Lão nhân thứ hai đúng là Nghiêm Bình Tùng, hắn chắp tay nói:
- Tả huynh, Thượng Quan hiền điệt theo pháp lệnh đương triều khống chế, ngươi sẽ không muốn cướp ngục đó chứ?
Nếu Tả Hồng Trần thật muốn cướp ngục, mọi người nơi này không ai cản trở được! Đương nhiên, Tả Hồng Trần dám làm như vậy, chẳng khác nào kɧıêυ ҡɧí©ɧ Hàn Thương Quốc, sau lưng hoàng thất Nam Cung là Thiên Tinh Tông, có lão quái Khai Thiên Cảnh!
Trừ khi sau này Tả Hồng Trần không muốn đặt chân vào Hàn Thương Quốc nữa, bằng không làm vậy sẽ là tự tìm đường chết.
- Ha ha ha! Lão phu sao lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy!
Tả Hồng Trần cười to.
- Lão phu có được thánh ý của bệ hạ, đặc biệt tới đón đồ đệ của ta, đây là trận chiến cuối cùng của đồ đệ ta, gϊếŧ xong đối thủ là hắn sẽ có được tự do!
Lão lấy ra một tấm lụa gấm từ trong ngực, có lẽ là thánh chỉ.
Lập tức có người Đấu Thú Trường xuất hiện, tiếp nhận lụa gấm, tiếp theo có một Tụ Linh Cảnh xuất hiện, lớn tiếng khẳng định lời nói của Tả Hồng Trần. Trong thánh ý, nói là đối với Thượng Quan Kỳ rất có cố gắng, coi như thiên phú trác tuyệt, không nên lãng phí trong Đấu Thú Trường, cho phép lập công chuộc tội, góp sức vì nước.
Xong, khẳng định Chu Hằng xong rồi!
Trước tiên đừng nói thực lực Thượng Quan Kỳ như thế nào, chỉ là có một cường giả Ích Địa tam trọng thiên tọa trấn, Chu Hằng nào dám hạ sát thủ với đối phương? Chém gϊếŧ sinh tử, một bên có lòng cố kỵ, làm sao còn phát huy ra toàn lực?
Hơn nữa, Thập Phương Giai Sát há phải là khoác lác mà ra!
Tả Hồng Trần tràn đầy ngạo khí quét mọi người, không nhịn được nói:
- Sao còn chưa bắt đầu, mau mau để đồ đệ của ta gϊếŧ tên kia đi, theo lão phu về đế đô!
Kiêu ngạo, bá đạo!
Trong mắt của hắn, Chu Hằng chỉ có mạng bị gϊếŧ mổ, căn bản không coi là chuyện gì, phất tay là chém, ngay cả con kiến cũng không bằng!
Cường giả Ích Địa tam trọng thiên ỷ thế ở chỗ này, ngay cả Thiên Bảo Các là chủ đằng sau Đấu Thú Trường cũng không dám không nghe, dù sao người mạnh nhất Thiên Bảo Các ở trong này cũng chỉ là Sơ Phân Cảnh Mã Khoan Quân mà thôi.
- Các vị khán giả, đại chiến mà mọi người mong đợi sắp bắt đầu, mời các vị mở to mắt ra, tận tình thưởng thức trận long tranh hổ đấu này!
Người chủ trì Đấu Thú Trường vội vàng hô lên, cũng ra lệnh mở hàng rào hai bên.
Chu Hằng đạp bước đi ra, lúc trước dù hắn không thấy Tả Hồng Trần, nhưng lại nghe không sót một lời đối phương nói.
Trong lòng hắn giận dữ, sắc mặt nghiêm nghị.
Tâm võ đạo không thể rung chuyển, hắn phải gϊếŧ Thượng Quan Kỳ, cho dù là Tả Hồng Trần ở bên cạnh cũng không có tác dụng! Hắn đã sớm hạ quyết tâm này, nếu như hiện giờ bỏ cuộc, như vậy tâm võ đạo suy bại, không chừng ngày sau sẽ cứ suy sụp như thế.
Võ giả không sợ, leo lên con đường đỉnh cao nhất định sẽ tràn ngập ngàn vạn nguy hiểm, nguy cơ trùng trùng, nếu cứ sợ này sợ kia, vậy làm sao còn tiến tới được?
Ở bên kia, Thượng Quan Kỳ cũng xuất hiện.
Đó là một thanh niên dáng vẻ thanh tú, tuy rằng sau khi tiến vào Tụ Linh Cảnh, tốc độ già đi của võ giả sẽ chậm lại rất nhiều, cộng thêm còn có vật trú nhan, chỉ nhìn bề ngoài đã không thể phán đoán tuổi thật của một người.
Tuy nhiên, Thượng Quan Kỳ quả thật chỉ mới có 22 tuổi!
Hắn nhìn qua không khác gì người trẻ tuổi bình thường, nhã nhặn, thậm chí còn có chút thanh tú, nhưng khi Chu Hằng nhìn vào đôi mắt của hắn, trong lòng liền không còn nghĩ thế nữa.
Điên cuồng!
Đây là cảm giác duy nhất của Chu Hằng, trong thân thể gầy yếu kia như che giấu một con ác quỷ, lúc nào cũng có thể nhảy ra tàn sát mọi thứ!
- Sư phụ!
Thượng Quan Kỳ cung kính hành lễ với Tả Hồng Trần.
- Đồ nhi đã hai năm chưa được gặp sư phú
- Ha ha ha! Mau mau gϊếŧ tên tiểu quỷ kia đi!
Tả Hồng Trần chỉ về phía Chu Hằng đằng xa, áp lực nặng nề đè xuống, Chu Hằng hừ nặng một tiếng, khóe miệng tràn máu.
- Tả huynh, ngươi làm như vậy có chút không ổn?
Nghiêm Bình Tùng lạnh lùng nói, trong giọng mang theo giận dữ. Hắn là đệ nhất nhân chín núi Thiên Hàng, tuy rằng không phải đệ nhất cao thủ Thiên Hàng Thành, nhưng trong tay nắm giữ thế lực khổng lồ như Hải Sơn Tông, nào phải võ giả tán tu có thể sánh bằng?
- Không ổn, có gì không ổn?
Tả Hồng Trần rít lên the thé nói:
- Đừng nói một tên tiểu tử Tụ Linh nhị trọng thiên, ngay cả Ích Địa Cảnh, lão phu cũng muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ!
Lời này có chút quá, trong Đấu Thú Trường đột nhiên xuất hiện thêm mấy đạo khí tức đáng sợ, đánh về phía Tả Hồng Trần.
---- Tả Hồng Trần dĩ nhiên có thực lực mạnh nhất, nhưng một võ giả Ích Địa tam trọng thiên nhiều nhất cũng chỉ ngăn cản được 5 người Ích Địa nhị trọng thiên. Võ giả Ích Địa Cảnh chín núi Thiên Hàng tổng cộng tuyệt không dưới 30 người, đủ hao chết hắn!
Đương nhiên, kết quả liều mạng tuyệt đối là lưỡng bại câu thương, nếu không tất yếu, không ai muốn mở ra trận chiến như vậy.
- Ha ha, lão phu là người Độc Huyết Tông, các ngươi thật muốn là địch với lão phu hay sao?
Tả Hồng Trần cười lạnh một tiếng, ánh mắt quét qua, lập tức mấy đạo khí tức kia liền thu về, dường như tràn đầy sợ hãi Độc Huyết Tông.
Ngay cả Nghiêm Bình Tùng cũng thở dài, không nói thêm nữa.
Một người, áp đảo toàn bộ Thiên Hàng Thành!
- Sư phụ, cứ giao tiểu tử này cho đồ nhi! Phí Huyết Công của đồ nhi đã đại thành, vừa lúc lấy tiểu tử này mở tế!
Thượng Quan Kỳ cao giọng nói, giọng điệu tràn đầy tự tin và kiêu ngạo.
- Phí Huyết Công đại thành? Ha ha, đồ nhi giỏi, không uổng cho con ở chỗ này 2 năm! Một khi Phí Huyết Công đại thành, tu vi ngày sau tiến mạnh, trong trăm năm con nhất định sẽ đột phá Khai Thiên Cảnh!
Tả Hồng Trần cười to.
Một thầy một trò, hoàn toàn không coi mấy vạn người toàn trường ra gì!
Quá kiêu ngạo!
Nơi này chính là Thiên Hàng Thành! Hơn nữa, Thượng Quan Kỳ còn là tử tù, ít nhất phải đánh xong trận này mới được đặc xá, ngông nghênh cái gì?
Nhất thời, mọi người đều nghẹn một cơn giận dữ, muốn hét lên lại không kêu được, khó chịu cũng không nói được!
Tựa như nước yếu bị người ta lấn ép, mất mặt là của tất cả mọi người!
Vốn đa số mọi người muốn xem Thập Phương Giai Sát chém gϊếŧ Chu Hằng, nhưng bây giờ không ai lại mong Thượng Quan Kỳ thắng lợi, toàn bộ đều xoay ngược về phía Chu Hằng. Nhưng Thập Phương Giai Sát đáng sợ cỡ nào, Chu Hằng có thể thắng được?
Đương nhiên cũng có những người hả hê, ví dụ như Lữ Tố Nga, như là Liễu Thừa Tuấn, bọn họ chỉ muốn thấy Chu Hằng chết. Về phần có mất thể diện hay không, liên quan cái rắm gì đến bọn họ, những cường giả Ích Địa Cảnh còn không phải cũng rụt vòi!
- Bớt nói nhảm, cứ phóng đến đây!
Chu Hằng lạnh lùng nói, cũng chỉ có bản thân hắn tràn đầy tin tưởng, ý niệm chém gϊếŧ Thượng Quan Kỳ vô cùng kiên cố.
Tấn Vân Lưu Quang Bộ thêm Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, làm hắn dám buông tay đánh một trận!
- Muốn chết, vậy thành toàn cho ngươi!
Thượng Quan Kỳ bước dài tới trước, lao về phía Chu Hằng, một quyền đánh ra, lập tức gió cuốn lên, kéo theo lực lượng vô cùng.
Bùm!
Chu Hằng chọi cứng với hắn một cái, dưới chân trượt đi, bị mạnh mẽ đánh lui năm trượng! Nhìn lại Thượng Quan Kỳ chỉ lùi nửa trượng nhỏ, thân mình lắc lư liền đứng vững.
Không gian đan điền của người này, cũng là gấp bốn lần người thường!
Ánh mắt Chu Hằng co rụt, lập tức cảm giác được áp lực rất mạnh, hắn mới lần đầu gặp phải yêu nghiệt như thế! Khó trách đối phương có thể giành được danh hiệu Thập Phương Giai Sát, quả thật không đơn giản.
- Hả, không gian đan điền của tiểu tử này thật lớn!
Tả Hồng Trần tự nhiên biết rõ ràng đồ đệ, từ một đòn có thể đoán được tiềm lực của Chu Hằng đáng sợ cỡ nào, trong mắt lão quái vật lóe lên sát khí.
- Không thể để lại, mau gϊếŧ!
- Rõ, sư phụ!
Thượng Quan Kỳ toát ra tươi cười tràn đầy sát khí, giơ cao tay phải, dưới ánh mặt trời phản xạ ra tia máu kỳ dị.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết như thế nào?
- Ta thấy, là ngươi tự chịu chết thì hơn!
Chu Hằng nhàn nhạt nói, đối thủ như vậy càng tốt, vừa lúc hắn đang cần!
- Vô tri!
Thượng Quan Kỳ hừ lạnh một tiếng, thân hình lóe lên, tay phải chém ra, hình thành ánh sáng màu đỏ máu, đánh thẳng về phía Chu Hằng.
Triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, không cần thúc đẩy đến tận cùng, Chu Hằng nhẹ nhàng lướt qua, trường kiếm bên hông rời vỏ, xẹt xẹt xẹt, chín bóng kiếm quét qua, tạo thành chín thác nước màu đen, mỗi một cái rộng một trượng, dài năm trượng, đánh về phía Thượng Quan Kỳ.
Đây không phải Phi Bộc Kiếm Pháp thông thường, mà là dung hợp tinh túy 36 thức kiếm pháp thành 9 kiếm, uy lực tăng vọt!
Phi Bộc Kiếm Pháp vốn là võ kỹ Nhân cấp thượng phẩm, đến sau được Chu Hằng dùng kiếm ý Lăng Thiên Cửu Thức sửa chữa liền đạt đến cấp bậc vốn có - Địa cấp hạ phẩm! Hiện tại 36 thức kiếm pháp trở về 9, đủ đẩy mạnh uy lực Phi Bộc Kiếm Pháp lên đến trình độ Địa cấp trung phẩm.
Làm cho Chu Hằng có được chiến lực gần như vượt qua một tiểu cảnh giới, lập tức bù đắp chênh lệch lực lượng của hắn với Thượng Quan Kỳ!
Bùm! Bùm! Bùm!
Thượng Quan Kỳ liên tục đấm ra chống đỡ, cuối cùng cũng không thành công, bị một đạo thác kiếm đâm thủng qua ngực!
Oa!
Toàn trường lập tức vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt, mọi người đều rống to lên, mượn phương thức này phát tiết uất ức trong lòng.
- Được! Được! Được!
Thượng Quan Kỳ lạnh lùng nhìn Chu Hằng, sắc mặt lạnh như băng, sát khí tăng vọt, ngực bị xé ra tuôn trào huyết quang, đang nhanh chóng khép lại với tốc độ cực nhanh, nhanh chóng không thấy một chút vết thương nào.
Năng lực tự lành thật mạnh, không biết đây có phải là lực huyết mạch của hắn hay không!
- Xem thường ngươi!
Thượng Quan Kỳ lành lạnh nói, hai tay mở ra, trong nháy mắt trở nên đỏ rực.
- Để cho ngươi xem Phí Huyết Công ta khổ tu 12 năm!
- Huyết Hà Vạn Lý!
Hắn quát lớn một tiếng, vù vù vù, trong hai tay của hắn không ngừng bắn ra cái bóng đỏ, giống như tung lên một tấm lưới cá, bao phủ lấy Chu Hằng.
Triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, Chu Hằng không ngừng xoay chuyển thân mình, đi lại tự nhiên trong vùng huyết quang, tựa như nhảy múa trên lưỡi đao, ọi người cảm giác vô cùng linh động.
Huyết quang quét qua, Chu Hằng ngạo nghễ đứng đó.
- Hắc hắc, thế này có chút không công bằng!
Tả Hồng Trần đột nhiên nói, vung tay phải lên, bùm bùm bùm, quanh người Chu Hằng đột nhiên xuất hiện bốn cột sáng màu xanh, kéo dài ghép lại, tạo thành bốn bức tường.
Chu Hằng đánh ra một quyền, bức tường ánh sáng chỉ rung động một cái, cứng không phá được.
Đây chính là l*иg nhốt mà cường giả Ích Địa tam trọng thiên bày ra, tuy rằng không thể duy trì lâu, nhưng có Tả Hồng Trần ở một bên không ngừng bảo trì linh lực, chỉ cần linh lực của hắn không cạn kiệt, vậy thì l*иg giam này sẽ tồn tại vĩnh viễn.
- Quá đê tiện!
- Vô sỉ!
- Quá không công bằng!
Chu Hằng vốn có sở trường thân pháp, thế này liền phế bỏ phân nửa thực lực của hắn, còn đánh thế nào nữa? Trên khán đài lập tức vang lên tiếng mắng giận dữ.
- Ồn ào!
Tả Hồng Trần hừ lạnh một tiếng, khí thế kinh khủng quét qua, toàn trường một mảnh tĩnh lặng, không ai dám nói gì nữa.
- Hiện giờ công bằng rồi, đánh đi!
Hắn cười quái dị nói.