Chương 58: thế giới dưới lòng đất.
Ở Chu Hằng dẫn đường, hai người rất nhanh gϊếŧ tới địa phương phát hiện Địa Nham Vân Thạch.
Lúc này nơi này đã bị đào ra một cái sơn động, ẩn ẩn có âm phong đánh úp lại, khiến lông tơ người ta dựng thẳng.
- Chúng ta, thật sự đi vào sao?
Lâm Phức Hương co vào sau lưng Chu Hằng nói, có hắc kiếm làm cây đuốc, tuy rằng chiếu xạ không phải rất xa, nhưng cũng đủ để nàng xem hoàn cảnh chung quanh.
- Phải!
Chu Hằng gật gật đầu, tính cách hắn nói liền làm, không chần chừ chút nào, lập tức đạp bước đi vào.
- Tên tiểu tử thúi này!
Lâm Phức Hương giẫm chân, vội vàng cũng đi theo.
Chừng nửa năm, nơi này đã đào rất sâu, hai người Chu Hằng đi chừng trăm trượng cũng không đạt tới cuối, mà âm phong kia cũng thành càng thêm rét lạnh, khiến Lâm Phức Hương không ngừng run rẩy, không phải lạnh, là sợ!
Chu Hằng chấn chấn hắc kiếm trong tay, không ngừng múa may ở trước người, lập tức, âm phong bị đẩy ra, dường như e ngại hắc kiếm.
- Quỷ hẹp hòi, ngươi nói thật, bổn tiểu thư đưa cho ngươi kiếm còn ở đó hay không?
Lâm Phức Hương chiu vào lòng Chu Hằng nũng nịu, gặp hắn trầm ngâm không nói, lại nói:
- Không có quan hệ, kiếm đã đưa ngươi, dù hỏng rồi cũng không có việc gì!
- Vậy là tốt rồi!
Chu Hằng nhẹ nhàng thở ra, hắn cũng thật không muốn bị đại tiểu thư điêu ngoa này nhớ thương cả ngày.
- Cái gì, ngươi làm hư?
Lâm Phức Hương giận dữ, tay hung hăng bấm một cái ở bên hông Chu Hằng.
Chút lực tay ấy của nàng đối với cường giả Tụ Linh Cảnh mà nói quả thực chính là gãi không đúng chỗ ngứa, Chu Hằng tự nhiên không thèm để ý chút nào, nhưng hắn đồng dạng cũng là thiếu niên, bị người lừa tự nhiên khó chịu, nói:
- Không phải ngươi nói, kiếm tặng cho ta sao!
- Bổn tiểu thư cũng không nói về sau sẽ không thu hồi !
Lâm Phức Hương lại phồng má ăn vạ:
- Được rồi, hiện tại bổn tiểu thư muốn thu hồi, ngươi trả đi!
- Càn quấy!
Chu Hằng xuy xuy muốn đẩy nàng ra.
- Hừ hừ, ngươi thật nói đúng, bổn tiểu thư chỉ thích như vậy!
Lâm Phức Hương thuận thế nhảy ra mấy bước, không những không tức giận, ngược lại dào dạt đắc ý.
Chu Hằng không khỏi bại lui, nhún nhún vai quay ngươi tiếp tục tiến lên, gặp được người như vậy, nói rõ lí lẽ hiển nhiên vô dụng.
- Di!
Hắn đột nhiên dừng lại, phía sau Lâm Phức Hương đang đắc ý, nào dự đoán được hắn lại đột nhiên dừng lại, lập tức đυ.ng phải người của hắn.
- Ôi!
Nàng che mũi hừ nói, đánh lên một gã cường giả Tụ Linh Cảnh cùng đυ.ng vào một bức tường kỳ thật không có gì khác nhau.
- Quỷ hẹp hòi, lại chỉnh bổn tiểu thư, bổn tiểu thư muốn đánh ngươi
- Ngươi xem!
Chu Hằng nhường ra khoảng trống, chỉ chỉ phía trước.
Lâm Phức Hương cũng không khỏi kêu nhẹ một tiếng, sơn động đào lên đã đến cuối, phía trước lại xuất hiện một sông ngầm!
Chu Hằng thấp người, thân thủ tìm tòi ở trong sông, tuy rằng nước sông lạnh như băng, nhưng nước suối trong núi âm hàn, điều này rất bình thường, xa xa không thể so sánh cùng hàn đàm tuyệt cốc.
- Ngươi chờ ở đây, ta vào nước tìm tòi!
Chu Hằng quay đầu nói với Lâm Phức Hương.
- Không được, bổn tiểu thư cũng phải đi!
Lâm Phức Hương vội vàng nói.
Chu Hằng lắc đầu:
- Sông ngầm không biết sâu bao xa, vạn nhất quá lâu, ngươi sẽ ngộp chết ở bên trong!
- Ta sẽ bơi trở về ở trước khí tuyệt!
Lâm Phức Hương kiên trì :
- Thật là, ngươi một người nam nhân như thế nào như đàn bà vậy!
Xoạt, nàng giành trước nhảy vào trong sông ngầm.
Đây là nữ nhân làm loạn!
Chu Hằng hít một hơi thật sâu, cũng thả người nhảy vào trong sông.
Tiến vào Tụ Linh Cảnh sau, hơi thở võ giả vô cùng dồi dào, một hơi ít nhất có thể nghẹn hai ba giờ, cộng thêm lực lượng đáng sợ, cho dù du động ở đáy nước tốc độ cũng sẽ không chậm bao nhiêu, hai ba giờ có thể bơi ra rất xa.
Bởi vậy, Chu Hằng cũng không lo lắng bơi không đến cuối, đó là nơi phát ra Tà khí.
Với tốc độ của hắn tự nhiên rất nhanh vấp phải Lâm Phức Hương, đưa tay bắt lấy nàng, kéo nàng về phía trước bơi nhanh.
Hắn như cá lội, thân thể phá mở dòng nước, đi nhanh về phía trước.
Sông ngầm rất dài, rất dài, cho dù với tốc độ Chu Hằng, gần mười phút vẫn không nhìn thấy cuối, mà lúc này, Lâm Phức Hương nín một hơi đã dùng hết một nửa.
Chu Hằng ngừng lại, dùng tay phải khoa vòng vòng, ý tứ là mang nàng trở về.
Lâm Phức Hương lại lắc đầu liên tục, hai tay không ngừng xoa xoa, tuy rằng Chu Hằng xem không hiểu, nhưng có thể đoán được ý của đối phương, phải đánh cuộc cuối dòng sông cũng không xa.
Đây không phải là chủ ý gì tốt, nhưng tính tình Lâm Phức Hương cũng đồng dạng bướng bỉnh, đã tự mình bơi về phía trước.
Chu Hằng bất đắc dĩ, đành phải lại lần nữa mang theo nàng bơi nhanh về phía trước, mà hắn thật không tin sông ngầm nầy thực sự dài như vậy.
Nhưng mà, sự tình luôn không như sở liệu, rất nhanh lại trôi qua 10 phút, nhưng sông ngầm vẫn không có ý tứ đến cùng!
Thân thể Lâm Phức Hương bắt đầu run rẩy, khí tức Luyện Huyết Cảnh tuy rằng xa xa dồi dào hơn thường nhân, nhưng nhịn hô hấp hai mươi phút cũng không chênh lệch bao nhiêu, nhiều nhất ba mươi phút tất phải hít thở không thông mà chết!
Chu Hằng đẩy nhanh tốc độ hơn, dưới chân điểm liên tiếp, hắn hôn lên môi nàng, thi thoảng lại truyền sang chút không khí.
Lại năm phút đồng hồ sau, Lâm Phức Hương đã mất đi ý thức, toàn dựa vào Chu Hằng kéo mà đi. Nhưng Chu Hằng một tay rẽ nước, một tay kéo nàng, tốc độ xa xa không đủ.
Thấy nàng sắp không xong, Chu Hằng chỉ có thể xé quần áo Lâm Phức Hương đi, hân rút ©ôи ŧɧịt̠ to lớn khủng bố ra, "ục" một tiếng đâm lút cán vào l*и nàng. Lâm Phức Hương là võ giả Luyện Huyết Cảnh, thân thể tự nhiên cực kỳ dẻo dai.
Cứ như vậy, hai tay Chu Hằng rảnh rỗi, tứ chi cùng vẫy, tốc độ tăng nhanh.
Rầm!
Chu Hằng vạch nước ra, rốt cục bơi tới đối diện!
Hắn ôm Lâm Phức Hương đến trên bờ, ©ôи ŧɧịt̠ vẫn nằm trong âʍ đa͙σ run run, đẩy vào cơ thể nàng một đạo linh lực.
- Ngô
Lâm Phức Hương kêu lên một tiếng đau đớn, chu cái miệng nhỏ, hộc ra vài hớp nước sạch, sau đó từng ngụm từng ngụm hô hấp.
Chu Hằng khẽ thở ra, may mắn hắn nhanh trí, nếu chậm một chút nàng chưa chắc đã sống nổi.
Hắn xoa xoa thân thể Lâm Phức Hương, ôm nàng vào lòng, cởϊ áσ ngoài khoác lên người nàng, dù sao có thứ mặc tạm vẫn hơn là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ co ro.
Chủ Hằng đưa mắt đảo qua, chỉ thấy phía trước rõ ràng lại xuất hiện một cái sơn động, mà trong không khí bốn phía thì nhấp nhô ánh sáng đỏ nhàn nhạt, tản ra một loại tà ác không nói ra được.
Hắn hiện tại có thể kết luận, đúng là loại khí tức này thông qua sông ngầm truyền tới sơn động đối diện, mà sau khi sơn động bị đào ra, truyền bá những độc khí này ra.
Tuy nhiên, đây thật sự là độc khí sao?
- Xú… xú...tiểu tử, phù… phù... chúng ta ở đâu?
Lâm Phức Hương bị ngâm dưới sông ngầm quá lâu, lại thiếu không khí, vì vậy toàn thân lạnh run co người vào l*иg ngực Chu Hằng hỏi.
Chu Hằng vận linh lực khiến thân thể hắn nóng lên, sưởi ấm cho nàng, hơi ấm truyền đến để nàng dễ chịu hơn một chút.
Nhưng Lâm Phức Hương hoàn toàn không biết tư thế của mình bây giờ có bao nhiêu câu hồn đoạt phách!
Lúc này nàng chỉ khoác một cái áo ngoài ướt đẫm của Chu Hằng, áo ngoài dán lên thân thể nàng, hoàn toàn phác họa ra dáng người mê người của nàng.
Mảnh mai tinh tế, phong đồn đĩnh kiều!
Nhất là tư thế nàng bây giờ, toàn bộ thân thể mềm mại dán lên người hắn, bộ ngực đầy sức sống ép trên ngực Chu Hằng, mông nhỏ, vểnh cao, hai chân phải kiễng lên mới có thể miễn cưỡng không bin treo lên ©ôи ŧɧịt̠ hắn.
Kỳ thật mông của nàng cũng không lớn như ngực, nhưng cùng eo nhỏ nhắn mảnh mai đặt chung một chỗ đối lập, nổi lên mông đẹp đầy đặn, tròn vo khiến người ta chảy nước miếng.
Nhưng dù sao Chu Hằng cũng coi là một tay lái già, hắn chơi nàng chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, mỗi một chu tiết trên thân thể kiều diễm của nàng đều đã nhớ kỹ, vì vậy rất nhanh đã bình phục xuống cỗ xao động này.
Mà Lâm Phức Hương mấy ngày qua ngay cả ăn cũng là ngồi trên ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng ăn cơm, vì vậy dù là tư thế hiện tại có chút kỳ quái, nhưng nàng cũng không cảm thấy có gì không phải.
Lâm Phức Hương là một chuyện, nhưng Chu Hằng lại là chuyện khác, sinh lý của hắn phi thường mạnh mẽ, mặc dù nội tâm nhộn nhạo đã bị đè xuống, nhưng hạ thâm làm sao cũng không nghe lời, vậy mà có chút cương lên.
- Này, quỷ hẹp hòi, bổn tiểu thư đang nói chuyện với ngươi! A! Ngươi… ngươi vậy mà ngay cả lúc này cũng muốn làm! Da^ʍ tặc! Ngươi muốn chơi chết ta mới thỏa mãn đúng không!?
Lâm Phức Hương không nghe thấy Chu Hằng trả lời, liền ngẩng đầu lên hỏi, nhưng cảm nhận được trong l*и bị nong ra, nàng lập tức nhặng lên. Một tay bóp mũi Chu Hằng, một tay đánh vào ngực hắn.
Hương thơm tinh tế từ cơ thể Lâm Phức Hương ập vào mũi, Chu Hằng nguyên bản nóng khô khó nhịn, không khỏi càng kích động trong lòng, nhưng hoàn cảnh lúc này cực kỳ nguy hiểm, hắn chỉ có thể ép cỗ tà khí trong mòng xuống, trầm giọng nói:
- Không nên hồ nháo!
- Người ta đang hỏi ngươi chính sự, ngươi vậy mà nghĩ làm thế nào chơi ta! Ngươi có phải là người không!? Hừ hừ… đây là đâu?
Lâm Phức Hương phồng má lên, một mặt tức giận quay đầu đi, nàng mất đi ý thức một đoạn thời gian, vừa mới tỉnh lại đã đứng trên ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng rồi.
- Một đầu sông ngầm khác, ta cũng không biết!
Chu Hằng đưa tay trái ra, vận chuyển huyết mạch lực, một đạo lửa tím lập tức thiêu đốt:
- Được rồi, trước tiên sưởi ấm thân thể cho ngươi rồi tiện thể hong khô quần áo một chút!
- Không! Ngươi rất ấm, ta không muốn bỏ ra! Bổn tiểu thư muốn ngươi ôm ta đi!
Lâm Phức Hương lập tưc giống như con lười, tay chân quặp chặt Chu Hằng, nhất quyết không buông ra. Nàng chỉ cảm thấy tốt nhất là treo luôn trên người tên này mới an toàn, tách ra lần nữa, nhỡ đâu có thứ gì thì làm sao? Vẫn là tên này tốt! Không! Là thân thể hắn tốt!
Chu Hằng không nghĩ tới Lâm Phức Hương sẽ cứng đầu như vậy, ©ôи ŧɧịt̠ hắn vẫn nằm trong âʍ đa͙σ nàng, lúc này liền bị ép chặt, đầu ©ôи ŧɧịt̠ dữ tợn đè tử ©υиɠ lún vào bên trong một chút.
- Ngươi cứng đầu như vậy, xem ra ta phải dạy cho một bài học rồi!
Năm lần bảy lượt bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Chu Hằng làm sao còn chịu nổi, hắn gầm nhẹ một tiếng, hai tay bắt lấy mông nàng cố định tại chỗ, khí lực Tụ Linh Cảnh rất dễ dàng đã chế trụ được Lâm Phức Hương.
Hông Chu Hằng giống như cái máy, bắt đầu nhấp động vào l*и nàng. Nhẫn nhịn từ lúc bước vào cửa động đến giờ đều bung ra!
- A! Ư… ư… ưm… ô… ô… xú… xú tiểu tử… u… ô… phù… phù… ưm… ngươi… ngươi… ưm… vậy mà cưỡng… Ư… ư… ép… Ưmm… ép bổn tiểu thư! Ưm… ưm… a…
Lâm Phức Hương ra sức đánh vào lưng Chu Hằng, miệng nhỏ cắn vào vai hắn. Tên này cư nhiên dám ỷ cảnh giới cao hơn cưỡng bức nàng!
- Không phải ngươi kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta sao!?
Chu Hằng vừa giận vừa buồn cười nói, với điểm ấy khí lực của Lâm Phức Hương, cắn vào hắn giống như người thường bị muối chích vậy, chỉ có thể làm hắn cảm thấy ngứa ngứa, nhột nhột.
Nàng vậy mà không biết từ đầu đệ giờ đã khiến hắn nhịn đến thế nào!
Chu Hằng càng ra sức nhấp hông, ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố dài trên dưới 30cm giống như cây trụ nham thạch nóng bỏng, không ngừng nện vào l*и Lâm Phức Hương, âm thanh "bạch bạch bạch" vang lên liên miên không dứt!
Lâm Phức Hương càng lúc càng mềm nhũn cả người, nàng bị Chu Hằng xoay người lại, hai tay hắn kéo căng tay nàng, ©ôи ŧɧịt̠ khϊếp người từ phía sau ȶᏂασ vào l*и nàng, hai bờ mông mịn màng liên tiếp va chạm với đùi hắn.
Cặρ √υ' cao phong lủng lẳng lắc qua lắc lại, eo thon như rắn nước uốn éo phối hợp với mỗi lần Chu Hằng nắc vào l*и nàng!
- Xú… ưm… xú tiểu… a… tử… ô… ui… bổn… bổn… ưm… bổn tiểu thư… ư… a… haa… a… ngươi… ưm… chờ đấy! Ưm!
Lâm Phức Hương mặc dù hai mắt mê ly, dâʍ ŧᏂủy̠ tiết ra như nước bắn tung téo trên đùi Chu Hằng, thế nhưng miệng vẫn không quên thả ngoan thoại.
Chu Hằng nghe được chỉ cười nhẹ, tính tình nàng là như vậy, mỗi lần bị hắn đánh úp đều phải chửi rủa một trận mới yên được.
- Hự! Hà…
Chu Hằng run lên, ©ôи ŧɧịt̠ đến cực hạn đâm sâu vào âʍ đa͙σ, đầu khấc giống như muốn xuyên thủng tư cung Lâm Phức Hương, thân ©ôи ŧɧịt̠ run rẩy dữ dội, tϊиɧ ŧяùиɠ giống như nước lã bắn đầy tử ©υиɠ nàng! Chảy cả ra ngoài.
Lâm Phức Hương xuất ra, thân thể nàng như bị điện giật xiết chặt âʍ đa͙σ!
Lại qua một hồi dỗ dành, Lâm Phức Hương mới chịu rời khỏi Chu Hằng, nàng bĩu môi mặc quần áo của hắn, tay vân vê góc áo, mặc kệ Chu Hằng muốn hong khô kiểu gì thì làm.
Chu Hằng cũng chịu thua nàng rồi, trước đó không lâu vừa mới bắn ra 3 - 4 lần, vậy mà hiện tại đã có sức hờn dỗi.
- Lưu manh! Ngươi cả ngày chỉ biết bắt nạt bổn tiểu thư!
Lâm Phức Hương vừa nhìn thấy mặt Chu Hằng là lại bị khơi lên tức giận, miệng nhỏ không thể chịu nổi.
Chu Hằng nghe nhiều thành quen, đại não tự động loại bỏ những lời thừa thãi của nàng ra khỏi suy nghĩ, hắn đã sớm vỏ qua ý tưởng cãi cọ với nàng. Lực chú ý bị chuyển qua sơn động trước mắt.
Nếu ai biết Chu Hằng lấy huyết mạch lực dùng để sấy khô quần áo, tuyệt đối sẽ mắng to hắn phá sản!
Nơi này thần bí như vậy, đã đến, vậy dĩ nhiên phải tìm tòi, chỉ là không biết phía trước còn có bao nhiêu nguy hiểm!
Cũng không lâu lắm, Chu Hằng đãng hong khô quần áo, Lâm Phức Hương chu cái miệng nhỏ nhắn đứng lên, trên mặt hãy còn bất mãn đối với hắn.
- Đi thôi!
Chu Hằng lười đôi co trẻ con với nàng đi tới trước, quần áo của hắn đều cho nàng, lúc này chỉ còn một cái quần đùi.
- Chờ ta một chút!
Lâm Phức Hương vội vàng đi theo, nơi này âm trầm đáng sợ, không người bồi ở bên cạnh, thế nào nàng cũng sẽ bị dọa ngất. Trên người nàng quần áo có chút rộng rãi, đồi ngực lấp ló, chỉ cần kéo nhẹ một cái là thấy được hai hạt lạc đỏ.
Chu Hằng vội vàng chuyển mắt ra chỗ khác, hắn sợ rằng lại chơi nàng một hiệp, nàng thật sự sẽ không nhìn mặt hắn!
Hắc kiếm tản ra u quang nhàn nhạt, ở địa phương bóng tối như trăng sáng, chỉ dẫn con đường.
Nửa tiếng, một giờ, ba giờ!
- Quỷ hẹp hòi, ta đói bụng rồi!
Lâm Phức Hương sầu mi khổ kiểm nhìn Chu Hằng.
Vị đại tiểu thư này nghĩ đến đến chơi phải không?
- Nhẫn một chút, sắp chấm dứt!
- Nửa giờ trước ngươi cũng nói như vậy!
- Lần này là thật sự!
- Lần trước ngươi cũng nói như vậy!
- Chấm dứt nói chuyện!
Chu Hằng đột nhiên dừng lại, phía trước trong sáng rộng mở, hiện ra một cái không gian thật lớn, trên bầu trời dường như bao phủ tầng mây màu máu đỏ, tản phát ra ánh sáng yếu ớt, không phải rất sáng ngời, nhưng cũng đủ để thấy rõ phiến thiên địa xa lạ này.
Đây là một tòa bình nguyên, mà ở địa phương vô cùng xa xôi, có một vỏ trứng gà hình nửa vòng tròn chụp, che lấp mặt đất, màu trắng ngà, thi thoảng tạo nên một tầng gợn sóng.
Không hoa không cây cỏ, một mảnh hoang vắng.
- Ta đã biết, nơi này khẳng định là đại lục trầm xuống sau địa chấn!
Lâm Phức Hương vỗ tay nói.
- Bầu trời xảy ra chuyện gì?
Chu Hằng chỉ chỉ đỉnh đầu.
- Thật là đỏ!
Chu Hằng thở dài, nhắm thẳng vào màn hào quang xa xôi màu trắng ngà, nói:
- Chúng ta đi nơi đó!
- Tốt nhất nơi đó có gì đó ăn, nếu không bổn tiểu thư chặt thứ thô dài của ngươi nướng ăn!
Hai người đi về phía trước, bùn đất tương đối xốp, dường như giẫm nát trong tuyết, một cước sâu một cước mờ nhạt.
Thình thịch!
Đột nhiên ngay lúc đó, một đạo hắc ảnh chạy vọt ra từ trong đất bùn, lao về phía hai người.