Lâm Phức Hương cùng An Ngọc Mị coi Cổ Tư thành đại địch, nhưng Cổ Tư lại không hề có chút giác ngộ chiến đấu với bọn họ, vẫn cứ bình thường bảo Chu Hằng thu nàng vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, tiếp tục đi khiêu chiến.
Hai nàng đều như một quyền đánh vào không khí, buồn bực chết khϊếp, không còn tâm tình gì mà nói, rầu rĩ không vui.
Đêm đến khuya, Lâm Phức Hương khắp người mệt mỏi trốn về phòng mình, còn An Ngọc Mị thì bị Chu Hằng kéo vào trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, cùng đi theo có một cái giường.
Chu Hằng nắm giữ bảo tháp ngày càng hoàn thiện, hiện tại hắn đã có thể tách rời 10 tầng bảo tháp, không có hắn cho phép, người ở tầng hai vĩnh viễn chỉ có thể ở tầng hai. Trừ khi đối phương có được thực lực đánh tan Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, bằng không ở trong này sẽ phải nghe theo hắn!
Hắn phong tỏa tầng một để không ảnh hưởng đến Cổ Tư khiêu chiến.
Bùm!
An Ngọc Mị được ở một mình với Chu Hằng, dã tính bùng phát, nàng đẩy ngã Chu Hằng xuống giường, nhảy lên cưỡi trên người hắn. Lực lượng của hàng hiện giờ đã vượt xa Chu Hằng, cường giả Sơ Phân Cảnh không phải là nói chơi!
Trên người hai người hoàn toàn không có quần áo, đây là quy định mới Chu Hằng vừa mới đặt ra, trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp không được mặc quần áo. Vì vậy hai người vẫn là trạng thái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như trước.
An Ngọc Mị mặt cười tỏa sáng mị hoặc, đôi mắt mê ly, nàng cúi đầu xuống, cặp môi đỏ mọng ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, cái lưỡi thơm tho mềm mại quần lấy đầu khấc hắn.
Chu Hằng hai mắt lim dim tận hưởng, toàn thân ©ôи ŧɧịt̠ cứng rắn bắt đầu nóng bừng lên, giống như một cục thép nóng được khoang miệng nhỏ bé khít rịt của An Ngọc Mị bao bọc.
An Ngọc Mị một tay xoa vυ', một tay vuốt ©ôи ŧɧịt̠, nhưng cái l*и của nàng cũng vì vậy mà cảm thấy ngứa ngáy.
An Ngọc Mị xoay người, cái l*и đỏ hồng dâʍ đãиɠ úp lên mặt Chu Hằng. Chu Hằng cũng không khách khí, hai tay hắn banh l*и nàng ra, cái lưỡi lươn lẹo có chút thô ráp mò vào bên trong.
- Ưm… an… ưm…
An Ngọc Mị khẽ rêи ɾỉ trong họng, nàng bú ʍúŧ càng hăng say hơn, trong l*иg bị một thứ nhọn nhọn chọc vào cùng với ©ôи ŧɧịt̠ nóng hổi như xúc xích trong miệng, khiến nàng nóng rực khắp người. Thân thể kiều diễm run lên, một dòng dám thủy bắn vào miệng Chu Hằng.
Chu Hằng không chút do dự nuốt sạch, mồm hắn áp sát hết mức vào l*и An Ngọc Mị, giống như muốn nuốt hết cái l*и của nàng. Hai tay sờ ôm chặt cặp mông căng tròn trắng bóc nhẵn nhụi như vỏ trứng.
An Ngọc Mị hai mắt mê ly, miệng nhỏ căng ra hết cỡ, cổ nàng di chuyển lên xuống liên tục. Côи ŧɧịt̠ trong miệng chốc chốc lại đâm tới tận họng, khiến nàng đầu óc đê mê.
Bú ʍúŧ một hồi, An Ngọc Mị xoay người thoát khỏi cái lưỡi ma quái của Chu Hằng.
Nàng ngồi xổm trên háng hắn, ©ôи ŧɧịt̠ to lớn gân guốc không ngừng chọc ghẹo mép l*и. Một tay An Ngọc Mị banh l*и, môt tay đút đầu khấc vào miệng âʍ đa͙σ.
Ọt!
- Ư!! Hơ… hơ… hơ… tiểu… tiểu sắc… ư… lang… ta… hà… hà… hà… chờ… ơ… ơ… đợi… đợi… ngày… ưm… này… lâu, lâu… Ư! rồi! Hơ… hơ… hơ...
An Ngọc Mị quay đầu lại cười dâʍ đãиɠ, thở dốc nói. Âm thanh rêи ɾỉ cực kỳ dâʍ ɖu͙©, khơi lên hỏa khí trong người Chu Hằng.
An Ngọc Mị giống như một nữ kỵ sĩ oai phong, tận tình nhún nhảy trên ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, hai mép l*и đỏ bừng chả nàng khép mở nuốt lấy thân ©ôи ŧɧịt̠, mép thịt mềm mại bên trong co bóp liên tục, giống như muốn bóp nát thứ nóng hổi cứng rắn này! Nàng đã sớm thèm thuồng cưỡi Chu Hằng, muốn hung hăng ức hϊếp hắn một trận.
Dù sao nàng không đành lóng đánh hắn, chỉ có thể dùng phương pháp này hung hăng ức hϊếp hắn mà thôi. Trong tâm thỏa mãn là được rồi.
Chu Hằng lại không hề có giác ngộ về mặt này, còn rất là sảng khoái hưởng thụ, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào cặp mông chín mọng không ngừng nhảy lên nhảy xuống trên bụng hắn cùng tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của nàng, vẻ mặt lười biếng làm người ta tức giận!
An Ngọc Mị thấy thế, quyết đoán bùng nổ, tiểu sắc lang này sao lại lười biếng như thế, ngươi là đàn ông mà, bị nữ nhân cưỡi trên người còn không biết xấu hổ hay sao?
Được, cưỡi chết ngươi!
Nàng điên cuồng đong đưa mông đẹp, muốn cho hắn hưởng thụ muốn sống muốn chết, cả ngày hôm nay Chu Hằng đã bị 3 người các nàng vắt sạch, nàng có tự tin cưỡi hắn thoát lực cầu xin!
Nhưng An Ngọc Mị đoán sai chiến lực của Chu Hằng, hắn đã từng ăn quả Kim Dương Thảo Vương.
Kim Dương Thảo thông thường dược hiệu có hạn, chỉ có thể kéo dài ba bốn ngày, làm mỗi ngày nam nhân đều căng phồng trồi lên, oai vệ mạnh mẽ. Tuy nhiên, Kim Dương Thảo Vương thì khác, có thể đứng thẳng một hai năm cũng không thành vấn đề!
Huống chi là trái cây tinh hoa của Kim Dương Thảo Vương đã tiến vào trong máu huyết của Chu Hằng, hòa làm một thể với hắn, quả thật là cải tạo hoàn toàn mà.
Hiện tại Chu Hằng có thể nói là ngàn trận không ngã, cho dù là bị móc sạch, chủ cần nghỉ ngơi một chút là lại có sức chiến đấu tiếp. Đấu sức bền với hắn, nhất định phải thua!
Cho dù An Ngọc Mị đã tiến vào Sơ Phân Cảnh cũng vô dụng, chuyện nam nữ là hưởng thụ cả hai mặt từ thân thể đến tinh thần, nhưng cũng là mỏi mệt gấp đôi. Thân thể An Ngọc Mị chống được, thế nhưng tinh thần thì thật là ăn không tiêu, nhanh chóng nhão ra như bùn, mềm nhũn nằm ngả lưng xuống người Chu Hằng.
Côи ŧɧịt̠ hắn vẫn hùng dũng cắm vào l*и nàng, một khắc không dời.
Nàng đã ra tới 9 - 10 lần, vậy mà Chu Hằng vẫn mạnh mẽ như cũ, chỉ bắn có 2 lần!
Đúng là đáng buồn, dù có đạt tới Sơ Phân Cảnh cũng không phải đối thủ của tiểu sắc lang này!
An Ngọc Mị nằm ngửa trên người Chu Hằng, cặρ √υ' sung mãn bị hắn xoa bóp liên tục. Côи ŧɧịt̠ như cái máy dập vào l*и nàng, từng cơn kɧoáı ©ảʍ nhe gió bão đánh mạnh lên đại não, làm cho An Ngọc Mị hoàn toàn mê mẩn.
Chu Hằng vừa hít hà mùi thơm trên cổ An Ngọc Mị, vừa hẩy hông nện vào l*и nàng.
Âʍ đa͙σ nàng giống như một cái lỗ đen, không ngừng hút chặc ©ôи ŧɧịt̠ hắn, mỗi một tấc da thịt bên trong phảng phất như có sinh mệnh riêng lẻ, ra sức vặn vẹo, ép chặt thân ©ôи ŧɧịt̠.
Chu Hằng hưng phấn không thôi, hắn xoay người nằm nghiêng. Côи ŧɧịt̠ như một cục thép cứng rắn nhấp liên tục vào âʍ đa͙σ An Ngọc Mị, qυყ đầυ không ngừng đánh vào miệng tử ©υиɠ!
An Ngọc Mị hai mắt mê man phủ một lớp sương mù, vốn tưởng rằng cả một ngày nện nhau không ngừng nghỉ sẽ khiến Chu Hằng mệt mỏi không còn sức. Thế nhưng chính nàng mới là người gục trước.
Cái tên này, sức chiến đấu quá mạnh, nàng quả thật ăn không tiêu!
Không tìm mấy thị thϊếp cho tiểu sắc lang này là không được, nàng cũng không muốn thích quá mà chết! Đương nhiên, nàng hoàn toàn không để ý Lâm Phức Hương cùng Cổ Tư, hai nữ nhân này có dung mạo tương đương với nàng, lại đều có đặc sắc riêng, làm sao có thể cho các nàng chia mỏng yêu thương của Chu Hằng.
"Kỳ quái, ta lại để ý tiểu tử này như vậy? Chẳng lẽ là ta thích hắn?"
An Ngọc Mị mơ mơ màng màng thầm nghĩ, dường như nàng vẫn luôn bay bay trên mây, suy nghĩ có chút mê loạn.
Cả một ngày cùng 3 nữ nhân thay phiên chiến đấu, hiện tại còn cùng An Ngọc Mị quần nhau một tràng, Chu Hằng đã cảm nhận được hơi mệt mỏi, cho dù thân thể không sao, nhưng tâm trí không theo kịp.
Hắn lật người An Ngọc Mị nằm úp xuống giường, cả người nằm trên người nãng da thịt mềm mại ướt đẫm mồ hôi trơn mịn nổi lên một mùi hương thơm tho dễ chịu
Chu Hằng gồng người nắc vào l*и An Ngọc Mị, ©ôи ŧɧịt̠ đâm đến nơi sâu nhất trong thân thể nàng, cuối cùng phun đầy tϊиɧ ŧяùиɠ bên trong.
........
Gió xuân lại thổi, không biết hoa mai đã nở mấy lần, lúc Chu Hằng tỉnh lại, thần thanh khí sảng, cả người tràn đầy tinh lực.
Hắn nhìn xem An Ngọc Mị nhũn ra trên giường như một hồ xuân thủy, ngực tròn da trắng, không khỏi lại kích động tràn ra lửa, ©ôи ŧɧịt̠ nhận phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lập tức phản ứng lại.
Tối qua con đang làm dở thì ngủ quên, Chu Hằng làm sao có thể ngừng lại?
Hắn bắt lấy cặp mông mịn màng tròn trịa của nàng, hai tay nâng mông nàng lên, ©ôи ŧɧịt̠ sớm không chờ được đâm vào khe l*и đỏ hồng hơi sưng lên.
Một cảm giác co bót mãnh liệt lại truyền đến, Chu Hằng hừ một tiếng, thân thể quỳ giữa hai chân An Ngọc Mị bắt đầu nhấp vào.
Nhép! Nhép! Nhóp! Nhép! Bạch! Bạch! Bạch!
Chu Hằng đung đưa ra vào, thân ©ôи ŧɧịt̠ không ngừng ẩn hiện ngoài cửa l*и An Ngọc Mị.
An Ngọc Mị vẫn ngủ mê man, ngày hôm qua hàng quá mệt, dù bị Chu Hằng ȶᏂασ vẫn không tỉnh. Nhưng bản năng thân thể vẫn khiến l*и nàng co vào, dâʍ ŧᏂủy̠ tiết ra bôi trơn vách l*и.
Thân thể An Ngọc Mị không khỏi nóng lên, da thịt đỏ bừng như lửa, sắc mặt hồng hào mê man. Trong miệng thi thoảng truyền ra từng tiếng rêи ɾỉ mê người.
Chu Hằng không muốn làm nàng tỉnh, vì vậy giảm nhẹ động tác, ©ôи ŧɧịt̠ cứng như nham thạch run run, bắn hết tϊиɧ ŧяùиɠ vào âʍ đa͙σ nàng, lấp đầy bên trong.
CᏂị©Ꮒ buổi sáng xong, Chu Hằng thu liễm tâm thần rời khỏi bảo tháp, hắn đi ra sân, tắm trong nắng sớm, lại vận chuyển Phi Bộc Kiếm Pháp.
17 đạo bóng kiếm!
Một bước chậm chạp không thể đột phá liền đơn giản nhẹ nhàng như thế, Chu Hằng ngẩn ra liền thừa thắng xông lên.
16 đạo, 15 đạo, 14 đạo!
Không đến nửa giờ, hắn nén gọn Phi Bộc Kiếm Pháp xuống 9 đạo bóng kiếm.
Lại gặp phải ngưỡng cửa, không thể vượt qua!
Chu Hằng cũng không miễn cưỡng, hắn hồi tưởng lại toàn bộ quá trình.
Thì ra chuyện nam nữ còn có chỗ tốt như thế!
Chu Hằng cẩn thận hồi tưởng, đại tình đại dục, có thể tận tình phóng thích áp lực, cái loại sôi sục, sảng khoái, mấy lần đến đỉnh cao, không hề kém cỏi hơn một trận chiến hả hê đẫm máu, thậm chí còn vượt qua.
Chỉ là huyết chiến sẽ gặp được áp lực sinh tử, còn nam nữ quấn lấy nhau sẽ phóng thích áp lực, vừa căng thẳng vừa thả lỏng, cũng có hiệu quả kỳ diệu!
"Đánh lâu không ngừng, sẽ như cây cung kéo căng, đến một ngày sẽ kéo đứt dây cung! Mà nữ chuyện nɧu͙© ɖu͙© có thể phóng thích áp lực, tạo thành cán bằng. Hai bên vừa căng vừa lỏng, chính là đạo lý này!"
"Nếu nữ sắc như hổ, cố ý chống cự cũng sẽ chỉ phản tác dụng! Cần thiết là phải giải tỏa mới có thể vững chắc lâu dài!"
Chu Hằng toát ra mỉm cười, nghĩ thông suốt mấu chốt này, hắn như bỏ xuống gánh nặng, trở nên nhẹ nhõm, linh lực trong người bắt đầu tuôn trào, bỗng nhiên lại có tiến bộ.
"Cổ nhân có nói sớm mai ngộ đạo, quả nhiên là có đạo lý, ta chỉ là nghĩ thông một chuyện, lực lượng lại có tăng lên, như như đại triệt đại ngộ, có thể nào đạp đất thành tiên?"
Chu Hằng rơi vào trầm tư, cách nói đạp đất thành tiên vốn từ viễn cổ, mà tiên là một cách nói hư vô xa xôi.
Võ giả theo đuổi lực lượng, còn tiên, trong truyền thuyết không già không chết, không hủ không diệt, vượt xa Hóa Thần Cảnh! Trên đời thật có tiên hay sao? Trong truyền thuyết có người cưỡi mây phi thăng, trở thành tiên nhân, nhưng bất luận là Nguyên Thạch Trấn, Phong Vũ Thành, Thiên Hàng Thành, hắn cũng không nghe qua có tiền lệ người nào thật sự thành tiên.
Hắn liền lắc đầu, loại chuyện này có gì hay mà nghĩ, cho dù có tiên, cũng không phải tầng thứ mà hiện tại hắn theo đuổi được.
Lâm Phức Hương cùng An Ngọc Mị vẫn là oan gia đối đầu, cũng may An Ngọc Mị cũng không dùng thực lực Sơ Phân Cảnh đi ăn hϊếp Lâm Phức Hương, nhưng nàng thường thường biểu hiện ra vẻ vô cùng thân mật với Chu Hằng ở trước mặt Lâm Phức Hương, làm cho Lâm Phức Hương càng thêm tức giận.
Chỉ cần đừng đánh nhau, Chu Hằng cũng lười để ý tới. Hắn đóng cửa tầng thứ ba Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, kéo Cổ Tư ra chơi nang một trận lên bờ xuống ruộng, bắt buộc nàng nghỉ ngơi.
Nàng đã bị căng thẳng quá mức, nói không chừng sẽ tự giày vò bản thân đến chết!
Lại qua 5 ngày, ngày Chu Hằng đại chiến với Thập Phương Giai Sát đã đến.
Khi Chu Hằng dẫn ba nàng Lâm Phức Hương đến Đấu Thú Trường, chỉ thấy nơi này đã thành biển người, còn chưa đi vào trong mà bên ngoài đã đầy ắp cả người, một mảnh đầu người đen thui, không biết đánh một chưởng ở trong đó thì sẽ có bao nhiêu người chết ngay.
Cũng may bọn họ có hai tồn tại Sơ Phân Cảnh, linh lực phóng ra, mọi người liền tự động tránh né, mạnh mẽ tạo ra một con đường.
Nhìn thấy ba nàng tuyệt mỹ, mọi người không khỏi chảy nước miếng, có thật nhiều người đã nhận ra thân phận của An Ngọc Mị, lập tức lớn tiếng kinh hô, ánh mắt nhìn Chu Hằng tràn đầy hâm mộ.
Đây là con gái một của An Nhược Trần, có thể cưới được nàng vậy tương đương có chỗ dựa là một vị cường giả Ích Địa tam trọng thiên! Hơn nữa tiểu tử này diễm phúc không khỏi quá lớn, một hai ba, có đến ba mỹ nữ tuyệt sắc phong tình khác nhau!
Một người hồn nhiên, một người quyến rũ, một người ngực to, không chịu nổi, chảy cả máu mũi rồi!
Bốn người đi qua, nam nhân hai bên có chảy máu mũi, có che đũng quần, nhưng không ai dám nói lời bẩn thỉu, dõi mắt nhìn bốn người tiến vào Đấu Thú Trường.
- Phì, diễm phúc lớn thì sao chứ! Gặp phải Thập Phương Giai Sát chẳng khác nào người chết, đừng nói ba mỹ nữ, 300 người cũng vô dụng!
- Đúng thế, hắn chết là đáng đời!
- Ô sệch, ai có vé, ta ra 50 lượng bạc thu mua!
- Đồ ngu, vừa nãy có người kêu giá thu mua 300 lượng cũng không ai chịu, ngươi ra 50 lượng bạc ai thèm?
Trong đám đông vang lên tiếng ghen ghét, không ăn được quả nho cũng có thể nói là nho chua.
Chu Hằng vào trong phòng nghỉ ngơi, còn ba nàng Lâm Phức Hương thì lên ghế lô trên khán đài, bất kể là Cổ Tư hay An Ngọc Mị, các nàng đều có tư cách đó. Trước kia An Ngọc Mị là nhờ ơn huệ của phụ thân, nhưng hiện tại nàng cũng tiến vào Sơ Phân Cảnh, đủ để dựa vào bản thân đạt được chỗ đứng ở Thiên Hàng Thành.
Chiến đấu còn chưa bắt đầu, vù vù vù, chỉ thấy một bóng người bay lên trời cao, uy áp kinh khủng bao phủ, ngay cả cao thủ Sơ Phân Cảnh cũng trào ra hơi lạnh tận đáy lòng.
Là cường giả Ích Địa Cảnh!
Trận chiến hôm nay lại kinh động đến cả cường giả Ích Địa Cảnh?
- Cao nhân phương nào, đến Thiên Hàng Thành ta cũng không nói trước một tiếng, để chúng ta hoan nghênh từ xa!
Tiếng nói không biết vang lên từ đau, lại một đạo khí tức kinh khủng quét qua, chống lại uy áp kia.
- Hừ!
Một tiếng hừ nặng, hai đạo khí tức đồng thời thu lại.
- Khặc khặc khặc, hôm nay lão phu đến đây, là trợ trận cho tiểu đồ!
Một lão già gầy gò hiện ra trên khán đài, ánh mắt như điện, quét qua không ai dám đối diện với hắn.
Đây là cường giả Ích Địa Cảnh xuất hiện đầu tiên!
Tiểu đồ? Hắn là sư phụ của Chu Hằng, hay là Thượng Quan Kỳ?
Không thể nào là Chu Hằng, tiểu tử này là đệ tử Hắc Thủy Điện, nghe nói còn chưa bái vào môn hạ trưởng lão nào. Hơn nữa Hắc Thủy Điện tổng cộng chỉ có ba võ giả Ích Địa Cảnh, không ai có bộ dáng giống như lão già này.
- Các hạ xưng hô thế nào?
Lại một lão nhân hiện ra, khí tức hùng hồn vô cùng. Có thể chống đỡ được Ích Địa Cảnh tự nhiên cũng có tu vi Ích Địa Cảnh, chỉ là thực lực giữa hai người có chênh lệch rõ ràng, lão già đầu tiên mạnh mẽ hơn nhiều!
- Lão phu Tả Hồng Trần, đồ đệ ta chính là Thượng Quan Kỳ!
Lão già gầy gò kia nói, hắn quét nhìn đối thủ, toát ra một tia cười âm hiểm.
- Lão phu còn nhớ đệ nhất cao thủ Thiên Hàng Thành là An Nhược Trần, tu vi Ích Địa tam trọng thiên, ngươi không phải hắn! Ích Địa nhị trọng thiên... Đúng rồi, ngươi là Nghiêm Bình Tùng tông chủ Hải Sơn Tông đúng chứ?
Khè!
Nếu lão nhân thứ hai là tông chủ Hải Sơn Tông, như vậy Tả Hồng Trần càng mạnh hơn hắn, chẳng phải cũng có tu vi là Ích Địa tam trọng thiên?
An Nhược Trần không xuất hiện, lão quái này chính là vô địch!