Edit: Jay
Dưới lầu, Lục Chu đang ngồi ở trên sô pha xem điện thoại, Đàm ca ngồi xổm một bên thu dọn rương hành lý. Cố Thần lôi kéo Sở Thanh đi xuống lầu, một bàn tay hắn đặt ở trong túi, một bàn tay nắm chặt Sở Thanh, ánh mắt có chút bất thiện* nhìn Lục Chu.
*bất thiện: không có ý tốt, hảo cảm.
Đàm ca đứng lên mở miệng trước: “Cậu là nghiêm túc sao?”
“Đương nhiên.” Cố Thần lập tức trả lời.
Đàm ca thở dài, nhéo nhéo cái mũi, “Cậu đưa ra quyết định này, phải nghiêm túc kiên trì tiếp tục, đừng đến lúc đó lại đổi ý, đối với tiểu cô nương không tốt, đối với cậu cũng không tốt.”
Lục Chu quay đầu, “Ha? Anh mặc kệ không quản hắn nữa?”
“Cậu không phải đã cùng tôi nói rõ ràng? Không cần quản làm gì, hắn lại không phải tiểu hài tử, tôi cùng lắm chỉ có thể đưa ra lời kiến nghị.” Đàm ca xua tay như Phật, lại ngồi xổm xuống tiếp tục dọn đồ vật.
Lục Chu cười một tiếng, lắc đầu, “Cố Thần cậu tiểu tử này… Là cảm thấy tôi không dám làm gì cậu sao?”
“Tôi thật không nghĩ tới.” Cố Thần đem Sở Thanh kéo gần lại phía sau lưng mình, “Tôi chỉ là thích em ấy, không được sao? Em ấy cùng anh, cũng không phải quan hệ nam nữ bằng hữu.”
Lục Chu bị hắn nói mà có chút nghẹn lời, giống như chính mình cũng không có lập trường hay tư cách có thể chen chân đi can thiệp hai người bọn họ, nhưng chính là tâm tình phức tạp khi đồ của mình bị người khác đoạt mất, hắn có chút bực bội nhắm mắt, từ trong túi móc ra một gói thuốc lá lấy một cây ra, lại không châm hút, chỉ để ở trên không gian.
Sở Thanh lo lắng mà nhìn hai người bọn họ, cô cũng không biết nói cái gì cho tốt, chỉ khẩn trương cắn môi.
Lục Chu thấy cô núp ở phía sau Cố Thần, có chút tức giận không biết từ đâu tới trong lòng, “Bảo bối nhỏ, hôm trước còn tốt đẹp đáp ứng tôi, như thế nào qua một ngày đã không thèm nhận người?”
Đột nhiên bị Lục Chu nói đến, Sở Thanh sợ tới mức siết chặt tay Cố Thần, cô cúi đầu không dám nhìn Lục Chu, “Tôi... Tôi…”
“Lục Chu anh đừng chuyển hướng sang em ấy, em ấy đáp ứng anh cái gì?” Cố Thần nhăn mặt lại.
“Chậc.” Lục Chu không thoải mái mà nhép miệng, “Cô ấy đáp ứng tôi không chạy theo cậu, như thế nào?”
Cố Thần đi tới bên cạnh hai bước, đem Sở Thanh chắn kín mít, “Là tôi tìm tới em ấy trước, anh đừng có gây khó dễ cho em ấy .”
Lục Chu trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, nhưng thuốc lá bị bóp nát bán đứng tâm tình hiện tại của hắn.
Tên tiểu tử thúi này, thật là muốn xả giận lên hắn tới bệnh.
Đàm ca rất đúng thời điểm mà đi tới đánh vỡ bầu không khí áp lực, “Dọn dẹp một chút đồ vật chuẩn bị đi thôi, đừng lên nhầm phi cơ.”
Sở Thanh cuối cùng được giải thoát, cô kéo kéo tay Cố Thần, “Tôi đi lên trước …”
Cố Thần quay đầu lại, vốn định thân mật với cô một chút, nhưng mà phía sau vẫn còn có Lục Chu nhìn bọn hắn chằm chằm, hắn khó chịu mà bĩu môi, “Tiểu nha đầu mau đi đi.”
Sở Thanh chớp chớp mắt, xoay người chạy lên lầu. Cố Thần cũng không cùng Lục Chu tiếp tục giằng co, đi đến phòng bếp rót nước uống.
Hai người ai cũng không phản ứng lại ai, tới sân bay rồi cũng không nói một câu. Sở Thanh ngồi ở giữa hai người bọn họ, xấu hổ tới nỗi chỉ có thể lướt Weibo dời đi sự chú ý.
Cô có chút khát nước, duỗi tay đem trong bao ra một chai đồ uống, đây là sản phẩm mới cô vẫn chưa uống qua, cô ở cửa hàng tiện lợi trong sân bay thấy được liền mua.
Sở Thanh đem điện thoại đặt xuống, duỗi tay định vặn nắp bình ra, không nghĩ tới cái bình này thiết kế làm cô không có sức lực. Tay nhỏ của cô đều đỏ, cái nắp bình vẫn không có động đậy nhiều ít.
Cô có chút bất lực mà nhìn bình đồ uống, trên phi cơ không cho mang chất lỏng, cô chỉ có thể ở sân bay uống hết, cô tự hỏi một chút, vừa định kéo góc quần áo lên phủ để vặn, một bàn tay đột nhiên xuất hiện đem đồ uống của cô cầm đi.
“Ai… Ai?” Cô ngây ngây ngốc ngốc nhìn trong tay Cố Thần cầm bình đồ uống đã bị mở ra, lại hoài nghi nhìn lại tay chính mình, lại xem nhẹ Lục Chu bên cạnh bàn tay mới vừa nâng lên lại buông xuống.
Cố Thần đưa trả cho cô, “Uống được chưa?”
“Rồi rồi.” Sở Thanh gật đầu, tiếp nhận chậm rãi đồ uống, Cố Thần liếc mắt một cái nhìn Lục Chu, vẫn không nói chuyện, quay đầu lại tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi.
Ở sân bay ngây người hơn nửa tiếng đồng hồ, bọn họ mới bước lên phi cơ, Sở Thanh vẫn cùng Lục Chu ngồi với nhau, Đàm ca cùng Cố Thần ngồi ở lối đi nhỏ bên cạnh. Cố Thần thấy đổi chỗ ngồi cũng không có hy vọng, đành phải rầu rĩ không vui mà đặt mông ngồi dựa vào cửa sổ, quay đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Sở Thanh cũng ngồi dựa cửa sổ nhân lúc phi cơ chưa cất cánh lướt di động, thật cẩn thận nhìn Lục Chu.
Lục Chu đã sớm phát hiện động tác nhỏ của cô, giơ tay nắm cằm cô đem đầu cô xoay lại đây, “Bảo bối nhỏ muốn nhìn phải nhìn cho tốt, tại đây ngó tới ngó lui có thể thấy cái gì, ân?”
“Tôi không phải… Tôi không có…” Sở Thanh lúng túng muốn chết, vội vội vàng vàng vẫy tay, cũng không biết phải giải thích cái gì.
Lục Chu hôn một cái ở khóe miệng cô, cầm một bàn tay cô, “Bảo bối nhỏ không nghỉ ngơi một chút?”
“A? Nga…” Sở Thanh ngồi lên ghế, “Vậy, tôi đây ngủ một lúc.”
Lục Chu giơ tay tìm tiếp viên hàng không lấy cái mền nhỏ, cái tay còn lại trên người cô, nắm tay nhỏ cô hôn hôn.
Sở Thanh mặt có chút hồng hồng, cô nhắm mắt lại nỗ lực không nghĩ tới để sự tình bớt lung tung rối loạn, nhưng là Cố Thần cùng Lục Chu vẫn ở trong đầu cô, thế nào cũng bỏ không đi, nghĩ một hồi Lục Viễn cùng Thẩm Khi cũng xuất hiện, Bạch Kiêu cũng loáng thoáng…
Cô khe khẽ thở dài, cảm thấy chính mình muốn biến thành tra nữ… Chính là cô cũng không biết làm như thế nào mới tốt, rối rắm như vậy nhưng cũng chậm rãi ngủ mất, chỉ là mày còn nhăn, ngủ cũng không quá an ổn.
Lục Chu giơ tay đem mày nhăn của cô vuốt phẳng, bất đắc dĩ mà nhìn cô, trong lòng cũng là một cuộn chỉ rối. Hắn muốn bước ra kia một bước, tốt đẹp mà danh chính ngôn thuận bảo vệ, đem cô chiếm cho riêng mình.
Nhưng mà vẫn có quá nhiều nhân tố ngăn cản hắn, hắn chỉ có thể cùng cô tạm thời duy trì quan hệ nửa vời như vậy, hiện giờ xuất hiện thêm uy hϊếp, hắn cũng tự hỏi bước tiếp theo phải làm như thế.
Lục Chu lẳng lặng mà nhìn cô, trong lòng nảy lên một lời xin lỗi, cô chỉ là một cái tiểu cô nương, bị hắn cùng Lục Viễn đối xử như vậy còn chưa có câu oán hận, luôn ngoan ngoãn theo bọn họ.
Hắn đương nhiên cảm nhận được tâm ý Sở Thanh, nhưng mà vẫn giả bộ hồ đồ, hắn thực sự muốn xin lỗi cô, hiện tại vẫn muốn dựa vào ước định bằng miệng trước kia đem cô cưỡng chế ở bên người.
Nếu chính mình không phải người Lục gia… Hoặc là cô không phải nhị tiểu thư Sở gia thì tốt rồi. Lục Chu lắc lắc đầu, mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương. Ý tưởng này thế nào đều không thể trở thành hiện thực, hắn chỉ có thể tiếp tục nỗ lực…
Lối đi nhỏ bên kia, Cố Thần thì một bàn tay chống đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Hắn đã sớm nhìn ra Sở Thanh cùng Lục Chu quan hệ không bình thường, không chỉ là Sở Thanh đơn phương Lục Chu, Lục Chu với cô cũng có chút ý tứ.
Đến nỗi bọn họ vì sao không phải nam nữ bằng hữu, Cố Thần một chút đều không nghĩ ra. Hắn mới không để bụng lí do, hắn chỉ muốn lôi kéo Sở Thanh đối với đại gia tuyên bố “Đây là bạn gái Cố Thần tôi!”
Đến lúc đó tiểu nha đầu khẳng định vừa thẹn thùng vừa vui vẻ… Cố Thần khóe miệng nhếch lên, lại rơi xuống. Tưởng tượng luôn tốt đẹp, nhưng mà hiện thực là tiểu nha đầu còn có con cáo già trước mắt.
Cố Thần gãi gãi tóc, thiếu chút nữa bực bội muốn đem khẩu trang trên mặt tháo xuống. Hắn quay đầu nhìn nhìn Sở Thanh bên kia, nhưng mà Lục Chu trên cơ bản đều đem cô chặn mất , hắn chỉ có thể thấy đầu gối cô qua cái mền.
Mặc kệ, cáo già đều dẹp một bên đi, hắn chỉ cần tiểu nha đầu cùng thích nhau thì tốt rồi. Cố Thần đôi tay nắm thành nắm đấm, quyết định được tâm chính mình.
Đàm ca bất đắc dĩ mà nhìn hai nam nhân mặt tràn ngập tâm tư, trong lòng đã tính toán tốt, Lục Chu buổi sáng đã đem sự tình đều nói với hắn, tuy rằng bản thân là người đại diện của Cố Thần, nhưng hắn cũng không thể quá can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của hắn, loại sự tình hiện giờ hắn vẫn nên an an tĩnh tĩnh làm người qua đường.
Đến nỗi tiểu cô nương kia… Đàm ca nghĩ nghĩ, vẫn rất đau lòng cho cô, nhưng mà đương sự Lục Chu cũng không biết có ý thức được vấn đề hay không, hắn tùy tiện nói ra cũng không tốt lắm, vẫn là quan trọng quan sát.
Mọi người đều đang trầm tư trong lòng, đến lúc kết thúc thì từ từ thanh tỉnh lại.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง