Edit: Jay
Công ty phái xe tới đón bọn họ, Sở Thanh đi theo Lục Chu ngồi trên một chiếc xe, cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, Cố Thần nhìn về phía bọn họ. Thấy cô quay đầu tới, Cố Thần chớp chớp mắt, đối với cô cười hì hì phất phất tay.
Sở Thanh cũng cười hướng hắn phất tay, nhưng mà Lục Chu ngồi ở bên cạnh đem cô một phen kéo vào trong lòng ngực gắt gao ôm.
Cô ngơ ngác mà dựa vào lòng ngực Lục Chu, có một chút không biết làm sao. Cô ban đầu đáp ứng Cố Thần, có một chút nguyên nhân là bởi vì thái độ Lục Chu đối với nữ minh tinh… Làm cô có chút khó chịu.
Sở Thanh sau lại có thể nghĩ tới, cái này có thể tính là ghen tị sao? Nhưng cô làm gì có tư cách để ghen… Nói đến cùng vẫn là cô tự mình đa tình, luôn cho rằng Lục Chu đối với cô vẫn có chút không giống nhau, nhưng là trên thực tế thích loại đồ vật này, không phải Lục Chu kêu cô một tiếng bảo bối nhỏ là có thể xác định được.
Lục Chu ôm cô, đầu dựa vào sau cổ cô, trong lòng còn tính toán xem như thế nào có thể mở miệng. Đột nhiên cảm nhận được con người nhỏ bé trong lòng ngực có chút hạ xuống, hắn ngẩng đầu, “Bảo bối nhỏ?”
“Ân?” Sở Thanh nhìn về phía hắn, nhấp nhấp miệng.
Hắn không có xem nhẹ sự suy sút hiện lên trong mắt cô, bàn tay to xoa gương mặt cô, hắn hầu kết giật giật, “Bảo bối nhỏ làm sao vậy? Không vui?”
Sở Thanh lắc đầu, “Không có a.”
Nhưng mà đôi tay cô lại lặng lẽ siết chặt góc áo, Sở Thanh có chút khẩn trương mà chờ mong, nhưng là trong lòng lại ngăn không được mà tạt nước lạnh* cho chính mình, đừng mong đợi, hắn sao có thể để ý cô vì cái gì không vui…
*Tạt nước lạnh: thất vọng
Lục Chu nhìn biểu tình cô phức tạp, khẽ thở dài, đem đầu dựa vào bên tai cô cọ cọ, hắn vừa định há mồm nói chuyện, tài xế đã đem xe ngừng ở dưới lầu chung cư.
Hắn đành phải đứng dậy cảm ơn tài xế, lôi kéo Sở Thanh xuống xe. Sở Thanh gục đầu xuống kéo vali nhỏ đi theo phía sau hắn lên lầu, tới trước cửa thì cùng hắn tách ra đi vào trong nhà mình.
Sở Thanh móc chìa khóa mở cửa, đem cái vali kéo vào trong nhà. Tiểu bạch tiểu hắc xoay quanh cô, cô ngồi xổm xuống sờ sờ đầu chúng nó, đi vào đem cửa ban công mở ra. Cô đi trước tiên đem chậu cát mèo dọn vào phòng, cô muốn toàn bộ gió.
Cô thay nước uống cho chúng nó, đổ thức ăn mới cho chó mèo, nhìn hai con tiểu gia hỏa ghé vào chén thức ăn vùi đầu ăn cơm , trong lòng cũng không còn thấy khổ sở.
Dọn xong cát mèo, cô đem cái vali kéo vào trong phòng mở ra, cong eo thu thập đồ vật. Chờ cô đem đồ vật đều dọn dẹp tốt thì khép lại cái rương, đã qua nhanh một giờ.
Cô lê dép lê đi đến cửa đóng cửa lại, nhưng mà tay mới từ trên then cửa rời đi, thân mình đã bị Lục Chu từ sau lưng ôm lấy.
“Bảo bối nhỏ như thế nào vẫn luôn không phát hiện tôi? Tôi đứng tại đây đã lâu.” Lục Chu đầu gác ở hõm vai cô, “Bảo bối nhỏ còn biết ghen?”
Sở Thanh đôi mắt trợn to, thanh âm nhịn không được mang theo ủy khuất khóc nức nở: “… Không có.
Lục Chu bế cô lên, đi đến sô pha thì ngồi xuống, làm cô ngồi quỳ ở trên đùi hắn, hắn dùng chóp mũi cọ mặt cô, “Bảo bối nhỏ đừng nóng giận… Tôi cũng không nghĩ như vậy, nhưng là ở nơi đó em lên chậm trễ quá nhiều thời gian, người khác thời gian thì rất khẩn trương…”
Hắn mang ấm áp hơi thở phun ở trên mặt cô, Sở Thanh hít hít cái mũi, nước mắt vẫn là không nhịn được từ khóe mắt trượt xuống dưới.
Cô nhanh chóng giơ tay đi lau, Lục Chu lại trước một bước xoa gương mặt cô, mang theo vết chai mỏng ngón tay đem nước mắt cô lau sạch, hắn thở dài, “Là tôi không tốt, lần sau tôi không cho em làm tạo hình, bảo bối nhỏ đừng khóc, khuôn mặt nhỏ đều khóc xấu…”
Sở Thanh nức nở vùi đầu ở trong lòng ngực hắn, tay nhỏ nắm quần áo hắn, “Anh cái này… anh xấu… Tôi rốt cuộc… Không cần… hiểu anh…”
Lục Chu vuốt đầu cô,giúp cô đem nước mắt đều cọ đến trên người hắn. Tiểu bạch tiểu hắc thấy chủ nhân khóc thảm như vậy, đều vây quanh Lục Chu nhe răng trợn mắt.
Lục Chu bất đắc dĩ mà cười cười, nhéo nhéo vành tai cô, “Bảo bối nhỏ lại khóc nữa, tiểu bạch tiểu hắc đều phải đem tôi xé nát.”
Sở Thanh từ trong lòng ngực hắn ngẩng đầu, Lục Chu lấy hai tờ khăn giấy giúp cô đem mặt lau khô, cúi đầu hôn hôn cô, “Bảo bối nhỏ còn giận tôi sao?”
Sở Thanh đỏ mặt đem đầu quay sang một bên, “Hừ.”
Lục Chu cười để sát vào nàng, “Tôi đây làm cái gì để bảo bối nhỏ tha thứ cho tôi đây.”
Hắn trực tiếp bế Sở Thanh đặt ở trên giường, đem tiểu bạch đuổi xuống, “Đại nhân làm việc, tiểu hài tử tránh sang một bên đi.”
Tiểu bạch ngồi xổm dưới giường kêu meow meow (bản gốc là "miêu miêu" nha cả nhà yêu=))), Sở Thanh duỗi tay ở trên người hắn chụp lấy, “Làm gì!”
“Làm, muốn cùng bảo bối nhỏ làm chuyện xấu hổ.” Lục Chu cười nhẹ một tiếng cầm tay cô, cúi đầu hôn lên cô.
“Ngô ngô… Còn chưa có tắm rửa…” Sở Thanh vươn một cái tay khác đẩy hắn, Lục Chu rời đi miệng cô, đem cô ôm lên, “Too đây giúp bảo bối nhỏ tắm.”
Sở Thanh đá chân muốn từ trong lòng ngực hắn tránh thoát, nhưng mà Lục Chu mới sẽ không dễ dàng như vậy buông tha cô, ôm cô lập tức đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen.
Hắn đem quần áo Sở Thanh lôi kéo, áo trên đã bị hắn cởi xuống dưới. Lục Chu bắt lấy hai tay cô, “Bảo bối nhỏ giúp tôi cởϊ qυầи áo đi?”
“Không… Không cần!” Sở Thanh đỏ mặt, Lục Chu đem đôi tay cô đặt ở trên nút áo, mang theo cô chậm rãi mở ra một nút.
Hắn đem cô ôm sát, làm tay cô bị đè ở giữa hai thân thể, cúi đầu mυ'ŧ vào cánh môi cô, tay vòng đến phía sau cô đem nịt ngực cởi bỏ.
Sở Thanh bị hắn hôn đến chóng mặt nhức đầu, thân thể cũng không tự chủ được mà gần sát hắn, tay nhỏ đem áo sơmi hắn từng nút thắt một cởi bỏ.
Áo sơmi của hắn đã bị cô cởi ra toàn bộ, hắn thoáng rời đi cô một ít, đem áo sơmi cởi, thuận tiện đem áo ngực cô kéo xuống dưới, bàn tay to phủ lên một bên đầy đặn chậm rãi vuốt ve.
Sở Thanh thân mình đã sớm mềm xuống dưới, ánh mắt cô mê ly mà dựa vào Lục Chu, sương mù hơi nước làm cô có chút thấy không rõ trước mắt, cô duỗi tay nắm mặt Lục Chu, Lục Chu cười cười, quay đầu ở lòng bàn tay cô hôn một cái.
Cô giống như bị thẹn thu hồi tay, oán trách mà trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, Lục Chu lại để sát vào cô, cúi đầu hôn cổ cô, một bàn tay đi xuống, đem quần cô cởi xuống dưới.
Dưới thân cự vật đã sớm ngạnh đến không chịu được, Lục Chu đem nó phóng thích ra tới, nâng một chân Sở Thanh lên, làm côn ŧᏂịŧ ở tiểu huyệt cọ cọ.
Sở Thanh hạ thân ướt đến rối tinh rối mù, lại bị hắn dùng côn ŧᏂịŧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cái miệng nhỏ của cô nhịn không được thở dốc, tay cũng bắt được hắn.
Ấm áp thủy chiếu vào Lục Chu ở phía sau trên lưng, Lục Chu cúi đầu hôn hôn khóe miệng cô, động thân đem côn ŧᏂịŧ cắm vào tiểu huyệt.
“Ân a…” Sở Thanh rêи ɾỉ một tiếng, đôi tay ôm cổ Lục Chu , phối hợp động tác của hắn bắt kịp biên độ mà lắc mông.
“Bảo bối nhỏ còn học được vặn eo, ân?” Lục Chu đẩy hông đem côn ŧᏂịŧ vào trong đưa đâye, bàn tay to ở trên mông cô chụp một chút.
“Ân… Tôi không có… Ha a…” Sở Thanh trong miệng nói như vậy, eo nhỏ vẫn là không ngừng xoắn.
Lục Chu dứt khoát đem hai cái đùi coi đều nâng lên, làm cô ngồi ở trên người hắn, hạ thân không ngừng thọc vào rút ra, làm tiểu huyệt mềm thịt đều đầy, dâʍ ɖị©ɧ hòa vài nước vòi hoa sen cùng nhau từ mông nhỏ của cô giọt xuống dưới.
“Ân… quá đầy… Lục Chu… A…” Sở Thanh ngửa đầu về phía sau, hai luồng tròn trịa theo động tác của cô ở không trung run rẩy, Lục Chu cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú cô, đôi tay nâng mông nhỏ của cô không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Côn ŧᏂịŧ đầy gân xanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt mềm thịt, thúc cơ hồ muốn đâm vào cửa tử ©υиɠ, tinh hoàn đập ở trên mông cô phát ra thanh âm da^ʍ mĩ bạch bạch, Sở Thanh thân mình run rẩy không ngừng kẹp chặt tiểu huyệt, Lục Chu thấy thế đem cô áp trên vách tường, thấp thở phì phò thọc vào rút ra nhanh hơn.
Sở Thanh phía sau lưng dựa vào gạch men sứ lạnh lẽo, dưới thân bị hắn thao đến vừa ướt vừa mềm, đôi tay cô có chút vô lực mà dựa ở đầu vai hắn, Lục Chu cơ hồ đem nguyên cây cắm vào lại rút ra chỉ còn qυყ đầυ ở tiểu huyệt, thô to côn ŧᏂịŧ mỗi lần đều cường ngạnh mà đâm khe thịt, đem bên trong đều căng bình ra.
“A… Không được… Ha a… A…” Sở Thanh không ngừng rêи ɾỉ, hai chân quấn lên eo hắn, run rẩy tới rồi cao trào.
Lục Chu dừng lại động tác, cúi đầu tinh tế mà hôn cô dưới thân mình, ôm cô ở vòi hoa sen tắm rửa một hồi, nhấc chân bước vào bồn tắm.
Bồn tắm không lớn, vốn dĩ Lục Chu một người liền vừa vặn, nhưng là Sở Thanh cũng bị hắn ôm đi vào, hai người chỉ có thể gắt gao mà dán chặt ở bên nhau.
Lục Chu đem tóc ướt dính ở trên mặt cô đều đẩy ra, cúi đầu hôn hôn cô, dưới thân lại bắt đầu thọc vào rút ra.
“Ân… A…” Sở Thanh với tóc dài phiêu phù ở trên mặt nước lan ra tứ phía, cô vô lực mà gục vào trong lòng ngực của Lục Chu nhỏ giọng rêи ɾỉ.
“Bảo bối nhỏ thoải mái hay không?” Lục Chu một bàn tay đùa bỡn đầṳ ѵú cô, một bàn tay ôm lấy thân mình cô.
“A… Thoải mái… Ân…” Sở Thanh dưới thân bị hắn thao, trước ngực hai điểm bị đầu ngón tay tao quát đùa bỡn, dòng điện lưu xẹt qua đại não cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến lời nói đều nói không rõ ràng.
Lục Chu cười nhẹ một tiếng, hông đẩy nhanh hơn. Kịch liệt động tác làm bồn tắm đánh ra bọt nước, bắn tung tóe trên khuôn mặt nhỏ của Sở Thanh.
“Ha a… Chậm một chút… A…” Sở Thanh nhắm hai mắt, cái miệng nhỏ phát ra âm thạn mê người kiều suyễn, tiểu huyệt co rút lại kẹp chặt côn ŧᏂịŧ, cô lại muốn cao trào.
Lục Chu ôm cô, côn ŧᏂịŧ ở tiểu huyệt đấu đá lung tung, đâm đến hoa tâm cô đều run. Sở Thanh cảm nhận được côn ŧᏂịŧ lại trướng lớn thêm hai phân, chạy nhanh kêu hắn: “Lục Chu… A… Lục Chu…”
“Ân? Làm sao vậy bảo bối nhỏ?” Lục Chu hôn khóe mắt cô, côn ŧᏂịŧ không ngừng đâm cô.
“Không… Không cần bắn vào đi… Ân a…”
Lục Chu ngừng một cái chớp mắt, lại càng mãnh liệt mà thao lộng lên, “Vì cái gì? Ân? Bởi vì Cố Thần?”
“Không phải… A… Không phải bởi vì hắn nha…” Sở Thanh tay nhỏ nắm thành nắm tay đẩy hắn, nhưng mà cũng không có bao lớn sức lực, “Ha a… Không có… Không có thuốc nha…”
Lục Chu nheo nheo mắt, cũng không có bởi vì lời nói của cô dừng lại động tác, Sở Thanh vẫn là nhịn không được, khóc kêu tới rồi cao trào, Lục Chu không quan tâm mà đâm tới tận miệng tử ©υиɠ, như cũ đem nùng tinh bắn đi vào.
“A… Không được… không thể có tiểu bảo bảo… Không… Ha a…” Sở Thanh thân mình run rẩy một hồi mới dừng lại, cả người đều nằm liệt trong lòng ngực Lục Chu.
Lục Chu ôm cô đứng lên, lấy một khăn tắm lau khô toàn thân hai người, côn ŧᏂịŧ vẫn như cũ cắm ở tiểu huyệt, cứ như vậy đi ra ngoài.
Sở Thanh đầu tóc vẫn là ướt dầm dề, Lục Chu dùng khăn tắm bao lấy cuốn lên, hắn đem cô nhẹ nhàng đặt trên giường.
Sở Thanh mệt đến không cử động được, cũng không rảnh lo tóc vẫn ướt còn bên dưới vẫn làm, vấn đề Lục Chu bắn vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ phải làm sao bây giờ cũng không nghỉ nổi, trực tiếp đi ngủ.
Lục Chu ngồi ở mép giường rũ mắt nhìn nàng, duỗi tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ bóng loáng của cô.
Hắn vừa rồi thời điểm nghe thấy Sở Thanh nói không có thuốc, trong lòng kỳ thật có một ít… Vui vẻ? Rốt cuộc không phải bởi vì Cố Thần mà kêu hắn không cần bắn vào…
Nhưng hắn kỳ thật là có một ít tâm tư, nếu là… Sở gia nhị tiểu thư có mang hài tử của hắn, đó có phải hay không liền không cần phải môn đăng hộ đối, cô liền có thể gả cho hắn?
Hắn lau mặt, vẫn là từ tủ quần áo của cô lấy ra quần áo mặc vào. Từ lần trước hắn ở bên này ngủ lại một đêm về sau, hắn liền mang theo mấy bộ quần áo đặt ở trong tủ quần áo cô, Sở Thanh lúc ấy còn vô ngữ, nhưng cũng không ngăn cản hắn, rốt cuộc ai biết hắn có thể hay không lại tại đây ngốc cả đêm.
Lục Chu đi đến cửa tiệm ở tiểu khu mua thuốc, thuận tiện đi qua tiệm cơm bên cạnh đóng gói phần đồ ăn. Thuốc tránh thai vẫn như trước đây cho cô uống cái loại này, thời điểm trả tiền còn bị tiểu muội trừng mắt nhìn vài lần.
Lục Chu hiếm khi thấy có chút xấu hổ, hắn cầm đồ trở lại nhà Sở Thanh đem cô đánh thức, Sở Thanh mơ mơ màng màng mà mở mắt ra đem thuốc uống, mới vừa rồi bị Lục Chu đặt ở trên giường liền lại ngủ mất.
Lục Chu bất đắc dĩ mà giúp cô mặc vào váy ngủ đắp chăn đàng hoàng, đem đồ ăn đặt ở trên bàn cơm, cho cô di động đã để lại tin nhắn cho cô tỉnh lại thì hâm nóng đồ ăn, xoay người rời khỏi phòng.