Dám Yêu Dám Lên

Chương 4

Chương 4: Đầu hói đáng ghét
Loáng cái lại đến thứ sáu, so với những ngày thứ sáu tẻ nhạt khác thì hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt —— tối nay là lần đầu tiên mình đi xem mắt.

Xem mắt nha xem mắt, vì đã đến cái tuổi này rồi nên dù bị bắt buộc hoặc tự nguyện thì các đôi nam nữ sẽ gặp mặt nhau, giống như tham gia một buổi hẹn vui vẻ, cũng có thể rất buồn chán.

Để chứng minh mình coi trọng buổi gặp tối nay, mình đã chọn mặc váy, trang điểm một chút, còn đeo trang sức nữa.

"Quả Quả hôm nay em rất xinh nha!" Vào thời gian uống trà chiều thì Lolo cười nói với mình.

"Thật ạ? Hì hì. . . . . ." Mình che mặt cười khúc khích, tự nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Có phải em đi xem mắt?" DK bình thường rất ít nói, hôm nay đột nhiên mở miệng hỏi "Hừm, chắc vậy rồi." Nói xong còn gật đầu phụ họa.

"Phụt! Khụ khụ khụ. . . . . ." Anh ta thật cao tay nha, chọn đúng thời điểm mình uống nước thì anh ta phun ra câu này, lực sát thương của câu nói thật không hề nhỏ.

Ryan lườm DK một cái rồi vỗ vỗ lưng mình cho hết sặc, "Quả Quả nhà chúng ta mà cũng đi xem mắt sao?" Im lặng một chút anh ta lại muốn xác minh lại cho chắc chắn "Chẳng lẽ em thật sự muốn đi xem mắt à?"

Mình còn chưa kịp trả lời thì phó tổng giám đốc giống như cơn gió lốc bay tới chỗ mọi người, cầm bánh trứng lên cắn một miếng, vừa ăn vừa hỏi: "Xem mắt? Ai muốn đi xem mắt vậy? Quả Quả muốn đi xem mắt à?"

Mình thấy rõ khó hiểu, mọi người ngồi ở đây thì có tới những ba người chưa kết hôn, vậy thì tại sao anh ta lại đoán là mình đi xem mắt?

Lật bàn!

"Làm sao, xem mắt là phạm pháp à? Đúng là tôi đi xem mắt đấy, có ý kiến gì không?" Lời này của mình đúng là không biết lớn nhỏ gì cả, nhưng vấn đề là lời nói này đang trong hoàn cảnh là uống trà nghỉ ngơi nha.

"Không có ý kiến gì," Phó tổng nhún nhún vai, "Chỉ là không ngờ cô lại kém đến mức phải đi xem mặt thôi." Trong mắt anh ta còn lộ rõ nghi ngờ "Một cô gái như thế này sao mà lại bị người ta đẩy đến xem mắt"

"Tôi cũng không ngờ." Hôm nay DK phá lệ hòa đồng, góp chuyện với mọi người nữa đấy, còn hùa theo phó tổng chọc mình.

Mình thật tức chết đi, chẳng lẽ phụ nữ nhiều tuổi rồi thì không được đi xem mắt à? Mình thì sao chứ, bây giờ đàn ông không còn thích những cô gái quyến rũ nữa rồi. Suy nghĩ đã khác rồi. Mấy người đúng là lạc hậu quá.

Thật ra thì mình đi xem mặt là do bị Tiểu Tiểu thuyết phục, ngoại trừ việc đến đó xem người đàn ông này như thế nào ra thì còn mục đích khác, đó là muốn trốn việc tăng ca. Tiền làm thêm giờ thì sao, giờ mình cũng đầu cần.

"Nhưng mà tại sao người như Quả Quả lại không được có bạn trai?" Lolo dịu dàng xoa đầu mình an ủi, "Đi đi, cho dù không thể kết hôn với người đó thì cũng coi như có thêm một người bạn cũng tốt mà, em vẫn còn trẻ mà, kết thêm nhiều bạn đi."

Quả nhiên vẫn còn người hiểu chuyện!

"Thật ra thì. . . . . ." Phó tổng đột nhiên nheo lại mắt, "Không phải vì không muốn làm thêm giờ nên mới đồng ý đi xem mắt đấy chứ?"

Thật là! Người này có thể đọc được suy nghĩ của người khác sao?

"Làm sao có thể như vậy chứ?" Tuy miệng cười nhưng trong lòng lo lắng, "Có thể cùng làm thêm giờ với phó tổng thì đó là vinh hạnh của tôi."

Nghe xong trên mặt anh ta thoáng một nụ cười, "Thật ra thì tối nay tôi cũng định không làm thêm giờ."

Hả? Cái tên đáng ghét này, nhất định là anh ta cố ý, chứ không thể nào lại chọn đúng hôm mình đi xem mặt thì không tăng ca nữa. Không biết bây giờ mình đổi lịch hẹn với người kia có được không đây?

Cuối cùng thì buổi tối cũng không phải tăng ca, tâm trạng mình rất tốt, hết giờ thì tan ca thôi. Mình có chút không hiểu, bình thường thì hết giờ làm mình là người ngồi nhìn ba người trong phòng thư ký đi về nhưng hôm nay lại ngược lại, họ ngồi nhìn mình ra về, cảm thấy không quen chút nào, chẳng lẽ bây giờ bọn họ còn hoạt động tập thể gì nữa hay sao?

So với việc ngồi mình ăn cơm với người không quen biết thì mình muốn ở lại chơi đùa với mọi người hơn. Nhưng mà thôi, như chị Lolo đã nói, cho dù không thể kết hôn với người đó thì cũng coi như có thêm một người bạn cũng tốt mà. Có lẽ vì mình quen biết quá ít đàn ông nên cho đến bây giờ vẫn độc thân.

Trên đường đến nhà hàng, mình ngồi trong taxi nhớ lại những lời giới thiệu của Tiểu Tiểu về đối tượng xem mặt hôm nay. Anh ta hai mươi tám tuổi, cùng tuổi với phó tổng giám đốc, chưa biết chiều cao, chỉ biết nghề nghiệp của anh ta là bác sĩ. Tiểu Tiểu nói nếu như biết quá rõ về anh ta thì sẽ thấy nhàm chán, còn nói sẽ có một bất ngờ lớn cho mình, để mình tự tìm hiểu lấy.

Đối với đàn ông, mình có thể chấp nhận người có bụng bia nhưng tuyệt đối không chấp nhận người nào đầu hói, mà còn trẻ như vậy đã hói. Cho nên khi mình nhìn thấy đối tượng xem mặt mà Tiểu Tiểu giới thiệu thì mình phải chịu rất nhiều sức ép tâm lý mới có thể không trở mặt mà bỏ của chạy lấy người.

Cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Tiểu Tiểu có đánh chết cũng không chịu khai ra chiều cao của người này, mình mới cao có một mét sáu hai, đi đôi giày cao gót năm phân nữa, khi đứng mình có thể nhìn thấy đỉnh đầu bóng loáng của anh ta.

Bây giờ người có nhà có xe cũng không phải hiếm nữa, coi như là ăn một bữa cơm với một người bạn đi, dù sao mình cũng không thể tiến xa hơn với người này được.

Vị bác sĩ này ngoài cái đầu hói và chiều cao quá khiêm tốn ra thì cũng là người tốt, anh ta giới thiệu cho mình một nhà hàng bò bít tết ngon nhất, nên mình đã quyết định để anh ta phụ trách việc chọn món.

Vị bác sĩ này rất hay nói, cho dù là lúc ăn cơm cũng không cho miệng ngừng nghỉ.

"Tôi là một bác sĩ, làm việc ở khoa ngoại, ha ha, có sở trường là dùng được mọi loại dao."

Thảo nào khi anh ta dùng dao cũng rất khác người, có thể coi dao dùng để xẻ thức ăn như dao mổ thì đúng là một nghệ thuật.

"Em cảm thấy khó khăn trong việc cắt thịt bò sao? Thật ra thì chỉ cần tìm đúng đường gân của nó là dễ cắt thôi, nhìn anh này, tìm được đường gân rồi thì dùng dao rạch phát, đừng do dự." Bác sĩ này rất tốt bụng, vừa giải thích vừa tích cực làm mẫu. Bởi vì anh ta chọn thịt bò bít tết sáu phần nên khi anh ta rạch một đường thì một tia máu cũng chảy ra.

"Không biết có phải vì bệnh nghề nghiệp hay không mà anh rất thích sưu tầm dao, bất cứ loại dao gì. . . . . ."

Nói thế để làm gì, ý anh ta là muốn mình đưa dao cho anh ta hả? Còn nói là sau này nếu cần anh ta giải phẫu thì không cần phải đưa phong bì đâu, chỉ cần đưa dao cho anh ta là được rồi.

Anh ta còn nói là mình không chú ý nghe anh ta nói, mà mình thì rất chăm chú nhìn anh ta đưa miếng thịt bò còn rỉ máu tươi từ từ cho vào miệng, vẻ mặt hưng phấn nhai nó, giống như miếng thịt anh ta đang nhai là một thứ gì đó rất quý vậy.

Phải thừa nhận rằng ăn cơm cùng bác sĩ thì nhất định là cách giảm cân tốt nhất, từ khi nghe anh ta kể chuyện, nhìn động tác cắt thịt bò điêu luyện, thậm chí nhìn khuôn mặt hưng phấn khi nhai miếng thịt còn rỉ máu, mình nhất thời bị mất vị giác.

Mình thích nhất là ngồi tưởng tượng, cho nên lúc ngồi ăn cơm với anh bác sĩ này thì giống như đang nhìn thấy một cuộc phẫu thuật, trên tay anh ta cầm không phải dao để cắt nhỏ thức ăn mà là dao mổ, miếng thịt anh ta cắt không phải thịt bò mà là cơ thể người, thậm chí miếng thịt anh ta cho vào miệng nhai không phải là thịt bò mà là thịt người. . . . . .

Đừng, mình không nên ngồi tưởng tượng thêm nữa, tuy rằng trước kia đã từng vài lần vừa xem ‘CSI’ vừa ăn cơm, nhưng càng nhiều tuổi thì khả năng chịu đựng được những cảnh đẫm máu thì hình như ngày càng giảm. Huống chi bây giờ vừa ăn cơm vừa nhìn thấy cảnh thật chứ không phải trong phim nha! Trời ơi, mình đành phải dũng cảm mà chấp nhận là mình đã già rồi.

Cho tới bây giờ đối với khả năng dùng dao của bác sĩ mình không có chút thiện cảm nào, là mình có vấn đề, khi còn nhỏ từng xem nhiều phim kinh khủng về bệnh viện, đương nhiên bao gồm cả bác sĩ khoa ngoại. Ví dụ như một bác sĩ khoa ngoại sau khi mổ qua nhiều, cảm thấy thịt được nấu chín thì không còn mùi vị gì, sau đó phát hiện ra chỉ có thịt sống mới làm ông ta cảm thấy ngon miệng nên đã chặt nhỏ vợ con ra ăn; lại có bác sĩ khoa ngoại sau khi tỉnh dậy lấy dao ra xẻo thịt người vợ đang nằm ngủ bên cạnh ra ăn và còn nhiều ví dụ nữa. . . . . Chậc chậc chậc, những hình ảnh khủng khϊếp đó chỉ tưởng tượng thôi cũng khiên mình buồn nôn.

Bác sĩ vẫn như cũ chầm chậm thưởng thức đồ ăn, còn mình thì lặng lẽ để dao dĩa xuống giả làm thục nữ.

"Ồ? Trần ***** ăn no sao?"

"Vâng, dạ dày em hơi nhỏ một chút." Ồ cái đầu anh ý! Rõ ràng là ép mình phải nói dối, ông trời có biết là mình đang rất đói bụng không, nhưng đừng có hi vọng mình mình ăn thịt lúc này. Quá tàn nhẫn, không những tàn nhẫn với tâm hồn và thể xác, mà còn tàn nhẫn với cái dạ dày nữa.

"Ha ha, xem ra Trần ***** rất dễ nuôi nha, ai cưới được em thật là có lời nha."

Đáng ghét! Cho dù có như vậy thì cũng không đến lượt anh đâu! Mình đúng là ngu ngốc, đáng lẽ ngay từ đầu nên gọi cho Tiểu Tiểu, nhờ Tiểu Tiểu gọi cho mình để mình có cớ mà chuồn đi. Giờ thì hay rồi, dù có lấy lý do gì thì cũng không thể đi được nữa, đành phải ngậm ngùi ngồi đây tiếp tục ngắm nhìn tên bác sĩ này ăn thịt thôi. Đúng là cực hình, đây chính là cực hình trong truyền thuyết!

Mẹ ơi, nhanh cho người đến đây dẫn con đi đi! Người này không phải người! Con không chịu nổi nữa rồi!

"Trần Quả?"

Không thể có chuyện mẹ mình nghe được lời cầu cứu của mình mà đến được, nhưng rõ ràng mình nghe thấy có người gọi tên mình mà.

Mình và vị bác sĩ này cùng quay đầu lại nhìn người kia.

Khi thấy rõ mặt người đó, mình mới nhận ra là mình muốn gặp người này đến mức nào. Cho dù anh ta có gọi mình về tăng ca, mình cũng thấy vui.

"Ồ, đúng là cô rồi, thật khéo nha." Vẻ mặt của phó tổng giám đốc giống như hiện lên hai chữ ‘thật khéo’, "Thật khéo, hôm nay khách hàng hẹn chúng ta đến đây ăn cơm, cô có thời gian để cùng tôi đi xã giao chứ? Dĩ nhiên việc này không nằm trong phạm vi công việc trong công ty. Hình như," anh liếc nhìn vị bác sĩ, "tôi quấy rầy cuộc hẹn của hai người?"

"Không có, không có!" Mình trả lời ngay lập tức, tay cầm túi xách vội vàng đứng dậy, không dài dòng dây dưa thêm, "Anh Lý, thật là ngại quá, anh xem, giờ em có việc đột xuất, nếu không thì để khi khác chúng ta hẹn nhau sau nha?"

Thật sự mình không rảnh mà nghĩ đến vấn đề lịch sự hay không lịch sự nữa, sau khi tạm biệt vị bác sĩ này mình liền kéo phó tổng giám đốc đi luôn. Dù có bị phó tổng giám đốc cười nhạo cũng đành chịu vậy, so với không nuốt trôi bữa tối thì thà bị nghe anh ta cười còn hơn, dù bị chê cười cũng không sao cả.

Phó tổng giám đốc dẫn mình đi đến phòng ăn khác, khi thấy ba người ngồi trong phòng thì mình mới thấy nhẹ lòng, miệng mím lại rồi lao vào Lolo kêu than: "Em không thích đầu hói! Trong lòng em căm ghét đầu hói! Em ghét bác sĩ ngoại khoa dùng dao cắt thịt bò như dao mổ, còn ăn miếng thịt rỉ máu nữa! Quan trọng là đầu anh ta bị hói! Hu hu!"

Sau khi nghe mình tường thuật lại cuộc hẹn hôm nay, có thêm mắm thêm muối vào nữa, trừ mình đau khổ thì bốn người kia ôm bụng cười vật vã, đấm đấm vào bàn cười sung sướиɠ, giống như mình vừa kể chuyện cười vậy. Nhưng mà thực sự mình không muốn lấy chuyện đau khổ của mình làm trò cười cho bọn họ đâu. Tối nay đúng là gặp phải quỷ rồi, đến DK cũng nhe răng ra cười nữa chứ. Mà răng của anh ta vừa đều vừa trắng nha.

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc mọi người cười đã đời, mình mới giơ tay lên đặt câu hỏi: "Tại sao mọi người lại ở đây?"

Ryan cười nói: "Phó tổng giám đốc mời khách, anh ấy nói thức ăn ở đây không tệ."

Mình đăm chiêu nghiêng đầu nhìn phó tổng giám đốc một cái, nhớ ra mình cũng đâu có nói cho anh ta biết nơi mình hẹn, nhưng sao anh ta lại chọn đúng chỗ này vào đúng hôm nay, lại còn kịp thời giải vây mình nữa chứ. Chẳng lẽ đây chính là duyên phận trong truyền thuyết ư?

"Nhưng sao mọi người lại đến muốn thế?" Bây giờ cũng đã tám giờ rồi, không bằng đợi lát nữa kéo nhau đi ăn khuya thì hợp lý hơn.

"Chúng ta ở lại văn phòng bàn xem đi đâu ăn cơm, chẳng mấy khi phó tổng chịu mở ví, không ngờ lại thảo luận lâu như vậy nên muộn thế này mới đến đây." DK tự nhiên tốt bụng tận tình giải thích cho mình.

Mình không hiểu, không phải vì lý do phó tổng giám đốc mời mọi người một bữa mà là không thể hiểu được cái nhà hàng này có gì đặc biệt mà bọn họ phải mất cả buổi mới quyết định đến đây. Nhà hàng này chỉ được cái hào nhoáng bên ngoài thôi, vậy mà họ mất công chạy từ công ty đến tận đây chỉ để ăn bữa tối. Bọn họ có chắc là không bị phó tổng giám đốc gài bẫy không?

Lolo cầm menu lên quay sang hỏi mình: "Nghe nói tối nay em chưa được ăn no, dù sao thì cũng là phó tổng chủ chi nên em muốn ăn gì thì cứ gọi đi. Em không cần phải khách sáo với cậu ta đâu, cứ gọi thoải mái đi nha!"

Mình thật sự không khách sáo, chỉ là mình thực sự không dám ăn ở nhà hàng này thôi.

"Bò tái nha? Bò tái sáu phần còn tơ máu thì sao?"

"Không tệ nha, thế thì mỗi người một suất bò tái sáu phần còn tơ máu đi." Ryan cũng cười hì hì rồi hùa vào trêu mình.

Lật bàn!

"Mọi người bắt nạt em!" Mình nổi giận rồi.

Quyết định! Về sau có đánh chết cũng không ăn bò tái sáu phần nữa! Bác sĩ ngoại khoa gì chứ? Đi chết đi! Ngày mai mình sẽ đổi số điện thoại! Mình sẽ không để anh ta có cơ hội gặp mình thêm lần nữa!

Chú thích: CSI là viết tắt của Crime Scene Investigation. Đây là bộ phim nổi tiếng của hãng phim CBS, đạo diễn: Canadian Media và Alliance Atlantis, diễn viên chính: William Petersen vai Gil Grissom, Marg Helgenberger vai Catherine Willows, Gary Dourdan vai Warrick Brown.

Bộ phim quay quanh về nhóm pháp chứng của Las Vegas khi họ đối diện với những vụ án bí ẩn, những cái chết bất thường và những vụ gϊếŧ người.

Tên Tiếng Việt của bộ phim: Điều tra tại hiện trường.