Chương 156: cướp dâu.
Đèn rực rỡ mới lên, đế đô lại nghênh đón ăn chơi trác táng ban đêm, đế quốc khổng lồ, mấy ngàn năm thống trị, toàn bộ quốc gia sớm đã mục nát, nếu không phải còn có địch quốc đứng ngồi không yên, cuộc sống các quý tộc, võ giả tất nhiên càng thêm mỹ mãn, mà người nghèo tự nhiên càng thêm nghèo khổ.
Chu Hằng biến đổi tướng mạo, lặng yên đi tới Tiêu gia, chen vào lẫn trong đám người.
Tiêu gia là nhà quyền thế đế đô, gần với Nam Cung hoàng thất, lần này gả là Tiêu Họa Thủy tươi đẹp danh tiếng lan xa, hơn nữa chú rể lại đến từ Ứng gia một trong ba đại gia tộc Lãng Nguyệt Quốc, ai cũng phải cho chút thể diện đến một chút.
Nam Cung Hoành tự mình trình diện, chỉ là nguyên bản ba đại Quý Phi biến thành hai người, Lan Phi đến nay tung tích không rõ, khiến trên đầu Nam Cung Hoành cũng xanh mượt, không biết bị bao nhiêu người ngầm giễu cợt.
Trận hôn lễ này cực kỳ long trọng, không được hoàn mỹ chính là lúc trước có lão già xin cơm kêu la cái gì Huyết quang tai ương, may mắn bị gia đinh sớm đuổi chạy, nếu không để khách nhân nghe xong nhiều người không được tự nhiên.
Ứng Băng Phong ở phòng lớn nghênh đón chư vị tân khách, nguyên bản cưới thị thϊếp không cần long trọng như thế, bổn ý cũng chỉ muốn đánh vào mặt Chu Hằng, khiến Mai Di Hương tuyệt vọng đối với hắn, sau đó hủy diệt mạng chó của tiểu tử này!
Nhưng gặp lại Tiêu Họa Thủy một lần, hắn liền bay bổng trong lòng, lúc trước ở Thiên Bảo Các bởi vì có Mai Di Hương, hắn không nhìn kỹ Tiêu Họa Thủy, nhưng lần thứ hai lại càng xem càng cảm thấy mầm tai hoạ này danh bất hư truyền, khiến hắn thiếu chút nữa không khống chế được trực tiếp đẩy ngã nàng.
Chơi một thị thϊếp tươi đẹp như vậy, không mệt!
Khiến hắn khó chịu là, Mai Di Hương bị hắn mời lại đây, tại sao Chu Hằng còn không hiện thân?
Mục đích chủ yếu nhất của hắn là để cho Mai Di Hương tuyệt vọng đối với Chu Hằng. Chu Hằng nếu không đến, hắn cũng chỉ cưới được một thị thϊếp tươi đẹp mà thôi. So với việc quyền lực, sắc đẹp không trọng yếu như vậy.
Có quyền, dạng nữ nhân gì không lấy được?
Chẳng lẽ tiểu tử kia biết mất đi Mai Di Hương cho nên không dám tới? Không đúng a, tiểu tử kia rõ ràng chính là mãng phu, làm việc cứng ngắc, nếu không cũng không dám đắc tội hắn, đắc tội Nhạc Hổ, đắc tội Lưu Duyệt!
Hay là còn không biết tin tức?
Khách đông, giờ lành đã đến. Hôn lễ chính thức tiến hành, Tiêu Họa Thủy mặc đỏ áo bào đỏ thẫm bị người đẩy ra, gương mặt xinh đẹp như ngọc, minh diễm ướŧ áŧ, mắt đẹp đảo mắt phong tình vạn chủng, khiến người ta không tự chủ được phát lên một đoàn dục hỏa từ dưới bụng, hóa thân dã thú.
- Giờ lành đến. Tân lang tân nương bái thiên địa!
Lễ quan hét lớn rát cổ họng.
Tiêu Họa Thủy chạy bộ đến bên cạnh Ứng Băng Phong, bộ ngực ở trong áo cưới rộng thùng thình va chạm trái phải, vẫn như cũ có thể nhìn thấy hình dạng tròn xoe màu mỡ, khiến người ta chực phun máu mũi.
- Nhất bái thiên địa!
- Nhị bái cao đường!
- Phu thê giao bái!
Tiêu Họa Thủy một bên bái, một bên dùng thanh âm rất thấp nói:
- Đừng tưởng rằng khiến gia tộc ép ta gật đầu thì mọi sự ngon lành, từ nay về sau mỗi ngày ta sẽ tìm nam nhân bất đồng. Cho ngươi mang danh bị cắm sừng!
Cao tầng Tiêu gia dùng tính mệnh cha mẹ Tiêu Họa Thủy ép buộc, làm cho nàng chỉ có thể gật đầu đáp ứng, nhưng nàng há là người mặc cho kẻ khác xoa nắn, tự nhiên sẽ tiến hành phản kích với phương thức của nàng.
Ứng Băng Phong thiếu chút nữa ngã ngửa, nữ nhân này lại dám uy hϊếp hắn như vậy. Thật sự là to gan!
Hừ, chờ về tới Ứng gia. Nữ nhân này sẽ biết chính mình có bao nhiêu ngây thơ! Nữ nhân của hắn, cho dù cởi hết nằm ở trên đường cái, cũng không có ai dám liếc mắt một cái!
Nữ nhân xinh đẹp hơn nữa có thể trọng yếu hơn tánh mạng của mình không?
- Này, các ngươi coi như là lập gia đình sao?
Một đạo thanh âm đột ngột vang mạnh lên, dẫn tới mọi người đều chú mục.
Ánh mắt có thể thấy được, ai cũng tự động tách ra, ai cũng không muốn bị ngộ nhận là người nói chuyện, cuối cùng, những ánh mắt này dừng ở trên thân một thanh niên.
- Không phải ta!
Người kia phản ứng lại chậm một nhịp, sửng sốt một lúc sau mới phủ nhận, lại phát hiện ánh mắt của mọi người chăm chú vào bên trên hắn, hắn vội vàng nhìn lại, chỉ thấy phía sau có một nam nhân đứng!
- Chu Hằng!
Rất nhiều người nhận được Chu Hằng, lập tức kinh hô thành tiếng - ở lúc nói chuyện, Chu Hằng cũng khôi phục tướng mạo sẵn có.
Ứng Băng Phong mừng rỡ, hắn chờ chính là Chu Hằng, thật sợ hắn không hiện ra quấy rối, nếu không Mai Di Hương không phải mời uổng công sao! Hắn lành lạnh cười lạnh, nói:
- Chu Hằng, ngươi có ý gì?
- Ngu ngốc, con người của ta xưa nay có thói quen cướp dâu, phu nhân ngươi như hoa như ngọc, bản Đại vương rất thích, quyết định nhận lấy làm tỳ nữ!
Chu Hằng lộ ra một chút tươi cười.
Tê, tên này tới cướp dâu !
Lập tức, người bên cạnh Chu Hằng ai cũng nhao nhao lui về phía sau, trong nháy mắt trống ra một không gian thật lớn, ai dám nhấc lên quan hệ cùng hắn vào lúc này? Chỉ có thanh niên kia phản ứng luôn chậm hơn người khác 1 nhịp, còn ngu độn hồ hồ đứng tại chỗ.
Chu Hằng cười ha ha một tiếng, vỗ vỗ vai người kia, nói:
- Huynh đệ, ngươi cũng đầy nghĩa khí!
Chú lùn nhìn hai bên một chút, lúc này mới phát hiện mọi người chạy sạch , lập tức vẻ mặt đưa đám nói:
- Ta không nghĩa khí! Ta không nghĩa khí! Ta căn bản không nhận thức hắn! Thật sự, ta không biết hắn!
Hắn chỉ vào Chu Hằng, vội vã giải thích với mọi người.
- Thật to gan!
Lưu Thanh Huyền cùng Nam Cung Trường Không không biết chui ra từ địa phương nào, mỗi người mang trên mặt sát khí lạnh thấu xương. Có Ứng gia uy hϊếp, Tiêu Vũ Ngân, Thiên Quân Tử cũng không dám tái bảo vệ Chu Hằng, hôm nay tiểu tử này hẳn phải chết!
- Lá gan của ta từ trước đến nay rất lớn!
Thân hình Chu Hằng nhoáng lên một cái, triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, đã thấy Tiêu Họa Thủy đã bị hắn ôm đến trong ngực. Bàn tay Chu Hằng vòng qua eo nàng, bóp lấy bờ mông đầy đặn, thân thể mềm mại của nàng hoàn toàn dán trên người hắn.
Thật sự đoạt a!
- Chu Hằng
Ứng Băng Phong quát lên, tuy rằng hắn muốn ép Chu Hằng ra tay, nhưng cũng không có kế hoạch để Chu Hằng thành công! Hiện tại hắn cùng Tiêu Họa Thủy đều đã bái đường, chính là vợ chồng chân chính.
Chu Hằng cướp người trước mặt hắn, lập tức khiến trên đầu của hắn xuất hiện một chút màu sắc xanh mượt.
- Ứng Băng Phong, lão nương tuyên bố từ giờ trở đi bỏ ngươi!
Tiêu Họa Thủy ngọt ngào ôm cổ Chu Hằng, nam nhân này lại vì nàng không tiếc đứng ra chống cự lại nhà quyền thế cường đại như Ứng gia, quả thực khiến nàng cảm động muốn chết!
Nếu không phải người nơi đây liên hệ nhiều lắm, nàng thật muốn đè Chu Hằng ra, để tên nam nhân này hung hăng chơi nàng, lúc này mới có thể phóng xuất ra tình cảm mãnh liệt hiện tại của nàng sắp bùng nổ.
Bị người đoạt đi tân nương ở hôn lễ. Tiếp theo lại bị tân nương tuyên bố bỏ chồng, đây quả thực chính là vô cùng nhục nhã đối với Ứng Băng Phong. Dốc hết nước sông cũng khó rửa sạch, sẽ đi theo hắn cả đời!
Không phải như vậy a!
Ứng Băng Phong đỏ thẫm hai mắt, rống mạnh lên, trong tay lập tức có thêm một thanh lợi kiếm, dưới chân hắn bắn ra, đánh bay hướng về Chu Hằng:
- Gian phu da^ʍ phụ, đều tìm chết cho ta!
Tiêu Họa Thủy dù tươi đẹp thì thế nào. Phản bội hắn chỉ có một con đường chết!
- Đối với thê tử của mình đều tàn nhẫn như vậy, ngươi thật đúng là không bằng cầm thú!
Chu Hằng lắc lắc đầu, vẻ mặt khinh miệt.
Mọi người nghe xong cũng đều có loại cảm giác hộc máu, đổi là ai cũng sẽ không tốt hơn Ứng Băng Phong bao nhiêu!
- Diệt Tuyệt Thiên Kiếm!
Ứng Băng Phong tuy rằng giận dữ, nhưng cảm xúc lại không loạn chút nào, hắn biết thân pháp Chu Hằng cao minh, bởi vậy vừa ra tay chính là tuyệt chiêu. Không dẫm trở lại vào vết xe đổ lần trước.
Diệt Tuyệt Thiên Kiếm, có thể phát ra gần vạn đạo kiếm quang trong nháy mắt, mỗi một đạo kiếm quang đều có lực sát thương cấp bậc Ích Địa Cảnh, đối với Chu Hằng Sơ Phân Cảnh mà nói quả thực chính là tuyệt sát!
Dù là võ giả Ích Địa Cảnh đồng dạng gặp được, cũng chỉ có thể nhượng bộ lui binh!
Tay trái Chu Hằng vẫn như cũ ôm mông tròn của Tiêu Họa Thủy, tay phải thì phải hóa thành nắm tay đánh ra. Ánh sáng vàng chớp động, huyết mạch kim loại dĩ nhiên phát động. Hắn không cần sử dụng võ kỹ, bởi vì tay quyền hoàng kim có thể so với võ kỹ Địa cấp.
Oanh!
Trong tiếng nổ, dường như thời gian dừng hình ảnh, mọi người có thể tinh tường nhìn thấy hoàng kim thánh quyền đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Đánh bể một đạo lại một đạo kiếm quang, sau đó đánh vào trên bụng Ứng Băng Phong. Đánh hắn nặng nề bay dựng lên.
Một đạo máu tươi xẹt qua, Ứng Băng Phong nặng nề bị ném tới trên mặt đất, khóe môi xuất hiện một hàng máu thê lương.
Cái gì, Ứng Băng Phong không ngờ bị Chu Hằng một quyền đánh lui, còn bị thương!
Mọi người đều có loại cảm giác nằm mơ, mấy ngày hôm trước hai người còn giao thủ, tuy rằng Chu Hằng miễn cưỡng có thể chống đỡ cùng Ứng Băng Phong, nhưng đó là bởi vì thân pháp của hắn quá nhanh quá mức huyền diệu, mới có thể làm cho Ứng Băng Phong giống như lão hổ trảo quy!
Nhưng bây giờ, Chu Hằng chính diện đánh tan Ứng Băng Phong, điều này nói rõ lực lượng của hắn cao hơn một đoạn!
Trời ạ! Ích Địa Cảnh!
Chu Hằng tiến vào Ích Địa Cảnh nếu không dù Sơ Phân Cảnh yêu nghiệt đến đâu cũng không thể nào làm được điểm ấy, vượt qua một cái đại cảnh giới còn có thể nghiền ép đối thủ, đây căn bản không phải người!
- Ích Địa Cảnh
- Ta muốn điên rồi, lúc trước thời điểm Chu Hằng tham gia Đại Diễn Thịnh Hội không phải vừa mới nhập Tụ Linh Cảnh sao, lúc này mới trôi qua bao lâu, hắn đã thành Ích Địa Cảnh?
- Vừa so sánh cùng hắn, bất kỳ thiên tài đều trở thành ngu ngốc!
- Làm sao có thể có biếи ŧɦái như vậy!
Mọi người đều đang nhỏ giọng nghị luận, tốc độ tu vi Chu Hằng tinh tiến cũng quá dọa người .
- Ích Địa Cảnh
Nam Cung Trường Không cùng Lưu Thanh Huyền đồng thời biến sắc, tiểu tử này quả thực không thuộc nhân loại, cho hắn thêm thời gian tiếp tục tăng trưởng, nói không chừng rất nhanh sẽ trở thành Khai Thiên Cảnh , đến lúc đó ai gϊếŧ ai sẽ không nhất định.
Hôm nay, nhất định phải xử lý tiểu tử này!
Hai đại lão tổ Khai Thiên Cảnh đều nghiêm nghị sát khí, bọn họ tuyệt không sẽ thả một kẻ yêu nghiệt nhất định thành tử địch trưởng thành.
- Huyết quang tai ương a! Huyết quang tai ương!
Đúng lúc này, lại một thanh âm đột ngột vang lên, thanh âm khàn khàn.
Lúc này ai lên tiếng khẳng định sẽ bị mọi người chú mục, mọi người lập tức đưa ánh mắt nhìn, biển người lại nhao nhao tách ra, lại hiện ra chú lùn lúc trước kia che ở trước mặt Chu Hằng.
Chú lùn kia lập tức muốn khóc , dùng sức lắc đầu nói:
- Không phải ta!
Hắn phản ứng luôn chậm, nói xong mới biết quay đầu nhìn lại, đã thấy sau lưng có một lão già vô cùng đáng khinh đang đứng, thấy hắn nhìn sang lập tức nhe răng cười, hai hàng răng nanh ít nhất rớt 7, 8 cái.
Chu Hằng cũng nhìn thấy, lập tức đen xì mặt, lão nhân kia rõ ràng là lão lừa đảo lúc trước bán phù giả cho hắn!
- Ai, bất tường hiện ra, huyết quang tai ương! Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi
Lão già chỉ tay đối với mọi người, thần sắc nghiêm nghị, rất có phong thái cao nhân trên đời, nhưng sau đó một khắc hắn liền lộ ra nguyên hình, lấy ra một bó to phù:
- Thanh tâm phù lục của lão phu chuyên trị huyết quang tai ương, một dán chỉ cần năm vạn linh thạch, mua một tấm đi!
Lập tức, chỉ thấy hắn dạt dào sinh ý, vô liêm sỉ chém gió khắp nơi.
Mọi người đều có loại cảm giác dở khóc dở cười, rõ ràng là vừa mới một trận đại chiến, nhưng bị hắn khuấy đảo như vậy, lập tức biến thành một trò khôi hài.
Làm sao lại để lão già bỉ ổi như vậy trà trộn vào?