Edit + Beta: Lê Hoa
*Chú ý: Chương này nam nữ chủ làm trong siêu thị hành có chút không thỏa đáng, thỉnh các bảo bảo không nên bắt trước. Các bảo bảo cũng không cần dùng não đâu nha!
______
"Ô a ~"
Dưa chuột vừa đẩy vào huyệt thịt liền hút chặt lấy, Tiêu Quân Đình một trước một sau không ngừng cọ sát để tránh thịt non. Bị dưa chuột cắm quả là thực mới mẻ, trên bề mặt nó còn vô cùng sần sùi, cũng may tiểu huyệt Lâm Mặc cũng hết sức lầy lội, nên không có đến mức làm đau cô.
"Muốn học cách tự an ủi thì trước hết phải học tự lấy lòng chính mình, ba ba làm như vậy Mặc Mặc thoải mái chứ?"
Tiêu Quân Đình rút quả dưa chuột ra khỏi huyệt khẩu, cách khẩu trang ngửi thử có một cỗ mùi hương tanh ngọt nhè nhẹ thoang thoảng. Trên thân quả dưa đã dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠, còn đang không ngừng lấp lánh dưới ánh đèn trông vô cùng da^ʍ mĩ.
"Thầy đừng nói nữa, ai thừa nhận thầy là ba em! Tránh ra! Em không cần làm!"
Lâm Mặc vừa nghe thấy Tiêu Quân Đình nhắc đến chuyện tự an ủi, liền nhớ đến chuyện tối hôm qua sau khi lăn lộn cùng với hắn liền không nhịn được mà... Chốc lại thấy Tiêu Quân Đình đưa quả dưa chuột đến trước mũi ngửi ngửi, còn biểu lộ ra cái bản mặt ý vị thâm trường, càng khiến cô vừa buồn bực lại vừa xấu hổ.
"Khẩu thị tâm phi như vậy, về sau là muốn chịu khổ."
Sắc mặt Tiêu Quân Đình trở nên lạnh lùng, bóp chặt lấy đùi Lâm Mặc, liền dùng một chút lực, đem nửa quả dưa chuột cắm vào tiểu thao bức, cắm đến Lâm Mặc phải ngửa đầu thốt lên.
"Thật lớn! Lạnh quá ô!"
Lâm Mặc bị cắm đến không kịp phòng bị, dưa chuột so với côn ŧᏂịŧ hoàn toàn khác nhau, côn ŧᏂịŧ phần đầu vô cùng cường thế nhắm nhục đạo cô mà phá vỡ, còn cái này vừa nhanh, vừa thẳng, lại dồn dập hướng trong hoa huyệt mà xâm lấn, Tiêu Quân Đình tên nam nhân làm cái gì cũng thực đáng giận.
Tiêu Quân Đình vô cùng vừa lòng khi Lâm Mặc nắm chặt lấy tay mình, dưa chuột trong tay lại một lần nữa thô bạo cắm vào, lúc đi vào lại chậm lại lực tấn công, sau đó liền thay đổi hướng tấn công không ngừng chọc vào điểm G của cô.
Thực ra, hắn muốn Lâm Mặc trầm mê với những kɧoáı ©ảʍ mà hắn mang lại, mà luôn không ngừng lấy lòng cô.
Quả dưa chuột này quả nhiên là đồ tốt, mỗi lần tiến vào đều khiến huyệt nhỏ của Lâm Mặc căng trướng, lúc rút ra huyệt đạo mềm mại lại tự động khép kín. Hoa huyệt nhỏ xinh cố sức ăn hết nửa già quả dưa, lại còn vui sướиɠ mà phun ra nuốt vào.
Dưa chuột dùng trên người quả là thứ vũ khí tiến công tuyệt hảo và sắc bén.
Ngay từ lúc đầu, khi Tiêu Quân Đình cầm quả dưa chuột ma sát ở ngoài miệng huyệt thôi, thì cái cảm tê dại đã đánh úp cả người Lâm Mặc, nào biết được khi nó trực tiếp tiến vào nộn huyệt, thì kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại càng thêm mãnh liệt. Rốt cuộc mới biết là tao thịt so với bên ngoài kiều nộn gấp đến trăm lần, quả dưa chuột cũng không phải dạng vừa liên tục đâm khiến cho Lâm Mặc không ngừng kêu lên, chỉ trong chốc lát liền bị làm cho cao trào phun ra một lượng lớn chất lỏng.
Vừa mới lêи đỉиɦ Lâm Mặc liền ghé vào bả vai Tiêu Quân Đình thở dốc, dưa chuột trong thân thể cũng được Tiêu Quân Đình rút ra, nhưng nó lại sinh ra cảm giác ngứa ngáy bên trong nhục huyệt, vì vậy thoạt nhìn như tao huyệt lưu luyến muốn giữ lại.
Cảm nhận được tao huyệt có lực cản, Tiêu Quân Đình liền cầm dưa chuột ở trong hoa huyệt đảo một vòng, sau đó vô tình rút ra.
"A! Ngô..."
Lâm Mặc lần này bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên phát ra tiếng kêu hơi lớn, sau đó liền bị Tiêu Quân Đình chặn miệng.
Hai người đều đang đeo khẩu trang, nên Tiêu Quân Đình chẳng vội vã làm gì, chỉ cách lớp khẩu trang mà vuốt ve cánh môi Lâm Mặc, từ từ và ôn tồn kẹp lấy cánh môi phía dưới của cô mà lôi kéo. Lâm Mặc như bị hắn khi dễ, nhưng còn đang đang níu kéo dư vị cao trào mà không ngăn được nước mắt lưng tròng.
Cách khẩu trang trang hôn môi, quả là một trải nghiệm thần kỳ, trên môi còn mơ mơ hồ hồ lưu lại cảm giác ngưa ngứa, làm cho cô có chút khát vọng, đó là Tiêu Quân Đình sẽ giật phăng tầng vải dệt kia mà thô bạo cưỡng hôn.
Tiêu Quân Đình hướng tay ra sau sờ soạn một chút, lấy ra một cây dài khoảng 20cm, soi kỹ hơn là chuối nhưng phẩm chất rau diếp, ừ đấy, sống lá ngắn bao xung quanh còn nổi lên quá rõ ràng, trên đầu túm lá xanh biếc còn có một vài bông hoa.
"Thứ tốt." Tiêu Quân Đình khen.
"Thầy... Thầy muốn làm gì?"
Lâm Mặc thấy hắn cầm cây rau diếp ở tiểu huyệt không ngừng khua tay múa chân thì thập phần hoảng sợ. Chẳng lẽ tên nam nhân này muốn đem rau diếp... Cắm vào?!
"Có thể lựa chọn nhiều đạo cụ như vậy, dù sao thì cũng phải lựa chọn tương đối một chút, muốn biết cái nào cắm vào huyệt thoải mái phải thử thực tiễn thì mới biết được."
Tiêu Quân Đình thản nhiên nói, sờ đến tiểu huyệt bị dưa chuột cắm hơi mở một chút, sau liền đem rau diếp đẩy vào.
"Ngô... Cứng quá, không cần cắm vào... Quá sâu, không được..!"
Rau diếp so với dưa chuột vừa rồi không giống nhau, dưa chuột ngoài bề mặt còn có vô số nốt sần sắp xếp bất quy tắc, mà ra diếp lại từng vòng từng vòng có quy luật hơi thô nổi lên. Mà mỗi lần bị cắm vào, huyệt khẩu liền bị căng ra, có thể đi sâu đế tử ©υиɠ, còn kéo theo phần thịt non hướng vào trong.
Cái chiều sâu này quả thật đáng sợ, phần thân thô ráp như không có điểm cuối, hướng vào trong rồi vẫn có thể kéo dài ra, như vẫn muốn đâm sâu vào tận tử ©υиɠ, sâu đến nỗi như muốn đâm thủng bụng cô ra vậy.
Tiêu Quân Đình vẫn tận tâm đưa đẩy rau diếp vào bên trong Lâm Mặc, thẳng đến khi chỉ còn phần lá xanh còn lộ ra bên ngoài. Vẫn không thỏa mãn liền sau đó hắn lại tăng thêm cường độ thọc cắm.
"A a a, đừng động... Bên trong thực khó chịu ô ô tiểu huyệt sẽ bị đâm thủng mất!"
Lâm Mặc điên cuồng lắc đầu, phần thô cứng của rau diếp đang không ngừng làm loạn trong huyệt, vách thịt kiểu nộn cũng không hề có sức lực đáp trả. Cũng hùa theo biên độ thọc ra rút vào, phần thô ráp ở mặt ngoài còn không ngừng mắc vào vách thịt, giống như muốn đem toàn bộ thịt non lôi ra ngoài.
(Mình nghĩ là cái cây này 🤔🤔🤔)
Cô sợ hãi mà muốn đem Tiêu Quân Đình đẩy ra, nhưng hoàn toàn không có sức lực đó, trong mắt cô hiện rõ chính là dục cự còn nghênh. (nghiện rồi còn ngại🙄)
Đùi ngọc đặt trên kệ hàng vô lực mà hơi rũ xuống thì bị treo lên cánh tay của Tiêu Quân Đình. Như vậy, hắn nhìn rõ ràng tiểu huyệt nhỏ bé ăn rau diếp như thế nào.
"Đừng sợ, tiểu huyệt em không phải rất thích sao, cắn mãi liền không buông miệng luôn."
Tiêu Quân Đình có chút thương tiếc mà lau đi nước mắt ở khóe mắt cô, tay kia lại càng dùng sức đẩy rau diếp vào khiến cho dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi.
Nộn huyệt bị phần gốc cây xanh biếc làm cho nước chảy lênh láng, mỗi lần đi vào đều bị nghiền nát quá mức. Làm Lâm Mặc chỉ có thể rương miệng nhỏ mà hô hấp khó khăn, khẩu trang cũng bị hút đến mà không ngừng phập phồng rồi.
Tiêu Quân Đình đũng quần đã trướng đến khó chịu, nhưng trên mặt vẫn không nhìn ra cảm xúc gì. Hắn không nhịn được mà kéo khẩu trang của hai người xuống, đem miệng nhỏ hồng nhuận của Lâm Mặc mà không ngừng liếʍ mυ'ŧ, đầu lưỡi hữu lực với vào trong khoang miệng ngọt ngào kia mà quấy loạn, liền đem âm thanh rêи ɾỉ của Lâm Mặc mắc kẹt trong cổ họng, chỉ còn nghe được không rõ tiếng "ô ô" đầy ái muội.
Sau một trận trinh phạt hung ác thì tiểu huyệt Lâm Mặc liền mềm lạn, eo thon cũng không ngừng run rẩy, tao mông cũng không ngừng hướng về phía trước để đón ý hùa của rau diếp, cô đã thích ứng được với chiều dài của nó, liền đem thân cây lạnh lẽo chèn ép đến có độ ấm.
Đang gần đến cao trào thì Tiêu Quân Đình lại đột nhiên đem rau diếp rút ra.
Tiểu huyệt mềm mại đang bị cắm no đột nhiên bị cảm giác trống rỗng đánh úp khiến cho Lâm Mặc bất mãn mà vẫn vẹo mông nhỏ.
"Còn muốn sao?"
Người đàn ông cất giọng nói trầm khàn mang theo đó chút dụ hoặc.
"Muốn... Cắm vào tới, tiểu huyệt thực ngứa, mau cắm vào a a a."
Trong ánh mắt Lâm Mặc lúc này tràn đầy du͙© vọиɠ mê loạn, do dục cầu bất mãn mà tự động mở rộng chân nơi đang không ngừng nhỏ ra chất lỏng, lại còn cọ lên hạ thể của Tiêu Quân Đình, dùng chính mình làm phương thức hướng Tiêu Quân Đình cầu hoan. Cô cũng không biết hành động mình là cầu hoan hay không, giờ cô chỉ muốn có vật thô to cắm vào hoa huyệt mà thôi.
Tiêu Quân Đình xoa vυ' Lâm Mặc nói: "Không ngờ tiểu bức Mặc Mặc cũng thực da^ʍ, xem ra dưa chuột cùng rau diếp cũng không thỏa mãn em, vậy chúng ta đổi thứ khác đi!"
Sau đó Tiêu Quân Đình liền kéo khóa quần mình ra, đem côn ŧᏂịŧ xưng to đến mức sắp nổ tung ra tới.