp dẫn hoàn toàn khác nhau, quan trọng nhất là, nơi này có một hố đen, nó có lực hút phá hoại cực mạnh.
Nếu không cẩn thận đυ.ng tới phạm vi từ trường của nó, sẽ không thể ước lượng được tổn thất.
Tinh cầu ở loại địa điểm hỗn loạn này, rõ ràng chỉ cần một quả bom liền có thể xong việc, nhưng bởi vì lỗ đen không có quy tắc, rất có khả năng sẽ tạo thành vụ nổ vũ trụ tinh tế, dẫn đến tai nạn mới, cho nên đây là kế sách hạ hạ.
Nếu có thể gϊếŧ chết nữ vương trùng tộc trước khi công kích trùng tộc, vậy cuộc tổng tiến công sẽ là làm ít công to.
Bởi vì loại quan hệ đặc thù này, quân bộ trung ương Celta đã mở vô số cuộc họp, khắc khẩu vẫn còn đang tiếp tục. Lão Nguyên soái tức giận đập bàn, loại thời điểm này còn chuẩn bị kết bè kết cánh nữa!!
Trong mắt Triệu Tướng quân hàm chứa ý cười sâu đậm, chờ lần này kết thúc, nhất định Lão Nguyên soái sẽ thoái vị, mà căn bản là Lục Kiêu Kỳ sẽ không về được.
Dù sao hắn đã phái người trực tiếp đánh sập trùng tộc, vừa có thể giải quyết hết trùng tộc, vừa hi sinh những người cản đường…
Hắn cùng với Lý Tướng quân vội liếc nhìn nhau, ngầm hiểu ý.
Lão Nguyên soái trực tiếp hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, hôm nay quân bộ đã hủ bại. Ông trở lại phòng làm việc của mình, vẻ mặt thịnh nộ biến mất, lộ ra nụ cười nhạt ý vị thâm trường, bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, hồ ly rồi cũng sẽ lộ đuôi ra.
Người dân tinh tế cũng không biết tin tức trực tiếp trên chiến trường, rất sợ vừa mở ra mắt liền nhìn thấy trùng tộc ùn ùn kéo tới.
Vào mười năm trước, trùng tộc từ trên trời giáng xuống, gần như chỉ trong chớp mắt đã biến Celta thành địa ngục trần gian, vào lúc bất ngờ không kịp đề phòng nhân loại bị gϊếŧ vô số người, người còn sống sót thống hận trùng tộc, hận không thể diệt sạch trùng tộc. Mà Lục Kiêu Kỳ quật khởi thần tốc cũng là bởi vì anh lĩnh quân cường đại, mang đến cho nhân loại ánh rạng đông.
Trong mười năm chiến đấu với trùng tộc, chiến công của anh càng tích lũy càng nhiều, quân hàm cũng càng lên càng cao, biến thành anh hùng dân tộc ở trong lòng mọi người. Có anh, giống như bọn họ có thần hộ mệnh, khi biết được anh hi sinh ngoài ý muốn, tuy rằng mọi người cảm kích việc anh đã gϊếŧ chết Hoàng tộc Hồng Côn, lại càng đau lòng vì đã mất đi vị anh hùng này.
Nhưng sau đó, anh lại lần nữa lấy tư thái khoan dung xuất hiện, lúc này đây anh biến thành Lục Nguyên soái, đối mặt với đợt xâm lược thứ hai của trùng tộc.
Mọi người hò hét tên của Lục Kiêu Kỳ.
Nhiệm vụ dánh chết nữ vương trùng tộc rất gian khổ, Lục Kiêu Kỳ trầm ngâm một lát, rốt cục quyết định phương án ngầm.
Một phạm vi nhỏ binh lính hấp dẫn sự chú ý của trùng tộc, cũng hấp dẫn binh sĩ trùng tộc, dẫn dắt thủ vệ trùng tộc trên tinh cầu, vào đúng lúc đó, Lục Kiêu Kỳ liền dẫn phân đội nhỏ đi vào nội bộ trùng tộc, gϊếŧ chết con nữ vương trùng tộc kia!
Lục Kiêu Kỳ chọn ba mươi người, “Có lòng tin không?”
Người của phân đội nhỏ: “Có!!”
Mạc Cổn Cổn vung lên tiểu móng vuốt: “Ư!”
Võ Đại Võ Nhị trốn trong mặt dây chuyền: “… …”
Gấu trúc nhà mình phải đi vào chỗ nguy hiểm, quả thực bọn họ lo lắng đến nắm gan cào phổi, sau đó liền trực tiếp đi tìm kiếm bảo bối của chủng tộc gấu trúc, đóng gói gấu trúc trước khi bọn họ xuất phát…
Mạc Cổn Cổn nhìn nhìn vòng chân chống rung trên chân, lại nhìn nhìn tiểu mũ giáp laser trên đầu, lại nhìn qua một loạt đồ vật thượng vàng hạ cám trên người mình, cặp mắt ngân ngấn nước nhìn về phía hai đốm sáng Võ Đại Võ Nhị: “Đại gia gia, Nhị gia gia, con sẽ không sao đâu nha! Con đã trở nên rất lợi hại rồi!”
Hai vị gia gia thấy gấu trúc nhà mình trở nên dũng mãnh, nhưng bọn họ vẫn lo lắng a!
Võ Đại: “Cổn Cổn, con rất lợi hại!”
Mạc Cổn Cổn dùng sức gật đầu.
Võ Đại: “Yên tâm đi, các gia gia sẽ vẫn luôn bảo vệ con!” Dù cho là hồn phi phách tán.
Ông và Võ Nhị liếc nhìn nhau, gật đầu đầy kiên định.
Bọn họ đã thấy hi vọng của chủng tộc gấu trúc, bọn họ đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Làm tốt chuẩn bị sẽ tan thành mây khói bất cứ lúc nào, Võ Đại Võ Nhị liền bay vào lại mặt dây chuyền. Cổn Cổn của bọn họ đã trở nên cực kỳ ưu tú.
Lục Kiêu Kỳ nhìn về phía Cổn Cổn, trong giọng nói hàm chứa một tia ý cười: “Cổn Cổn, em ở lại đi.”
Mạc Cổn Cổn tức giận trừng anh, không ở lại.
Nhóc muốn cùng đi gϊếŧ sâu với Đại Quái Vật! Chỗ đó nguy hiểm như vậy, nhóc lợi hại như vậy, nhóc muốn đại khai sát giới á!
Lục Kiêu Kỳ bình tĩnh nhìn nhóc, vẫn chưa đáp ứng.
Mạc Cổn Cổn dựng thẳng tai, nhóc đến đây để đi gϊếŧ địch cùng với Đại Quái Vật, nhưng nếu Đại Quái Vật để nhóc ở lại đây, vậy nhóc còn ý nghĩa gì nữa đây?! Mạc Cổn Cổn tức giận, dựa sát vào mặt Đại Quái Vật, cắn tai anh: “Ư ư ư ư!”
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Lục Kiêu Kỳ phất phất tay: “Thu dọn, đúng sáu giờ ngày mai xuất phát.”
Ba mươi người trong phân đội nhỏ lớn tiếng đáp lời.
Chờ Lục Kiêu Kỳ dẫn gấu trúc đang cắn tai anh rời đi, ba mươi người mới hai mặt nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vài phần ước ao.
Một người trong đó mở thông tin, anh nhìn nhìn tin tức bên trên, nguyên bản buồn cười lắc đầu, thoáng cái chuyển thành khϊếp sợ trọn tròn mắt.
Môi anh run lên nhè nhẹ, chỉ vào một tin tức: “Trời, đất.”
Đó là tin tức về Mạc Cổn Cổn.
Vốn dĩ bọn họ đều được huấn luyện ở quân bộ, không kịp lên mạng, hôm nay không biết có phải là bọn họ có đi không về hay không, cứ coi như là thời gian thả lỏng cuối cùng, Lục Kiêu Kỳ nói thu dọn kỳ thực là cho bọn họ một cơ hội nói chuyện với người nhà.
Không biết đây có được tính là di ngôn không nữa.
Các quân nhân nghĩ như vậy, lại thấy một tin tức chấn động lòng người.
Con gấu trúc đáng yêu kia, kỳ thực là một… người??
Có hình có chân tướng, sau khi đối chiếu sự xuất hiện giữa gấu trúc và Mạc Cổn Cổn trong học viện, anh ta liền xóa sạch sự nghi ngờ ở trong lòng.
Kệ, mặc kệ là người hay gấu trúc, đều là chiến hữu của bọn họ.
Anh bắt đầu khôi phục lại thành một anh hùng từ căn cứ 0, anh có biết một chút nguyên nhân đã giúp mình có thể khôi phục, mà gần đây, gấu trúc càng là mạnh mẽ xông tới, gϊếŧ chết số sâu ùn ùn kéo tới kia. Chính là vì vậy, anh mới sinh ra lòng cảm kích và yêu thích gấu trúc, lúc đó anh chỉ ước ao Lục Kiêu Kỳ có thể cưng chiều nhóc kia vô hạn, nhưng bây giờ tỉ mỉ ngẫm lại, kỳ thực cũng không phải là thú cưng nhân loại thuần khiết…
Về phần quan hệ giữa hai người, anh tỉ mỉ nhìn nhìn thiếu niên tinh xảo đến không quá chân thật trong hình, quân nhân sờ sờ mũi.
Nếu mà anh có người yêu như vậy, anh cũng muốn cưng chiều che chở nha.
Nghĩ như vậy, anh liền lại vào thông tin của người nhà, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc bên kia, mắt anh liền đỏ lên.
Trở lại phòng nghỉ hạm trưởng, Lục Kiêu Kỳ bưng lấy gấu trúc: “Cổn Cổn.”
Mạc Cổn Cổn không cắn tai anh nữa, cặp mắt ướt nhẹp của nhóc đã có chút nước mắt.
Nhóc đều đã đến chỗ này rồi, Đại Quái Vật vậy mà lại nói sẽ không dẫn nhóc theo, như vậy chẳng khác nào là sỉ nhục nhóc cả!
Quan trọng nhất là, Đại Quái Vật không ở bên cạnh, nhóc sẽ vô cùng lo lắng á.
Nếu như Đại Quái Vật gặp chuyện không may thì làm sao, thậm chí nhóc không thể là người đầu tiên được biết chuyện đó, cho nên hiện tại thái độ của nhóc vô cùng kiên quyết!
Mạc Cổn Cổn không hề nhân nhượng, nhóc bình tĩnh nhìn Lục Kiêu Kỳ.
Lục Kiêu Kỳ nhìn thẳng nhóc hồi lâu, vào lúc hai mắt Mạc Cổn Cổn chứa đầy nước mắt, rốt cục anh bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Ánh mắt trở nên nhu hòa, anh nhẹ nhàng sờ sờ đầu của Mạc Cổn Cổn, nói: “Cổn Cổn, gϊếŧ trùng vương quá nguy hiểm.”
Bỗng nhiên Mạc Cổn Cổn biến thành thiếu niên, trần trùi trụi đặt ở trên người của anh, hai tay bóp mặt Đại Quái Vật: “Anh chính là coi thường tôi! Anh nghĩ tôi sẽ cản trở phải không!” Nói rồi, cậu liền nghẹn ngào.
Cậu mới không ở lại đâu!
Cậu là gấu trúc thông minh nhất, tất nhiên hiện tại cũng là gấu trúc lợi hại nhất! Cậu còn có thể nhìn thấy thứ mà mọi người không thấy được nữa kìa!
Hừ hừ! Đại Quái Vật định lừa mình à. Cậu người ác cáo trạng trước, tiểu thái độ cực kỳ thương tâm.
Bề ngoài sắp tan nát cõi lòng, nội tâm Mạc Cổn Cổn lại rầm rì.
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Lục Kiêu Kỳ ngây người, anh vội đón lấy cái eo thon của thiếu niên, ôm lấy cậu ngồi lên chân mình, cũng thuần thục cởϊ áσ khoác xuống bọc lấy thiếu niên, “Cổn Cổn, tôi cũng không cảm thấy em là chân sau, phản ngược lại là tôi, lúc này tôi cũng không hoàn toàn tự tin.”
Anh cũng không chắc mình có thể an toàn trở ra hay không, nếu anh mắc kẹt ở bên trong, ít nhất nhóc nhỏ kia ở ngoài cũng có thể trốn thoát.
Mạc Cổn Cổn oa oa kêu: “Anh không có lòng tin!”
Lục Kiêu Kỳ bình tĩnh nhìn gấu trúc nóng nảy, dùng sức ôm chặt lấy cậu.
Mạc Cổn Cổn lại càng không yên, nguy hiểm như vậy a, cậu phải đi! Còn phải dẫn nhóm bạn lệ quỷ đi cùng nữa!
Mạc Cổn Cổn nhìn anh: “Đại Quái Vật, nếu anh không còn nữa, tôi sẽ như thế nào nha!”
Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ lóe lóe.
Ở tinh tế Cổn Cổn có người thân, bọn họ sẽ chăm sóc cho nhóc nhỏ.
Mạc Cổn Cổn hít mũi một cái, bỗng nhiên xoay đầu sang một bên: “Tôi không muốn!”
Lục Kiêu Kỳ mấp máy miệng: “Cổn Cổn…”
Mạc Cổn Cổn hừ nói: “Không! Nếu như anh bỏ tôi lại, tôi sẽ nhờ các lệ quỷ đưa tôi đi!”
Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ sâu thẳm: “Em còn trẻ. Tôi sẽ đưa em rời đi.”
Lần hành động này còn nguy hiểm hơn cả tưởng tượng của anh, thậm chí anh đã hối hận về việc dắt nhóc con theo. Nội tâm anh vừa xoắn xuýt vừa đau khổ.
Anh rất muốn giữ lại gố trúc, nhưng anh không hy vọng phải trả giá bằng tính mạng.
Yêu a.
Bỗng nhiên Mạc Cổn Cổn quay đầu dùng sức hôn lên miệng anh, sau đó hung hăng cắn một cái ở trong miệng, mùi máu tươi tràn ra khắp miệng của hai người.
Lục Kiêu Kỳ bị hôn đến cứng đờ.
Mạc Cổn Cổn y như một tiểu khóc bao, cậu giãy một cánh tay ra mở mạng ảo lên.
Mạc Cổn Cổn: “Chỗ này, tôi có tra!”
Bên trên là hàm nghĩa của hành động hôn hôn, còn có các loại tư thế trong manga.
Đây là cậu thừa dịp Đại Quái Vật đang làm việc len lén tra, khi cậu biết đây là thích, thậm chí là yêu, cậu rất vui vẻ. Tuy rằng cậu không quá biết cái gì là yêu, nhưng cậu vừa nghĩ tới Đại Quái Vật sẽ dựa theo hình ảnh trong truyện để thân cận với cậu, cậu vừa lâng lâng lại ngượng ngùng.
Mạc Cổn Cổn xụ mặt: “Em biết đây là người yêu, em vẫn cho rằng chúng ta là, là người yêu, anh cũng đã nói sẽ ở bên cạnh em, cả đời.” Nói nói, cậu liền ủy khuất chảy nước mắt: “Nhưng bây giờ anh lại muốn rời khỏi em, em không muốn đi!”
Mạc Cổn Cổn nắm lấy tay áo của anh: “Có phải anh không muốn em, không thích em phải không?”
Lục Kiêu Kỳ ngây người.
Khi anh thấy thiếu niên tra tìm tư liệu, lại thấy thiếu niên nhắc tới “Người yêu”, cả người cũng đã cứng đờ. Anh vẫn luôn cường thế đòi lấy và vô cùng thân thiết, chưa bao giờ nghĩ tới thiếu niên sẽ hiểu cái gọi là người yêu.
Abg nghĩ thiếu niên gấu trúc rất đơn giản thuần khiết, anh cũng chỉ là lướt qua liền thôi, hôn hôn sờ sờ ôm ôm. Nhưng cho tới giờ khắc này anh mới biết được, gấu trúc của anh không chỉ thông suốt, thậm chí còn cam chịu mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Hô hấp của Lục Kiêu Kỳ dồn dập: “Cổn Cổn!”
Mạc Cổn Cổn ngạo kiều quay đầu.
Cậu vừa thương tâm lại ngượng ngùng, thậm chí còn có chút tức Đại Quái Vật. Cậu muốn ở bên cạnh Đại Quái Vật, cho dù là nguy hiểm, chỉ cần cùng đối mặt, cậu cũng sẽ tràn ngập sức mạnh. Nhưng rõ ràng là Đại Quái Vật cũng không nghĩ như thế.
Lục Kiêu Kỳ lắc lắc Mạc Cổn Cổn, nhận được một cái ót lạnh lùng của thiếu niên gấu trúc.
Nắm lấy cằm của thiếu niên chuyển sang phía mình, Lục Kiêu Kỳ mím môi.
Mạc Cổn Cổn rũ mắt, sau đó lại dùng cặp mắt ngân ngấn nước trừng Lục Kiêu Kỳ, tự cho là vẻ mặt có hơi hung, nhưng thực tế lại là ủy khuất.
Lục Kiêu Kỳ bắt lấy tay của cậu: “Em có biết người yêu là gì không.”
Mạc Cổn Cổn hừ một tiếng: “Đại Quái Vật đừng xem thường em, tuy rằng thời gian em biến thành người ít, nhưng em đã học được nhiều thứ rồi á!”
Sau đó cậu liền xòe đầu ngón tay, đếm ra từng mục: “Đương nhiên em biết người yêu là gì nha! Quỷ giáo sư đã giảng cho em, Đại Quái Vật thích em, muốn ở cùng một chỗ với em chính là kiểu của vợ chồng. Em cũng đi tra rồi, vốn dĩ manga cũng kể về cuộc sống vợ chồng của em và Đại Quái Vật!”
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Mạc Cổn Cổn: “Đại Quái Vật muốn ở bên cạnh em, em cũng muốn ở bên cạnh Đại Quái Vật, chúng ta còn ôm ôm hôn hôn, vậy chính là người yêu nha.” Dừng một chút: “Sau này chúng ta còn phải kết hôn nữa! Tuy rằng chúng ta đều là giống đực, nhưng hiện tại mẹ cũng là giống đực rồi! Cho nên chúng ta có thể làm giống như mẹ, đi nhận nuôi tiểu bảo bảo của mình.”
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Mạc Cổn Cổn: “Anh muốn đưa em đi, đó là không muốn em, cũng không muốn làm người yêu của em à? Em biết cái này kêu là chia tay.”
Lục Kiêu Kỳ há miệng, bị Mạc Cổn Cổn dùng cái tay mảnh khảnh chặn lại: “Tuy rằng em cũng có đọc một bài, nói chia tay cũng chỉ là sự bắt đầu của một mối tình mới, em có thể đi tìm những người yêu khác hoặc thậm chí là kết hôn có cục cưng với người đó, bất quá, có thể sau này em sẽ không gặp được ai khiến em thícsh hơn Đại Quái Vật. Nếu như, anh thực sự không thích em…”
Con ngươi co lại, Lục Kiêu Kỳ bỗng nhiên bắt lấy tay củ cậu, “Không có.”
Mạc Cổn Cổn ngây người.
Lục Kiêu Kỳ hôn hôn mu bàn tay của cậu: “Anh thích Cổn Cổn nhất, anh và Cổn Cổn sẽ không xa nhau.” Lời Cổn Cổn nói ban nãy giống như búa tạ trực kích vào linh hồn của Lục Kiêu Kỳ, giúp anh tỉnh khỏi mộng.
Xa nhau, có thể sau này gấu trúc của anh sẽ thuộc về người khác, có thể được người khác cưng chiều, ôm ấp, thậm chí giữ lấy. Bọn họ sẽ nói yêu thương nhau, thậm chí tương lai cũng sẽ không nhắc tới anh, trong thế giới của gấu trúc, anh bất quá chỉ là nhất thời thôi…
Không, tuyệt đối không được như vậy!
Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ thâm trầm, anh ôm chặt lấy Mạc Cổn Cổn: “Cổn Cổn, anh thích em.”
Vẻ mặt Mạc Cổn Cổn cứng lại, uốn uốn éo éo, sau đó quẫn bách rầm rì một tiếng.
Bọn họ sắp nói chia tay tới nơi rồi đây nè.
Lục Kiêu Kỳ cầm lấy tay của Mạc Cổn Cổn, “Cổn Cổn, anh thích em.”
Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu. Đừng tưởng rằng nói như vậy liền có thể làm cậu hết giận, cậu đều biết Đại Quái Vật thích mình nha.
Lục Kiêu Kỳ hôn hôn hai gò má của cậu: “Anh xin lỗi vì cách suy nghĩ trước đây của mình.”
Mạc Cổn Cổn vểnh tai.
Lục Kiêu Kỳ: “Anh chỉ hi vọng nếu như anh không thể sống tiếp, em vẫn có thể hạnh phúc. Nhưng anh sai rồi, xin lỗi.”
Mạc Cổn Cổn bĩu bĩu môi, biết sai rồi đi! Hừ!
Lục Kiêu Kỳ dùng sức mυ'ŧ lấy môi của thiếu niên: “Xin lỗi, anh không có cách nào buông tay.”
Mạc Cổn Cổn cảm thấy trong mắt người đàn ông này tràn ngập tính xâm lược, cậu há miệng: “Hmm…”
Lục Kiêu Kỳ hôn hôn môi cậu: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Mạc Cổn Cổn hơi hoang mang, vẻ mặt của Đại Quái Vật có hơi kỳ quái a.
Lục Kiêu Kỳ hôn lên cổ của cậu, để lại một dấu vết ở bên trên: “Cổn Cổn, anh thích em. Chỉ thích em.”
Mạc Cổn Cổn hmm một tiếng, trên cổ tê tê ngứa ngứa, cậu nghĩ đến cảnh trong manga, cậu biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì…
Hmm, quá, quá xấu hổ!!
Đại Quái Vật nói thích mình, chỉ thích mình thôi nha! Mạc Cổn Cổn có hơi vui vẻ.
Lục Kiêu Kỳ lại hôn lên môi cậu: “Cổn Cổn, dù cho tương lai em có hận anh, anh cũng sẽ không buông tay.”
Mạc Cổn Cổn ngây người.
Lục Kiêu Kỳ cầm tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau: “Chúng ta là người yêu, Cổn Cổn nói đúng, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nhau.”
Mạc Cổn Cổn nhìn chằm chằm hai bàn tay đang giao nhau, mím mím môi, sau đó nở một nụ cười ngọt tư tư.
Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ lóe lên bất định: “Cổn Cổn, nếu sau lần này chúng ta vẫn còn sống sót, mình kết hôn nhé.”
Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt.
Kết hôn a! Đây là cầu hôn sao?
Mạc Cổn Cổn gãi gãi mặt, suy nghĩ hai giây liền chu mỏ: “Trên mạng nói, cầu hôn đều có nghi thức long trọng, còn có hoa tươi vỗ tay, và một cái nhẫn nữa!!! Nhưng mà em không có gì cả! Đại Quái Vật tuyệt không thành tâm.”
Lục Kiêu Kỳ buồn cười, anh sờ sờ đầu thiếu niên: “Được, lần này không tính.”
Mạc Cổn Cổn nghe anh nói như vậy, lại vội lên.
Tại sao có thể không tính nha!!
Lục Kiêu Kỳ buồn cười, anh dựa sát vào nói bên tai thiếu niên đang lo lắng: “Anh sẽ chuẩn bị một nghi thức long trọng, làm cho toàn bộ người trong thiên hạ chúc phúc và vỗ tay, Cổn Cổn thích hoa gì?”
Thoáng cái Mạc Cổn Cổn bị dời lực chú ý, cậu nhíu mày: “Hoa nha, cảm thấy cái nào cũng được, em đều thấy rất đẹp mắt. Bất quá nếu xét về ăn, mùi vị sẽ không quá giống nhau.” Nói rồi cậu giảng giải như một tiểu đại nhân: “Đại Quái Vật nhìn thử xem, trên mạng có đưa ra mấy chủng loại hoa, phía dưới cũng có đánh giá, bất quá bọn họ lại không nói ăn cái nào sẽ ngon hơn.”
Nói vậy, gấu trúc tham ăn còn chép chép miệng, rất là đáng tiếc.
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Khóe miệng Lục Kiêu Kỳ nhếch lên, tiếng cười trầm thấp tràn ra khỏi cổ họng của anh.
Mạc Cổn Cổn cứng đờ, sao Đại Quái Vật lại cười.
Đối với tri thức nhân loại cậu chỉ có kiến thức nữa vời, chỉ biết là hoa có ngụ ý, nhưng không rõ chuyện sau khi nhận hoa sẽ xử lý thế nào. Thân là một con tham ăn, Mạc Cổn Cổn cho rằng loại bó hoa xinh đẹp này chỉ dùng để ăn.
Trên thực tế, nhóc sẽ ăn hoa.
Lục Kiêu Kỳ thấy nhóc nhỏ kia rụt cổ như bị dọa sợ, lần đầu anh cười đến lộ cả răng.
Lục Kiêu Kỳ: “Cổn Cổn, làm sao mới tốt đây.”
Cái gì mà làm sao. Mạc Cổn Cổn nháy mắt, một mặt vô tội.
Lục Kiêu Kỳ sờ sờ đầu cậu, thở dài một tiếng. Mới ban nãy còn nói mình biết rất nhiều, nhóc nhỏ quá là thú vị mà.
Bỗng nhiên Mạc Cổn Cổn gãi gãi mặt, cậu nhìn trộm Lục Kiêu Kỳ, muốn nói lại thôi.
Lục Kiêu Kỳ hơi nhíu mày, “Sao vậy, Cổn Cổn?”
Ho nhẹ một tiếng, Mạc Cổn Cổn lại gãi gãi mặt: “Đại Quái Vật, chúng ta là người yêu, không, không tiếp tục nữa sao?”
Tiếp tục cái gì? Hiếm khi Lục Kiêu Kỳ mới lộ ra vẻ sợ hãi.
Sau đó anh liền thấy thiếu niên nghĩa chánh ngôn từ mở sách giáo khoa manga ra, chỉ vào một hình ảnh kí©ɧ ŧìиɧ bắn ra bốn phía: “Cái này nha!”
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần lại vô tội của thiếu niên, mắt Lục Kiêu Kỳ sâu không thấy đáy, trầm mặc hồi lâu.
Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu: “Hửm?”
Lục Kiêu Kỳ ôm lấy thiếu niên, che lại du͙© vọиɠ thoáng bay lên ở đáy mắt.
Lục Kiêu Kỳ: “Chỗ này cũng không an toàn, anh không muốn ủy khuất em. Lần đầu tiên làm loại chuyện này sẽ có chút ảnh hưởng.”
Mạc Cổn Cổn há hốc miệng: “A, còn có chuyện như vậy nữa sao. Đại Quái Vật sẽ khó chịu nha, vậy chờ đến khi chúng ta quay về thôi!”
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Không, ý của anh không phải như vậy. Anh cũng không có bị thận hư, cũng không phải người nằm dưới. Ngẩng đầu đối diện với thiếu niên, nhìn thấy thương tiếc sâu đậm trong mắt thiếu niên, Lục Kiêu Kỳ không còn lời nào để nói.