Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp)

Chương 98: Sóng yên gió tĩnh

An Nhược Trần hài lòng nhìn Chu Hằng, con rể này sát phạt quyết đoán, không chút nào úy kỵ nào, tuyệt đối tiền đồ vô lượng!

Lúc này, trên khán đài vừa xì xào, tiếp đó biến thành một mảnh sóng triều.

- Cái gì, An Nhược Trần không ngờ đột phá tới Khai Thiên Cảnh!

- Hắn không ngờ thật bước ra một bước này!

- Ở toàn bộ Hàn Thương Quốc cũng có thể xông pha, cho dù Độc Huyết Tông cũng phải nghĩ lại, muốn hưng sư động chúng, xuất động cao thủ đến trấn áp hay không?

- Độc Huyết Tông tuy rằng cường đại, nhưng thanh danh rất xấu, nếu như thật muốn tới, tuyệt hội sẽ khiến thế lực mạnh mẽ của Lãng Nguyệt Quốc tới trấn áp!

- Chu Hằng không ngờ là con rể An gia!

- Tiểu tử này đúng là cá chép vượt long môn, hiện tại ai còn dám ra tay với hắn? Cường giả Khai Thiên Cảnh a, đây chính là cường giả chiến lực mạnh nhất Hàn Thương Quốc!

Lữ Tố Nga mặt xám như tro tàn, nàng biết thù của mình là tuyệt đối báo không được, cho dù nàng đột phá Sơ Phân Cảnh làm thịt Chu Hằng, cũng chắc bị lửa giận của An Nhược Trần đốt sạch. Chẳng những nàng phải buông bỏ ý niệm báo thù, còn phải nghĩ biện pháp chống lại sự phẫn nộ của Chu Hằng, dù sao nàng đang âm thầm động tay chân vài lần.

Liễu Thừa Tuấn cũng như cha mẹ chết, hiện đang cho hắn 1 vạn lá gan cũng không dám chống lại Chu Hằng, hậu thuẫn của người ta không biết cao hơn hắn bao nhiêu!

- Hừ!

Liễu Thánh Kiệt lại hung hăng nắm chặt tay, An Ngọc Mị từng là một trong đối tượng mà hắn thầm mơ ước, thậm chí có thể nói là hắn coi trọng nhất, sau lưng có một lão tử Ích Địa tam trọng thiên, nếu như có thể cưới được nàng liền có thể vượt xa đối tượng điện chủ còn lại, độc bá Hắc Thủy Điện.

Không nghĩ tới An Ngọc Mị lại trở thành nữ nhân của Chu Hằng!

Vì sao cố tình là Chu Hằng? Một con kiến căn bản hắn không để vào mắt, quả thực là đang tát lên mặt hắn!

Hơn nữa, con kiến này chính là song linh thể, không gian đan điền ít nhất gấp năm lần thậm chí gấp sáu lần người thường, lại còn nắm giữ Thế Cảnh! Đối thủ như vậy nếu không sớm ngày loại bỏ, quả thực khiến hắn ăn ngủ không yên.

Không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải xử lý hắn!

Liễu Thánh Kiệt nhắm hai mắt lại, bắt đầu tự hỏi.

...

An Nhược Trần làm theo ý mình, sau khi vỗ vỗ bả vai Chu Hằng, phiêu nhiên đi ra.

Thời điểm hắn nhận được tin tức ngọc bài truyền của ái nữ, đúng là thời khắc mấu chốt đột phá, thiếu chút nữa khiến hắn bị tẩu hỏa nhập ma! Cũng may mà vượt qua được liền vội vàng chạy đến giải nguy cho Chu Hằng.

Hiện tại nguy cơ giải trừ, hắn phải đi về củng cố cảnh giới trước, nếu không đan điền vừa mới sáng lập rất có thể sẽ sụp đổ, rơi trở lại Ích Địa Cảnh.

Chuyện nguy hiểm như vậy hắn không gượng dậy nổi.

Hiện tại ai cũng biết Chu Hằng là con rể của hắn, người nào dám động vào một sợi lông măng của hắn, không sợ lửa giận của một vị cường giả Khai Thiên Cảnh diệt sạch sao? Dù tính muốn xuống tay với Chu Hằng cũng phải tiến hành lén lút, bí ẩn, nếu không hậu quả cũng không ai chịu nổi.

Chu Hằng mang theo tam nữ An Ngọc Mị về An gia trước, tiểu viện là không thể ở, nếu không khẳng định ngay cả cánh cửa cũng bị người ta đạp vỡ, mà An gia? Ai dám tiến vào!

Mới vừa trở lại An gia, thấy người tới bái phỏng nối liền không dứt, không có biện pháp, ai bảo An Nhược Trần bây giờ là cường giả Khai Thiên Cảnh duy nhất Thiên Hàng Thành! Trước kia 9 ngọn núi liên thủ còn có thể chống lại An Nhược Trần được, hiện tại thì mạnh yếu đã phân.

Đây tuyệt đối là nghiền ép, ai mà không lo sợ.

An Ngọc Mị bảo người hầu từ chối khéo, ai cũng không thấy, tuy nhiên khi biết được Nguyễn Giai Oánh tới bái phỏng, xuất phát từ tôn trọng với Thiên Bảo Các, lại nói Nguyễn Giai Oánh từng cầu tình cho Chu Hằng, An Ngọc Mị vẫn để cho nàng đi vào.

Nguyễn Giai Oánh đưa tới một đống lớn lễ vật, với chúc mừng An Nhược Trần đột phá Khai Thiên Cảnh. Cường giả như vậy ở Hàn Thương Quốc chỉ đếm được một bàn tay, có thể tiến vào cảnh giới này, liền có tư cách chia xẻ trọng khí trong nước, coi trọng như thế là phải.

An Ngọc Mị thay mặt cha cám ơn, nhận lấy lễ vật, chỉ liếc mắt một cái có thể nhìn ra được, mục tiêu của Nguyễn Giai Oánh thật ra là Chu Hằng, lại khiến cho nàng giống như ăn dấm, rất nhanh đưa đối phương đi.

Chuyện này tự nhiên phải thẩm vấn Chu Hằng.

- Tiểu sắc lang, thành thật nói đi, quan hệ của ngươi và nữ nhân kia của Thiên Bảo Các là thế nào?

An Ngọc Mị thay một cái váy ngủ mỏng manh, nàng vừa mới tắm rửa xong, tóc đen còn nhem ướt, bắp thịt bóng nước đinh sát lớp vải, càng thêm kiều diễm ướŧ áŧ.

- Nữ nhân kia không đơn giản!

Chu Hằng nhướng mày, lần đầu tiên tiến hành trắc nghiệm linh thể hắn không có kinh nghiệm, để hắc kiếm oanh phá Linh Tinh Trụ, về sau tuy rằng hắn che giấu, nhưng cũng không thể giải trừ hoài nghi của Nguyễn Giai Oánh, hiện tại lại đuổi tới Thiên Hàng Thành này.

Hắn tuyệt không tin Nguyễn Giai Oánh bôn ba tìm kiếm chủ nhân cho Thiên Bảo Các, loại chuyện hoang đường này hắn tin mới là lạ.

- Đương nhiên không đơn giản, người ta chính là đệ nhất mỹ nữ Hàn Thương Quốc à!

An Ngọc Mị nằm lỳ ở trên giường, co đôi đùi đẹp lên, áo ngủ rũ xuống, lộ ra hai cẳng chân bóng loáng trắng như tuyết khép lại, qυầи ɭóŧ màu đen lộ ra một chút góc mép, chọc người ta thèm nhỏ dãi.

Nếu An Nhược Trần đã ở trước mặt mọi người thừa nhận thân phận con rể của Chu Hằng, vậy nàng có tự nhiên thoải mái ngủ chung một phòng với Chu Hằng, mà làm như vậy đỡ cho hai nữa nhân Lâm Phức Hương, Cổ Tư ăn trộm nam nhân của nàng.

Nàng bây giờ khá vừa lòng với Chu Hằng.

Mười tám tuổi là Tụ Linh nhị trọng thiên đỉnh phong tuy rằng không tính quá kinh diễm, nhưng mà đan điền không gian gấp tám lần thường nhân, có được hai loại huyết mạch lực, thậm chí nắm giữ Thế Cảnh, mỗi một cái tùy tiện nói ra cũng làm cho người ta chấn động, huống chi đều tập trung trên người hắn!

Hơn nữa, nàng đã bị Chu Hằng gạo nấu thành cơm, chẳng lẽ còn đi tìm nam nhân thứ hai?

Nàng mỹ miều nhìn Chu Hằng, bộ dạng tên này tuy rằng không tính rất anh tuấn, nhưng mà nhìn kỹ, kiếm mi lãng mục, ánh mắt kiên định, gương mặt cương nghị kia tràn đầy mị lực nam nhân!

Hơn nữa hắn ở trên giường còn dũng mãnh như vậy, bình thường nàng vẫn nghe đồn một ít, nam nhân khác cũng không lợi hại đến thế!

Đúng là làm cho nàng sướиɠ lên tiên, lại có chút sợ sệt!

Phi phi phi, sao lại luôn muốn những thứ này, đúng là xấu hổ muốn chết.

Gương mặt xinh đẹp An Ngọc Mị ửng đỏ, diễm mị không thể tả, khiến Chu Hằng nhìn mà ánh mắt đăm đăm.

- Tiểu sắc lang, lấm la lấm lét!

Nàng vuốt ve đùi thon, ngón tay thon dài như ngọc lướt trên làn da mềm mịn, đáp lại một cái mị nhãn, nói là hờn dỗi, không bằng nói là đang câu dẫn Chu Hằng.

Quả nhiên, Chu Hằng trúng chiêu, hôm nay hắn đã trải qua một trận huyết chiến, mặc dù dưới áp lực rất lớn hoàn thành đột phá, thành công nắm giữ thế, nhưng sau khi buộc chặt thì cũng cần phải thả lỏng.

Mà một vưu vật trời sinh đúng là chế phẩm tốt nhất.

Hắn chớp mắt vứt sạch quần áo nhảy trên giường, đè lên người An Ngọc Mị. Côи ŧɧịt̠ cương cứng nóng bỏng cạ cạ vào đùi nàng.

Chu Hằng ngấu nghiến cặp môi nàng, hai tay không thành thật xoa bóp cặρ √υ' to lớn bên trong lớp áo mỏng. Cho dù cách môt lớp vải, hắn vẫn cảm nhận được hai núʍ ѵú cương lên của nàng.

An Ngọc Mị cũng không phải ăn chay, tay nàng nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, xúc cảm nóng bỏng từ hai tay truyền đến khiến trong lòng nàng rạo rực không thôi.

Chu Hằng chuyển tay xuống bên dưới, tay hắn vạch quân lót sang một bên, hai ngón tay tiến vào bên trong.

Chu Hằng lập tức cảm nhận được 1 vùng ấm áo bao bọc tay hắn. Ngón tay Chu Hằng bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm cho hớt nhẹp, hắn cong ngón tay móc lên, ngón cái từ trên mu l*и ấn xuống chà sát.

- An… hư…. Ưm

An Ngọc Mị khẽ rêи ɾỉ, nàng có thể cảm nhạn được hai ngón tay thô dài đang khuấy động trong âʍ đa͙σ, hai tay vuốt ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng càng mạnh hơn.

Chu Hằng rút tau ra khỏi l*и An Ngọc Mị, hắn vục đầu vào giữa hai chân nàng. Một mùi hương nồng đậm đập vào mũi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầu óc hắn.

Chu Hằng úp mặt giữa háng nàng, miệng mυ'ŧ chặt cái l*и hồng hào, lưỡi hắn như một con rắn linh hoạt tiến vào bên trong.

- Ưm… đúng… ư… đúng… a… chỗ đó… ưm… a…

An Ngọc Mị nhắm mắt rêи ɾỉ, trên mặt nàng tràn đầy xuân sắc, hai má đỏ hồng mê người, miệng nhỏ phả ra từng hỏi thở nóng bỏng.

Cái lưỡi của Chu Hằng giống như có ma thuật, khiến trong l*и nàng càng ngày càng ngứa ngáy. Hai tay An Ngọc Mị không tự chủ kéo áo ngủ lên, lộ ra cặρ √υ' sung mãn căng tròn, đầṳ ѵú đỏng bừng nhô lên thật cao.

Hai tay nàng xoa bóp bầu vυ', ngón tay tự vân vê núʍ ѵú của chính mình, từng luồng sung sướиɠ từ khắp thân thể truyền về địa não, khiến vách âʍ đa͙σ ướŧ áŧ mềm mại co vào, quấn chặt lưỡi Chu Hằng.

Dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong âʍ đa͙σ không ngừng tiết ra, chất dịch dính dính bị Chu Hằng há miệng nuốt sạch, mùi vị không biết ra sao, nhưng hắn vẫn cảm thấy cực kỳ thơm ngon.

- A… Ưm… tiểu… Tiểu sắc lang… ta… hư… hứ… Ưm… không… chịu ưm… chịu… haa… ứ… được… nữa… Ư! Mau… ưm… hãy… ư… ư… A… chơi… ưm… Chơi… ta… ư… a… đi… ưm…

An Ngọc Mị rốt cuộc không chịu nổi cầu xin, trong l*и nàng vô cùng ngứa ngáy, giống như có hàng nghìn con kiến bò loạn, cần gấp một ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ lấp đầy!

Thân thể trắng hồng kiều diễm, ửng đỏ mê người.

Chu Hằng nghe vậy, nào có thể nhẫn nại được nữa? Hắn lật ngược nàng úp xuống, một tay nâng eo nàng, đẩy cặp mông lên thật cao.

Một tay kê ©ôи ŧɧịt̠ vào giữa hai mép l*и nàng, hông thúc một cú, ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng gân guốc từ phía sau tiến thẳng vào trong l*и An Ngọc Mị!

- A! Ư… ư… ư… a… ưm… hư… a…

An Ngọc Mị hai mắt lim dim rêи ɾỉ, miệng nàng há ra, nước bọt chảy xuống gối.

Chu Hằng cảm nhận được âʍ đa͙σ nhỏ hẹp của An Ngọc Mị, l*и nàng co lại, ép kín đường đi của hắn.

Côи ŧɧịt̠ mới chỉ tiến vào được ⅔ đã gặp khó.

- Ngươi thật là bót!

Chu Hằng không nhịn được nói, tàu trước đến giờ, An Ngọc Mị không biết bị hắn chơi qua bao nhiêu lần, vậy mà vẫn bót như lần đầu. Điều này khiến Chu Hằng phấn khích cực kỳ, ©ôи ŧɧịt̠ trong l*и nàng lại to thêm một chút.

Một luồng cảm giác mê mẩn kỳ dị làm tỏa khắp thân thể An Ngọc Mị, kɧoáı ©ảʍ Chu Hằng mang lại cho nàng mỗi lần mỗi khác. Côи ŧɧịt̠ khủng bố của hắn khiến nàng mê mẩn không dứt ra được.

Hai tay Chu Hằng nắm lấy eo An Ngọc Mị, hông hắn dùng sức đẩy về phía trước, ©ôи ŧɧịt̠ như thần trượng đóng thẳng lút cán vào bên trong!

- A! Ưm…

An Ngọc Mị hét lên một tiếng, tử ©υиɠ nàng bị qυყ đầυ đâm vào, gần như muốn rách ra, khắp trong l*и co thắt quần chặt thân ©ôи ŧɧịt̠.

Thân thể An Ngọc Mị uốn éo trên giường, cặp mông căng tròn về cao đung đưa. Chu Hằng quen tay tét một cái bép! Sóng gợn đàn hồi dâng lên, xúc cảm cực tốt truyền lại khiến hắn không nhịn được bóp mạnh.

Thân thể An Ngọc Mị run lên một cái, trên mông nóng bỏng càng khiến nàng nứиɠ hơn, trong l*и càng thêm vặn vẹo, eo nhỏ uốn cong xuống.

Chu Hằng cười khà khà, hai tay nắm chặt mông lớn của nàng, thân thể lấy đà nhấp mạnh vào ám đọa bó sát.

- Ưm… ư… hư… hứ… ưm… a… ư… a… a… hư… hà… hà… haa… ưm… a… ư…

An Ngọc Mị nằm sấp ra giường chổng mông lên rêи ɾỉ, cảm giác sung sướиɠ từ l*и truyền đến khiến nàng say mê, nóng bỏng trên mông lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ da^ʍ tính của nàng. Thân thể An Ngọc Mị càng lúc càng nhạy cảm, chỉ một cái chạm nhẹ cũng khiến nàng sung sướиɠ.

Chu Hằng cũng không hơn là bao, ©ôи ŧɧịt̠ hắn như cái máy giã vào l*и An Ngọc Mị, từng luồng xúc cảm dồn dập tấn công đại não hắn. Âʍ đa͙σ nàng giống như một lỗ đen mềm mại, nuốt chửng ©ôи ŧɧịt̠ hắn, từng tắc thịt mềm bao bọc thân ©ôи ŧɧịt̠.

Chu Hằng nhìn hai mép l*и An Ngọc Mị không ngừng giãn nở, giống như nụ hoa đỏ rực, ©ôи ŧɧịt̠ hắn thì tựa như thần khí bất bại đang tàn phá bên trong âʍ đa͙σ.

Chợt, Chu Hằng tạm ngưng động tác, hắn xoay người nàng nằm ngửa. Thân thể hoàn mĩ của An Ngọc Mị phơi ra trước mắt hắn.

Chu Hằng ôm lấy An Ngọc Mị, khiến nàng ngồi trên đùi hắn, ©ôи ŧɧịt̠ đám sau vào tận cùng âʍ đa͙σ, chen chúc với tử ©υиɠ. Từng đợt cảm giác ép chặt, co bóp từ bên trong bung ra.

An Ngọc Mị run lên một cái, trong một dòng chất lỏng màu trắng phủ lên đầu nhắc Chu Hằng, nàng rốt cuộc xuất ra.

Khuôn mặt An Ngọc Mị đỏ bừng kiều mị, hai mắt mê mẩn nhắm chặt, cặp môi đỏ hồng khẽ khép mở, trong miệng truyền ra từng âm thanh rêи ɾỉ như mèo kêu.

Chu Hằng hôn lên môi nàng, lưỡi hắn mang theo dám thủy tiến vào khoang miệng An Ngọc Mị, quấn quýt lấy lưỡi nàng.

Hai tay bóp chặt cặp mông nảy nở tròn trịa của nàng, đung đưa lên xuống, hông hắn cũng di chuyển phối hợp nhấp vào.

Động tác Chu Hằng càng lúc càng nhanh, cuối cùng khắp phòng chỉ còn âm thanh "bạch! Bạch! Bach!" vang vọng.

Hai bầu vυ' mềm mại của An Ngọc Mị ép sát l*иg ngực Chu Hằng, núʍ ѵú cương lên chà sát da thịt hắn. Chu Hằng dứt khỏi cặp môi An Ngọc Mị, hắn vừa động ý niệm, một phân thân đã xuất hiện phía sau nàng.

Chu Hằng bản thể cúi đầu xuống, hắn ngậm lấy núʍ ѵú đỏ bừng của nàng, hàm răng cắn lấy day day, miệng há rộng cắn lấy bầu vυ'.

Phân thân đứng phia sau kéo đầu An Ngọc Mị sang một bên, ©ôи ŧɧịt̠ dữ tợn nổi gân tách hai bờ môi nàng ra, tiến vào trong miệng. Thân ©ôи ŧɧịt̠ đi vào từng chút một, cuối cùng tiến vào đến trong họng.

Cổ họng An Ngọc Mị nhỏ bé mà dẻo dai, ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng chỉ càn thu nhỏ lại một chút là có thể miễn cưỡng tiến vào. Nước miếng ướt nhẹp thay thế dâʍ ŧᏂủy̠ khiến bên trong trơn trượt như trong l*и.

Khắp người An Ngọc Mị bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục, trên có một ©ôи ŧɧịt̠, dưới cũng có một con. Trong l*и và miệng bị lấp đầy, làm cho nàng đê mê, tâm thần bay lên chín tầng mây.

Chu Hằng bản thể rời miệng khỏi cặρ √υ' của nàng, hắn xoay tăng nhanh, nhịp nhấp, ©ôи ŧɧịt̠ dũng mãnh nện vào âʍ đa͙σ khít rịt mê hồn của An Ngọc Mị! Phân thân vốn là cùng một ý thức với Chu Hằng, cảm giác của hai bên đều truyền cho nhau, vì vậy có thể nói là sung sương gấp đôi theo nghĩa đen.

Chu Hằng nghiến răng nhấp một cú cuối cùng, hai ©ôи ŧɧịt̠ đâm sâu vào âʍ đa͙σ và cổ họng An Ngọc Mị. Hai dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng nóng hổi bắn ra, lấp đầy tử ©υиɠ và dạ dày nàng, tϊиɧ ŧяùиɠ quá nhiều, tràn ra khóe miệng nàng, chảy xuống bầu ngực.

An Ngọc Mị hai mắt phủ một lớp sương mù, thân thể cũng run run cộng hưởng với Chu Hằng, trong l*и nàng co rút mãnh liệt, tử ©υиɠ hút chặt đầu khấc, một dòng âm tinh hòa với tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra khỏi hai mép l*и!

Chu Hằng thở ra một hơi đã đời.

Hắn cùng phân thân rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi l*и nàng, nằm tựa vào đầu giường, ©ôи ŧɧịt̠ cứng rắn hùng vĩ ngỏng cao đầu chỉ thẳng mặt An Ngọc Mị.

An Ngọc Mị quỳ xuống giữa háng hắn, miệng nhỏ mở ra, đầu lưỡi phấn hồng liếʍ láp thân ©ôи ŧɧịt̠, từ dưới lên trên, cuối cùng há miệng ngậm lấy đầu khấc, tay nhỏ tuốt thân ©ôи ŧɧịt̠.

Phân thân cầm ©ôи ŧɧịt̠ dí vào l*и nàng, ©ôи ŧɧịt̠ vân vê trêu đùa bên ngoài một hồi, sau đó dần dần tách hai mép l*и đỏ ứng ra, tiến vào bên trong.

- Ưm… tiểu... sắc… ư... lang, ta… ta… ưm… u… um… không… ưʍ... chịu... nổi… nữa… hà… hà… a… hơ… ưm… ngày… ngày mai… ư… ư… ư… ta… ta… ta… ưm… đi… hơ… hơ… mua… ư… cho... ngươi… vài… ưm… thị… nữ, hà… hà… hà… ngươi… Ưm… tha...cho… ưm… ta… đi… ư… a… ư…

Cảm giác chinh phục một vưu vật xinh đẹp làm Chu Hằng thỏa mãn mãnh liệt, hắn cười ha ha, nhấn đầu An Ngọc Mị xuống, thân ©ôи ŧɧịt̠ chui hết vào miệng nàng nói:

- Lần này tạm thời bỏ qua cho ngươi, ngủ đi!

- Vậy… ư… ư... ngươi… ư... còn… không… Ưm… ngừng… ngừng… ưm… a… lại… đ… đi? A… ưm… hơ… hơ… hơ… ư... như… vậy… ưm… hư... ta… ta... làm… ưʍ... sao… ưm… ư… ưm… ngủ… hà… hà… hà… được!

An Ngọc Mị tránh thoát ma trải của Chu Hằng, ngẩng đâu lên, vừa thở gấp vừa rêи ɾỉ nói.

Chu Hằng khiến cho phân thân ngừng lại, sau đó ôm An Ngọc Mị vào ngực, ©ôи ŧɧịt̠ cứng rắn bá đạo đâm vào l*и nàng, bá đạo nói:

- Ta lui một bước, ngươi cũng lui một bước, cứ như vậy!

- Vậy… hà… hà... ngươi… không… không… hà… hà… hà… thể... động!

- Không nhúc nhích!

Chu Hằng cười khà khà búng tay tắt đèn đi.

An Ngọc Mị thở ra một hơi, con tưởng rằng thoát được một kiếp. Nhưng một lát sau, giường lại kêu lên.

- Ngươi giở trò!

An Ngọc Mị yêu kiều hừ nói, thân thể gợi cảm uốn éo trong ngực Chu Hằng, trong l*и bị ©ôи ŧɧịt̠ của hắn khẩu động liên tục, sắp muốn nứt ra!

- Động đất mà thôi, ngủ đi.

Chu Hằng mặt dày nói.

An Ngọc Mị trợn trắng mắt, tiểu tử này da mặt dày như tường thành.

Trong phòng vẫn vang lên thanh âm nện nhau đến tận gần sáng.

...

An Ngọc Mị muốn mua cho Chu Hằng vài thị nữ, giúp nàng giảm áp lực, loại hiện tượng này rất phổ biến, nam nhân có tiền, có địa vị đều có vài phòng phu nhân, vì tranh thủ tình cảm, mỗi một phu nhân bình thường đều có mấy thị nữ cùng nhau hầu hạ trượng phu, dù sao thị nữ không có địa vị gì, cũng có dược vật tránh thai, không có khả năng gà mái trở thành phượng hoàng.

Chu Hằng cảm thấy có 3 nàng là đủ rồi, tự nhiên không có khả năng để An Ngọc Mị làm như vậy, lại để An Ngọc Mị không an lòng, nàng sợ Chu Hằng bị Lâm Phức Hương và Cổ Tư hấp dãn hơn chính mình, cho nên lại cảnh giác với hai nàng.

Ngày hôm sau, Cổ Tư trở về Cô Tuyệt Tông, nàng và Cổ Lộ vẫn không tránh được một phen sinh tử ác chiến, mà ở trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp chiến đấu lâu như vậy, tuy rằng không thể đột phá đến Sơ Phân nhị trọng thiên, nhưng lại thành công nắm giữ Thế Cảnh, chiến lực tăng lên một khoảng.

Lâm Phức Hương nương nhờ An gia, An Ngọc Mị lộ rõ ý muốn đuổi nàng đi, nhưng mà nàng cũng cố ý nghe không ra, ý chí chiến đấu lại trào dâng.

Chu Hằng rất là buồn cười, cũng có chút cảm động, liền truyền Nguyệt Ảnh Tâm Quyết cho nàng.

Đây vốn là thứ lấy được từ trưởng lão Cửu Linh Tông, coi như là nhân quả.

Hắn cũng không nặng bên này nhẹ bên kia, tự nhiên cũng truyền cho An Ngọc Mị, tuy nhiên An Ngọc Mị cũng không tu luyện, bởi vì công pháp nhà nàng không kém, cũng là Địa cấp hạ phẩm.

Chu Hằng lúc này mới biết được, Nguyệt Ảnh Tâm Quyết là công pháp Địa cấp hạ phẩm, so với công pháp Cửu Linh Quyết của Cửu Linh Tông trấn phái còn mạnh hơn rất nhiều, Cửu Linh Quyết là công pháp Nhân cấp trung phẩm.

Lâm Phức Hương đắc ý, An Ngọc Mị lại như ăn dấm chua, Chu Hằng thì không chịu trách nhiệm bế quan tu luyện.

Hắn phải luyện hóa lực lượng do hắc kiếm hấp thu từ trên người Thượng Quan Kỳ và Tả Hồng Trần.

Vận khí tốt, nói không chừng hắn có thể đột phá lên thẳng Sơ Phân Cảnh!

Chu Hằng tiến vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, hắc kiếm trở lại thế giới đan điền, lập tức phóng xuất ra từng đợt sóng lực lượng cường đại, rất nhanh tràn đầy không gian đan điền hắn.

Có thể tấn công Tụ Linh tam trọng thiên!