Trầm Luân

Chương 19: Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc

Edit: Yuu

Lại đến thứ ba, Sở Thanh còn buồn ngủ mà từ trong ổ chăn đứng dậy. Cô cầm lấy di động tắt đi đồng hồ báo thức, nhìn thoáng qua, phát hiện Diệp Mặc phát cho cô tin tức.

Sở Thanh nháy mắt thanh tỉnh lại, nói đến hiện tại người cô sợ nhất là ai, khẳng định chính là Diệp Mặc. Cô gãi gãi tóc, vẫn là click mở tin tức.

Diệp Mặc liền phát cho cô một câu: "Thầy đi công tác, khóa buổi sáng đổi đến buổi tối."

Sở Thanh hoan hô một tiếng, đem những lời này chuyển phát đến nhóm lớp trong diễn đàn, trực tiếp ném xuống di động ngã đầu liền ngủ.

Chờ cô lại lần nữa từ tỉnh lại, là đã đến cận giữa trưa. Cô duỗi cái eo lười, thoải mái mà thở ra một hơi. Duỗi tay cầm lấy di động đặt cơm hộp, cô rời giường thay quần áo rửa mặt.

Sở Thanh rửa mặt xong từ trong phòng tắm ra tới, tiểu ca còn chưa tới giao cơm hộp, cô tùy tay mở TV. Sống một mình vẫn là có chút an tĩnh, cô tự hỏi thế nào mới có thể làm phòng này náo nhiệt một chút.

Cô nhìn chằm chằm TV đến phát ngốc, nhận được điện thoại giao cơm hộp của tiểu ca, tiểu ca tỏ vẻ gấp rút nói cô đem cơm hộp đặt ở dưới lầu, Sở Thanh cũng không nói cái gì, đứng dậy đi xuống lầu lấy cơm hộp.

Cô ở dưới lầu tìm được rồi chính mình cơm hộp, vừa định xoay người trở về, lại phát hiện bụi cỏ bên cạnh giống như có thứ gì.

Cô đẩy bụi cỏ ra, phát hiện bên trong có chú chó con, nhỏ giọng mà đối cô kêu ngao ngao, bộ dáng ngốc ngốc làm cô cười ra tiếng.

Cô mở cơm hộp ra gắp khối thịt đặt ở trước mặt nó, không nghĩ tới chó con ngửi ngởi, lại chui sâu vào trong bụi cỏ.

Sở Thanh chớp chớp mắt, nghĩ vẫn nên là trở về phòng... Cô mới vừa đứng lên, bụi cỏ sột sột soạt soạt một trận run rẩy, từ bên trong nhảy ra một con mèo trắng nhỏ.

Mèo nhỏ nhưng thật rất dễ quen thuộc, nó thấy Sở Thanh đứng ở một bên, lập tức chạy tới vòng quanh chân cô cọ tới cọ lui. Sở Thanh sợ dọa nó chạy mất, chỉ có thể vẫn luôn đứng tại chỗ.

Nhưng mà mèo trắng nhỏ giống như ngửi thấy được mùi cơm hộp trong tay cô, đứng lên vươn móng vuốt muốn bắt lấy túi cơm hộp. Sở Thanh chậm rãi ngồi xổm xuống, lại gắp hai khối thịt đặt ở trước mặt nó. Mèo trắng nhỏ liếʍ liếʍ, há mồm ăn vào.

"Nha, mèo con nhặt được mèo nhỏ?" Lục Viễn thanh âm mang theo ý cười từ phía sau cô truyền đến, cô quay đầu thấy hắn đi tới hướng cô, ngồi xổm nàng bên cạnh đánh giá tiểu bạch miêu. "Vẫn là mèo giống sư tử*, đôi mắt lam rất hiếm thấy... Thế nào, muốn ôm về nuôi?"

(*)Ta không rõ lắm nguyên bản:chỉ sư tử miêu)

Sở Thanh còn rối rắm, đột nhiên chó con vừa nãy lẻn đến trước mặt cô, liếʍ liếʍ đầu ngón tay cô.

"Còn có chó?" Lục Viễn cảm thấy hứng thú mà vươn tay muốn sờ sờ nó, nhưng mà chó con xoay người đối với hắn nhe răng trợn mắt, nhưng thật ra cả người lại hướng dưới chân Sở Thanh co rụt lại.

Lục Viễn đành phải thôi, thấy mèo trắng nhỏ cũng vòng quanh Sở Thanh đảo quanh, "Nếu không thì cùng nhau ôm trở về?"

Sở Thanh nghĩ nghĩ, gật gật đầu. Cô bế chó con cùng mèo trắng nhỏ, lại phát hiện không có tay cầm cơm hộp. Lục Viễn cúi đầu cầm lấy cơm hộp cô, "Đi thôi, cùng nhau đi lên."

Sở Thanh cùng hắn cùng nhau đi vào thang máy, một con chó một con mèo đều ngoan ngoãn súc ở trong lòng ngực cô. Lục Viễn cúi đầu đánh giá con chó nhỏ, "Hình như là chỉ là chó nuôi trong nhà, chờ nó lớn lên có thể giúp em giữ nhà."

Sở Thanh giương mắt nhìn hắn, "Nếu là nó giúp tôi giữ nhà, liền trước đem hai người các anh đuổi ra ngoài."

Lục Viễn cười nhéo nhéo mặt cô, Sở Thanh quay đầu ném tay hắn ra, đứng ở góc thang máy trừng mắt hắn.

Tới lầu 16 rồi, cô cùng Lục Viễn một trước một sau đi ra thang máy. Lục Viễn đi theo phía sau cô, chờ Sở Thanh đi đến cửa phòng, hắn đem cơm hộp đặt ở trên mặt đất, Sở Thanh xoay người nhìn hắn.

"Muốn tôi hỗ trợ sao?" Hắn chỉ chỉ hai vật nhỏ.

Sở Thanh lắc đầu, "Không cần, cảm ơn anh."

"Tôi đây về phòng ngủ trước." Lục Viễn cúi đầu hôn cô một ngụm, Sở Thanh đỏ bừng mặt trừng mắt hắn, "Bác sĩ nhàn rỗi như vậy sao!"

"Đại tiểu thư, tôi chính là phẫu thuật đến ngây người hơn ba mươi tiếng đồng hồ, làm tôi ho không ra khí biết không?"

Sở Thanh lúc này mới chú ý tới vết đen đáy mắt hắn, trong lòng đột nhiên có chút áy náy, cô cúi đầu không hề nhìn hắn, "Vậy anh mau đi nghỉ ngơi đi."

Lục Viễn nhìn bộ dáng cúi đầu ngoan ngoãn của cô, cười nhẹ một tiếng, duỗi tay chọc chọc ót hai cái vật nhỏ, "Hai cái tiểu gia hỏa này, em giúp bọn chúng tắm rửa rồi cho chúng ăn một chút. Đừng để bị chúng cắn. Cửa tiểu khu có cái bệnh viện thú cưng, nhớ rõ dẫn bọn chúng đi chích."

Sở Thanh nhất nhất đồng ý, đem mèo trắng nhỏ đáp ở trên vai chính mình, móc chìa khóa ra xoay người mở cửa. Mèo nhỏ ngoan ngoãn ghé vào trên vai cô, nghiêng đầu nhìn Sở Thanh lại nhìn Lục Viễn.

"Đừng luôn ăn cơm hộp dầu mỡ, ăn rau xanh nhiều chút." Lục Viễn tựa ở khung cửa đối cô nói, đem cơm hộp heo-thì (healthy) đặt trên tủ giày.

"Được rồi biết rồi bác sĩ Lục nhanh trở về đi!" Sở Thanh duỗi tay đẩy hắn, Lục Viễn cười lùi lại vài bước, xoay người trở về phòng.

Sở Thanh đem hai cái vật nhỏ trước bỏ vào phòng tắm, đối bọn chúng nói: "Đợi lát nữa lại đến xem các ngươi ha, ta ăn cơm trước cái!"

Cô mở cơm hộp ra, vừa xem TV vừa ăn, trong lòng còn ở tính toán cấp hai cái vật nhỏ mua vài thứ. Chậu cát cho mèo ổ cho mèo đồ chơi cho mèo thức ăn cho mèo, đồ chơi cho chó, ổ cho chó thức ăn cho chó đều đến mua... Mua ở trên mạng nói còn phải chờ mấy ngày, cô tính toán buổi chiều dẫn bọn chúng đi bệnh viện thú cưng chích, thuận tiện mua chút vật phẩm, dư lại từ từ dùng.

Cơm nước xong, cô trước bế lên mèo nhỏ, "Cho ngươi tắm tắm được không?" Mèo nhỏ nhìn cô, meo một tiếng.

"Ngươi nghe hiểu? Thật thông minh, ta sẽ mở nước nhỏ một chút, đừng sợ nga." Cô sờ sờ đầu nó, duỗi tay mở ra vòi sen.

Mèo nhỏ thật ra không sợ, đi lên trước dùng móng vuốt chạm chạm dòng nước, trực tiếp đem thân mình đặt ở giữa dòng nước. Sở Thanh giúp nó chà xát thân thể còn có bốn cái móng vuốt nhỏ, cảm thấy không sai biệt lắm, tìm ra một cái khăn lông đem nó bao lên.

"Ngươi trước ngốc tại nơi này nga, chờ ta đem hai người các ngươi đều tẩy xong lại cùng nhau làm khô." Sở Thanh dùng khăn lông chà xát lông nó, đem nó đặt ở cạnh bồn rửa tay.

"Ta có phải hay không hẳn là đặt cho các ngươi cái tên?" Sở Thanh cúi đầu nghĩ nghĩ, "Vậy kêu ngươi tiểu bạch đi! Ngươi kêu tiểu hắc! Thật xứng, hắc hắc." Cô vỗ vỗ tiểu bạch, lại ngồi xổm xuống đối với tiểu cẩu nói.

Tiểu bạch nghiêng đầu, thực mau liền tiếp nhận tên này, meo hai tiếng. Tiểu cẩu nhưng thật ra đối với cái tên này có chút không hài lòng, đối với Sở Thanh ô ô kêu.

"Được rồi đừng ủy khuất, bà ngoại ta nói qua, tên đơn giản mới hảo nuôi tốt." Sở Thanh sờ sờ đầu nhỏ nó, cười giúp nó tắm lên.

Tiểu hắc cũng không giãy giụa, theo đông tác Sở Thanh ngoan ngoãn tắm rửa.

Sở Thanh đem hai chúng nó đều lau khô, tìm ra máy sấy chỉnh đến sức gió nhỏ nhất đối với chúng nó thổi. Tiểu bạch tiểu hắc hai cái tiểu gia hỏa ướt dầm dề kề cùng nhau, ghé vào bồn rửa tay cùng Sở Thanh đùa nghịch.

Chờ chúng nó đều khô hết, Sở Thanh đem chúng nó đặt ở trên mặt đất để chúng nó làm quen nhà mới một chút. Tiểu bạch tiểu hắc đều ở trong phòng chạy tới chạy lui, đối mỗi cái đồ vật đều rất tò mò.

Sở Thanh đứng ở một bên thu thập cơm hộp một chút, tìm ra hai cái chén nhỏ trước đựng thủy, đặt ở góc tường. Cô lại tìm hai cái túi nhỏ, tiểu bạch cùng tiểu hắc mỗi đứa một cái túi, bị Sở Thanh xách theo đi chích.

Chờ cô từ bệnh viện thú cưng trở về, đem đồ vật mới mua đều trang trí hảo, đã là chạng vạng. Sở Thanh nhìn nhìn thời gian, đem tiểu bạch tiểu hắc đặt trong ổ mới, "Ta đi học đây, các ngươi ở nhà ngoan ngoãn ~"

Cô cầm lấy cặp sách ra cửa, giải quyết bữa tối ở một tiệm nhỏ ven đường, sau hướng trường học chạy đến.

(ง •̀ω•́)ง .. (ง •̀ω•́)ง .. (ง •̀ω•́)ง

Chương sau nghe đồn có H, các cô đoán xem sẽ là anh nào, LChu , LViên, BKiêu DMăc or nam5 a~