Trầm Luân

Chương 34 (H)

Edit:Yuu

Cố Thần mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, vừa định đứng dậy, đột nhiên ý thức được trong lòng ngực còn ôm thân thể nhỏ bé, hắn cúi đầu nhìn về phía Sở Thanh đang ngoan ngoãn ngủ trong lòng ngực hắn, hôn khóe mắt cô.

Sở Thanh lông mi run rẩy, cô còn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt mở một cái phùng, cảm giác lập tức lại muốn nhắm lại.

Đột nhiên háng bị một cái vật cứng nóng chống lại, cô ngây người một hồi mới phản ứng lại đây là côn ŧᏂịŧ Cố Thần, lập tức liền muốn lui ra sau, nhưng mà thân mình bị hắn gắt gao ôm, đôi tay cô chống ở trước ngực hắn, “Cố Thần…”

Giọng cô mới vừa tỉnh ngủ khàn khàn cùng mềm mại, dùng loại thanh âm này kêu tên của hắn, nghe được đến lỗ tai Cố Thần lập tức ngứa, hắn lại đem cô ôm sát một ít, “Ân tiểu nha đầu anh ở đây, kêu anh làm gì?”

(ân ái rồi nên tôi đổi cách xưng hô)

Sở Thanh mặt đỏ bừng, còn có thể kêu anh làm gì a! Lập tức đem côn ŧᏂịŧ anh lấy ra a! Nhưng mà miệng cô mở ra, vẫn là chưa nói ra lời nói, mà thân thể đã vặn vẹo một chút.

Cố Thần ở đỉnh đầu cô sung sướиɠ mà cười nhẹ, côn ŧᏂịŧ lại ý xấu mà hướng giữa hai cái đùi cô chọc chọc, “Tiểu nha đầu động nhiều chút, đừng thẹn thùng nha, đây là phản ứng sinh lý sinh lý bình thường nha.”

Sở Thanh nhéo hắn một cái, hận không thể đem đầu đều chôn lên không để ý tới hắn. Cố Thần cười hì hì bắt lấy tay cô, dần dần hướng dưới thân tìm kiếm.

Hắn bắt lấy tay nhỏ Sở Thanh, chậm rãi sờ lên cự vật nóng bỏng, đầu ngón tay Sở Thanh mới vừa đυ.ng tới, liền sợ tới mức rụt một chút, lại bị Cố Thần nắm chặt, bao vây trên đỉnh côn ŧᏂịŧ.

“Tiểu nha đầu giúp anh sờ sờ nó.” Cố Thần nắm tay nhỏ cô, biên độ nhỏ mà ở trên côn ŧᏂịŧ vuốt ve lên, thường thường cúi đầu an ủi mà hôn vành tai cô, “Ân… Tay nhỏ sờ đến anh thật thoải mái…”

Sở Thanh mặt liền chôn ở cổ hắn, xấu hổ đến vành tai đều đỏ, Cố Thần còn ở bên tai cô nói một đống lung tung rối loạn, cô nhịn không được há mồm cắn một ngụm xương quai xanh hắn.

Cố Thần bị cô cắn một ngụm, ngược lại cười đến càng vui vẻ, “Tiểu nha đầu muốn để lại dấu hiệu trên người anh sao? Được, về sau có cái nữ nhân nào lại gần muốn thổ lộ với anh, anh liền một phen kéo cổ áo ra, lộ ra dấu hiệu của tiểu nha đầu cho cô ta xem, được không? Anh liền cùng cô ta nói: ‘ tôi đã có chủ! Đừng lại đến tìm tôi! ’ như vậy có thể chứ?”

Sở Thanh mặt đều muốn thiêu cháy, “Mới không phải!! Tôi… Tùy tiện anh! Anh nghĩ như thế nào liền như thế đó!”

Cô chôn ở cổ hắn, thanh âm rầu rĩ, Cố Thần giơ tay đẩy cái trán của cô ra sau, làm cô ngẩng đầu lên tới, “Tiểu nha đầu lại chôn liền sẽ nghẹn đến mức thở không nổi đâu.”

Mặt cô đỏ đến có thể tích ra thủy tới, đôi mắt che một mảnh hơi nước, ủy khuất mà nhìn hắn, “Anh khi dễ tôi…”

Cố Thần trong lòng “Lộp bộp” một chút, chạy nhanh đem tay nhỏ cô mang lên nắm ở lòng bàn tay, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về tóc cô, “Tiểu nha đầu đừng khóc anh khi dễ em anh là đại phôi đản… Em đánh anh đi đánh anh đi anh bảo đảm không né, được không? Đừng khóc ai nha…” Hắn chân tay luống cuống mà ôm lấy cô, cúi đầu hôn đôi mắt cô.

Sở Thanh không thèm để ý hắn, trực tiếp xoay đem lưng về phía hắn, Cố Thần chạy nhanh dựa đi lên đem cô ôm sát, “Tiểu nha đầu đừng nóng giận … Không khi dễ em được không? Đánh liền đánh anh đi…”

Hắn nói nói, ôm cô vào hai tay trên eo lại không an phận, một bàn tay hướng lên trên phủ lên nhũ thịt mềm mại, một bàn tay đi xuống kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tiểu Đậu Đậu.

Sở Thanh ưm một tiếng, duỗi tay đánh cánh tay hắn, nhưng mà này cũng không có tác dụng gì, đôi tay Cố Thần kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể mẫn cảm cô, Sở Thanh chỉ sau chốc lát liền mềm thành một bãi.

Cố Thần xoa Tiểu Đậu Đậu cô, ngón tay thường thường hướng tiểu huyệt thăm đi vào, cảm giác được huyệt khẩu ướŧ áŧ, hắn nâng một chân cô lên, đem côn ŧᏂịŧ từ phía sau duỗi lại, nhợt nhạt mà dùng đỉnh mở ra tiểu huyệt khẩu.

Ý thức đã sớm bị hắn làm cho rối tinh rối mù, Sở Thanh chỉ có thể bắt lấy cánh tay hắn, cắn môi nhỏ giọng hừ hừ. Cố Thần hôn hôn cổ cô, động hông đem côn ŧᏂịŧ cắm đi vào.

Sở Thanh thân mình run lên, theo bản năng mà chặt lại tiểu huyệt. Cố Thần thỏa mãn mà thở dài, cảm nhận được tiểu huyệt bốn phương tám hướng đè ép, ở bên tai cô cười cười, “Tiểu nha đầu như thế nào vẫn khẩn như vậy…”

Đỉnh côn ŧᏂịŧ mở ra khe hở chật hẹp, ở tiểu huyệt ra ra vào vào, Sở Thanh cả người bị hắn ôm vào trong ngực, quanh thân đều là thuộc về hơi thở hắn, cô dần dần thả lỏng thân mình, lắc mông phối hợp hắn thọc vào rút ra.

“A… Ân… Chậm một chút… Đừng… A…” Cố Thần động tác luôn thực kịch liệt, đỉnh đến toàn bộ thân mình Sở Thanh đều đang run rẩy, cô bất lực mà nắm chặt cánh tay hắn, cái miệng nhỏ tràn ra mỹ diệu rêи ɾỉ.

“Tiểu nha đầu nói cái gì? Anh nghe không hiểu nga?” Cố Thần ngón tay nhéo nhéo đầṳ ѵú mẫn cảm của cô, lại kích đến cô một trận rêи ɾỉ.

Sở Thanh cái miệng nhỏ thở phì phò, lấy lòng mà dùng cái ót cọ cọ hắn, “Ân… Cố Thần… Chậm… Một chút… Quá nhanh… Ha a… Nhẹ điểm… Chịu không nổi…”

Cố Thần đột nhiên liền dừng động tác, thô dài côn ŧᏂịŧ còn cắm ở tiểu huyệt, bị tiểu huyệt mềm thịt kẹp chặt, “Tiểu nha đầu chịu không nổi? Vậy không làm?”

“Ách ân… Không phải… Tôi…” Thân thể Sở Thanh sớm bị hắn trêu chọc ra tìиɧ ɖu͙©, kết quả hắn lại ngừng lại, cô khó chịu mà chặt lại tiểu huyệt, rầm rì mà nói không nên lời nói.

Cố Thần cười nhẹ một tiếng, “Tiểu nha đầu rốt cuộc có nghĩ muốn không nha?” Thấy Sở Thanh gật đầu, hắn để sát vào lỗ tai cô, “Muốn liền phải nói ra nga ~”

Sở Thanh xoắn thân mình, nhỏ giọng kêu hắn, “Cố Thần… Tôi muốn…” Trong thanh âm cô mang lên một tia làm nũng, Cố Thần cũng nhịn không được, hắn một cái thẳng lưng đem côn ŧᏂịŧ cắm vào tiểu huyệt, “Lần này liền buông tha em, lần sau lại cùng nhau đòi lại.”

Sở Thanh rêи ɾỉ một tiếng, lại chạy nhanh che lại miệng mình, nếu là cấp Lục Chu hoặc là đàm ca nghe thấy được, hai người bọn họ cũng không cần sống.

Cố Thần mạnh mẽ mà thao lộng, Sở Thanh cảm giác cây đồ vật kia của hắn đều phải đỉnh đến dạ dày cô đi, cô xoắn thân mình muốn cùng hắn hơi tách ra một chút, lại lập tức bị Cố Thần bắt trở về.

“Tiểu nha đầu chạy cái gì? Không muốn làm?” Cố Thần nắm bộ ngực đầy đặn của cô, ngón tay không ngừng tao thổi mạnh đầṳ ѵú phấn nộn. Sở Thanh chạy nhanh lắc đầu, Cố Thần chụp một chút mông cô, đem cô xoay người, côn ŧᏂịŧ có thể hoàn chỉnh mà cắm vào tiểu huyệt, hắn cúi đầu mυ'ŧ vào đầṳ ѵú cô, đôi tay ôm chặt cô, dưới thân nhanh chóng mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Sở Thanh ngửa đầu, dựng thẳng thân mình đem hai luồng nhũ thịt hướng đưa đến Cố Thần, côn ŧᏂịŧ một chút một chút thọc, phát ra âm thanh phốc kỉ phốc kỉ, còn có thân thể tương giao phát ra âm thanh sắc tình bạch bạch, cô cắn môi, tiểu huyệt dần dần chặt lại, mũi chân banh thẳng, thân thể run rẩy mà tới cao trào rồi.

Cố Thần không dừng lại động tác, hắn liền ở trong tiểu huyệt đang cao trào lại nhanh chóng mà thọc vào rút ra hơn mười hạ, rút ra bắn ở trên bụng Sở Thanh.

Sở Thanh thất thần mà thở phì phò, cả người vô lực mà bị hắn ôm vào buồng vệ sinh rửa sạch sẽ thân mình. Cố Thần giúp cô lau khô, từ trong phòng hỗn độn tìm ra áo ngủ cô giúp cô mặc vào.

Sưng đỏ đầṳ ѵú còn đứng thẳng, tiểu huyệt cũng bị thao lộng đến hai cánh môi âʍ ɦộ đều lộ ra tới. Sở Thanh ngồi trên đùi Cố Thần, không thoải mái mà vặn vẹo thân mình.

Cố Thần ôm cô không muốn buông ra, cúi đầu chôn ở trước ngực cô, ngửi mùi hương trên người cô. Sở Thanh đỏ mặt, trốn không được né cũng không được.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Lục Chu đứng ở cửa. Sở Thanh hoảng sợ, không biết làm sao mà nhìn hắn, Cố Thần đem cô kéo vào trong lòng ngực, an ủi mà vỗ về đầu vai cô, nâng lên mắt cùng hắn đối diện.

“Làm xong chuyện? Vậy xuất hiện đi.” Lục Chu trên mặt mang theo nhàn nhạt cười, nhìn không ra cảm xúc, hắn nói xong liền xoay người trước đi xuống lầu. Cố Thần cười một tiếng, đem Sở Thanh đặt ở trên mặt đất. Sở Thanh bất an mà ngẩng đầu nhìn hắn, Cố Thần hôn một chút cái miệng cô, “Đi thôi.” Kéo tay cô ra cửa phòng.

ps: Tu La tràng!!! ( đàm ca: Ta là đang xem kịch × )

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง