Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp)

Chương 57: Nhập động.

Chương 57: nhập động.

- Quá nguy hiểm!

Phí Thần Vũ lập tức lắc lắc đầu:

- Tất cả thợ mỏ một khi biến thành quái vật lông đỏ thì lực vô cùng lớn, hơn nữa lợi khí khó làm thương, cả người không có yếu hại, cho dù đánh nát trái tim cũng sẽ không chết!

- Nếu bị những quái lông đỏ này quào trúng, cho dù là miệng vết thương nhỏ cũng bị lây lan, trong thời gian rất ngắn biến thành quái vật đồng dạng!

- Nha đầu, ta cho ngươi đi vào, quay đầu lại tông chủ đại nhân nhất định sẽ lột da của ta!

Phí Thần Vũ mặc dù là trưởng lão Cửu Linh Tông, nhưng hắn bất quá là Tụ Linh nhất trọng thiên, địa vị cũng không cao, tự nhiên hết sức lo sợ !

Lâm Phức Hương lại hì hì cười, đẩy Chu Hằng ra, nói:

- Có tiểu tử này bảo hộ bổn tiểu thư, Phí thúc thúc không cần lo lắng!

Phí Thần Vũ thế nào đều không đáp ứng, nếu xảy ra chuyện làm sao bây giờ, hắn không gánh vác được trách nhiệm này.

- Xú tiểu tử, chúng ta đi!

Lâm Phức Hương trực tiếp lôi kéo Chu Hằng đi về phía trước.

- Hương nha đầu, không nên hồ nháo!

Phí Thần Vũ vươn bàn tay chụp tới Lâm Phức Hương.

Chu Hằng quyết đoán ra tay, hóa ngón tay thành kiếm, nghênh đón Phí Thần Vũ.

Đạt tới loại cảnh giới Tụ Linh Cảnh, tơ bông trích lá có thể là thần binh lợi khí, Phí Thần Vũ nào dám coi thường, vội vàng xuất chưởng chống đỡ, chưởng phong cùng ngón tay chạm nhau, hắn không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình chấn động.

Đúng lúc này, Lâm Phức Hương đã kéo Chu Hằng tiến nhập trong động.

- Thật sự là hồ nháo!

Phí Thần Vũ lắc đầu liên tục, nhưng hắn nhất thiết phải tọa trấn cửa động, bằng không hắn truy đi vào vừa lúc gặp được quái lông đỏ, cửa động nhất định bị đột phá!

Hắn đành phải trơ mắt nhìn hai người Chu Hằng biến mất trong bóng đêm, nghĩ đến thực lực Chu Hằng đúng là không kém mình chút nào, có lẽ cũng có thể giữ được Lâm Phức Hương an toàn, không khỏi hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.

- Để lão phu nhìn một chút!

Hắn quát to, mất mặt mũi chung quy phải nghĩ biện pháp vớt trở về.

...

Sơn động này trải qua qua khoảng nửa năm khai phá, đã hoàn toàn thay đổi, trên vách động cách mỗi một khoảng cách có cắm cây đuốc, chỉ là hiện ở trong động không người sống có thể tiến vào, cây đuốc đã sớm đốt sạch, mới đi qua một góc rẽ chính là một mảnh đen nhánh.

Chu Hằng lại thấy rất rõ ràng.

Đạt tới Tụ Linh Cảnh, linh thức tăng mạnh, thị lực tăng vọt, đồng thời còn có năng lực thấy vật ở trong bóng đêm.

Lâm Phức Hương lại không có năng lực này, lập tức đưa bàn tay mềm bắt được chéo áo của hắn, nói:

- Xú tiểu tử, ngươi làm bổn tiểu thư vướng chân, ta tuyệt không tha cho ngươi!

Tuy rằng một mảnh tối tăm, cũng không ngại Chu Hằng thấy rõ khuôn mặt nàng tuyệt mỹ tiếu lệ! Hắn không khỏi thầm nghĩ Tử Tinh tiểu thư mặc dù có danh xưng Hàn Thương Quốc đệ nhất mỹ nữ, nhưng cũng chưa chắc đẹp hơn vài phần so với Lâm Phức Hương, đại khái là thân phận cao hơn, mới có thể được bảo toạ đệ nhất mỹ nữ.

Hắn không nhịn được cười một tiếng, đè nàng lên vách động, hai bắt đầu không thành thật mò vào trong áo sờ mó, nói:

- Ngươi muốn như thế nào mới buông tha?

- Làm người cỏ mỗi ngày để ta ép khô ngươi 1 vạn lần!

Lâm Phức Hương hung tợn nói, nàng bị hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hứng lên, bên ngoài qυầи ɭóŧ rất nhánh đã thấm ướt một mảnh, hai tay thì nhanh chóng chui vào quần Chu Hằng nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ hắn dùng sức bóp mạnh.

- Ha ha ha!

Chu Hằng không khỏi nở nụ cười, ©ôи ŧɧịt̠ giật giật cương lên, hai tay vạch áo nàng ra, miệng bú ʍúŧ bầu vυ' căng mọng, nữ nhân này vẫn giống như trước đây.

- Nhẹ nhàng một chút, đừng đưa tới quái lông đỏ!

Lâm Phức Hương vội vàng nói.

- Ngươi không phải vì sang đây xem quái lông đỏ sao, như thế nào hiện tại ngược lại sợ?

Chu Hằng chui đầu vào trong váy nàng, miệng lớn ngậm chặt ngoài l*и, lưỡi linh hoạt gạt qυầи ɭóŧ qua một bên, liếʍ láp, răng khẽ day day hộŧ ɭε.

- Ưm… ngươi… ưʍ... Thật sự không thể nói lý!

Lâm Phức Hương tự xoa bóp cặρ √υ' mềm mại nói.

Chu Hằng không qua tâm nàng nói gì, hắn thấy dâʍ ŧᏂủy̠ đã rỉ ra, lập tức đứng dậy tụt váy nàng xuống, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không thèm cởi, ©ôи ŧɧịt̠ sớm đã mất kiên nhẫn đâm thẳng vào l*и nàng

Ọt!

Âm thanh kỳ lạ vang lên, con cả ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng chớp mắt đã nằm gọn trong âʍ đa͙σ Lâm Phức Hương, hắn ngựa quen đường cũ bắt đầu nhấp.

- Ưm… a… ngươi… xú… ư… xú tiểu tử… a… ô… sao ngươi… ưm… ngươi lại… Ưʍ... Lớn như vậy?... Ư… ưm… chỉ… chỉ giỏi… Ưm… làm khổ ta… a… ưmm…

Lâm Phức Hương đánh lên vai Chu Hằng oán trách, bộ dạng vừa hưởng thụ vừa đau đớn, đôi mắt kiều diễm mê ly, cặρ √υ' cao ngất một bên bị hắn bú ʍúŧ, một bên xoa bóp thành đủ thứ hình dạng.

Chu Hằng mấy ngày nay mặc dù chơi nàng từ trong hồ nước đến trên cành cây, sau tảng đá,... Có thể nói nơi nào cũng đã thử hết, thế nhưng mỗi lần ȶᏂασ vào cái l*и Lâm Phức Hương vẫn khiến hắn sung sướиɠ không thôi! L*и nàng quả thực là cực phẩm trong cực phẩm, dù bị nong ra liên tục vẫn bót như mới lần đầu.

Quả thật không phân cao với Tử Tinh tiểu thư!

Chu Hằng mặc dù đang giao hoan mê man với Lâm Phức Hương, nhưng trong lòng không hề hạ thấp cảnh giác.

- Cẩn thận!

Chu Hằng đột nhiên sinh lòng cảnh giới, đoạn kiếm màu đen từ trong đan điền trồi lên, hắn cầm kiếm nơi tay, xuất kiếm chém ra.

Một đạo ánh sáng đen xẹt qua, tiếp theo vang lên Thình thịch địa vật nặng rơi xuống đất thanh.

Hắc kiếm chớp động hào quang u ám, chiếu không gian quanh mình trong vòng ba thước rõ ràng thấy được có thể. Chu Hằng ôm chặt Lâm Phức Hương vào lòng, trong mắt chớp động thần quang quan sát tình cảnh chung quanh.

- A!

Lâm Phức Hương mạnh mẽ phát ra một tiếng thét chói tai, vội vàng co vào l*иg ngực Chu Hằng, mất mấy giây mới dám ló đầu ra.

Trên mặt đất, rõ ràng có thêm một khối quái vật toàn thân mọc đầy lông đỏ hình người, chỉ là đã bị chém thành hai đoạn, máu tươi bốn phía, ẩn ẩn có mùi máu tươi truyền tới.

Lâm Phức Hương không khỏi sợ, nếu vừa rồi Chu Hằng phản ứng chậm một chút, nàng có thể có thể bị quái lông đỏ này chộp được!

Chu Hằng cầm kiếm mà đứng, ©ôи ŧɧịt̠ căng cứng đâm vào l*и Lâm Phức Hương, nhưng hắn không có tâm thần để ý, hai mắt nhắm lại mở, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Hắn đoán được đúng, hắc kiếm quả thật có năng lực cướp đoạt lực lượng, chỉ là tuy rằng quái lông đỏ nghe nói là lực lớn vô cùng, nhưng lực lượng hắc kiếm cướp đoạt lại thật là ít ỏi. Có thể là có liên quan cùng cảnh giới, mà không phải lực lượng cơ thể.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn muốn vận dụng hắc kiếm, không cần hắc kiếm gϊếŧ chết, chỉ cần cướp đoạt lực lượng, tuy rằng lượng thật ít ỏi, nhưng nghĩ dù nhỏ cũng là thịt, tích tiểu thành đại!

- Ngươi thật sự muốn đi vào bên trong sao?

Chu Hằng cười nhìn về phía Lâm Phức Hương, không che giấu ý nhạo báng chút nào.

Lâm Phức Hương vừa mới mới có chút cảm kích Chu Hằng, lập tức bị những lời này của hắn làm tức giận đến gương mặt xinh đẹp đen lại, sau khi hừ một tiếng, liền tách khỏi người Chu Hằng, tay nhỏ còn tát vào ©ôи ŧɧịt̠ hắn một cái.

Lâm Phức Hương "hứ" một tiếng thể hiện chính mình rất tức giận, không cho chơi ta nữa, nàng kéo váy lên mông căng lắc một cái tiến vào trong động, nàng tin tưởng Chu Hằng nhất định sẽ ra cứu giúp.

Chu Hằng nhìn ©ôи ŧɧịt̠ vẫn cương cứng của mình, chỉ có thể bất đắc dĩ nhúm vai, mấy ngày nay trên đường đi, hắn hơi một tí là đè nàng ra nện, bất kể ăn uống ngủ nghỉ, thật sự cảm thấy có chút quá đáng.

Hơn nữa hoàn cảnh hiện giờ cũng không tiện cưỡng ép.

"Ta tự nhiên lại trêu tức nàng làm gì chứ?"

Chu Hằng lắc lắc đầu theo sát phía sau, cũng không thể thật sự bỏ mặc nàng được.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch, một đường đi qua, không ngừng có quái vật lông đỏ nhảy ra đánh lén, lại đều bị Chu Hằng một kiếm chặt đứt, bị chết hoàn toàn triệt để.

- Kỳ quái, không phải nói những quái vật này gϊếŧ không chết sao?

Qua một trận, cuối cùng Lâm Phức Hương kịp phản ứng.

- Ngươi phản ứng cũng thật khá nhanh!

Chu Hằng khen.

- Đồ khốn, ngươi thật sự rất đáng ghét !

Lâm Phức Hương làm sao không nghe ra hắn đang nói mát, hận không thể đè Chu Hằng ra hung hăng vắt khô hắn, bất quá nàng thắng không nổi, nếu thật sự làm lên, không biết sẽ xuất trước bao nhiêu lần.

Chu Hằng kỳ thật cũng rất kỳ quái.

Những quái lông đỏ này quả thật rất giống cùng quái vật Mê Vụ Tử Cốc, nhưng quái lông đỏ trong Mê Vụ Tử Cốc vừa đυ.ng liền toái, lúc trước hắn còn không dùng Sương Hàn Kiếm, càng miễn bàn là đoạn kiếm màu đen !

- A, bổn tiểu thư nghĩ là cái chuôi đoạn kiếm này đúng không?

Lâm Phức Hương lại vỗ tay kêu lên:

- Ta trước kia còn đang kỳ quái, như thế nào ngươi lấy đoạn kiếm làm vũ khí, không nghĩ tới lại chặt đứt pháp khí Kim Đằng Dật!

- Bây giờ còn có thể khắc quái lông đỏ, thật sự là bảo bối!

Hai mắt nàng sáng quắc, đến gần, cặρ √υ' mọng nước ép vào tay hắn, ngẩng mặt nhìn chằm chằm Chu Hằng nói:

- Cho ta sờ sờ được không?

Một mỹ nữ ép tay hắn vào ngực nàng, ăn nói nhỏ nhẹ tràn ngập mập mờ, không khỏi khiến Chu Hằng rung động trong lòng, nhưng chủ là thoáng cái đã tắt, hắn chơi nàng không biết đã bao nhiêu lần, khắp thân thể nàng có chỗ nào chưa liếʍ qua?

Hơn nữa hắc kiếm chính là bí mật lớn nhất của hắn, sao có thể giao cho người khác, lúc này liền lắc lắc đầu.

- Quỷ hẹp hòi!

Lâm Phức Hương giẫm chân, hắc bạch phân minh mắt to chớp chớp, đột nhiên nói:

- Kiếm bổn tiểu thư đưa cho ngươi đâu?

- Lưu tại Cửu Linh Tông !

Chu Hằng âm thầm kêu khổ, như thế nào nữ nhân này lại nghĩ tới! Hắn đang muốn đè nàng ra cᏂị©Ꮒ đánh lạc hướng, nhưng Lâm Phức Hương đã có chuẩn bị nhảy ra xa.

- Gạt người! Ngươi tưởng dễ dàng lừa ta như lần trước sao?

Lúc này nàng đã không tin tưởng Chu Hằng, lúc trước tên tiểu tử này cả ngày trừ chơi nàng chết đi sống lại, với tu luyện thì không biết làm gì cả, không ngờ bây giờ còn lòi ra trò nói láo!

- Quỷ hẹp hòi, bảo kiếm bổn tiểu thư ngay cả yêu mến nhất đều đưa cho ngươi, ngươi ngay cả để ta sờ một cái cũng không chịu!

Chu Hằng bất đắc dĩ thở dài, nói:

- Được rồi, cho ngươi sờ một cái!

Lâm Phức Hương lập tức đổi giận thành vui, nhưng thấy Chu Hằng cũng không giao ra hắc kiếm, mà vạch quần ưỡn ©ôи ŧɧịt̠ ra trước mặt nàng, Lâm Phức Hương không khỏi nghiến răng nói:

- Ngươi đưa qua thứ dơ bẩn như chó của ngươi để làm chi?

- Ngươi không phải nói muốn sờ một cái sao?

Lâm Phức Hương không khỏi méo cái cái miệng nhỏ nhắn, tay nhỏ tức giận đạp ©ôи ŧɧịt̠ hắn một cái, miệng thở phì phò trừng mắt Chu Hằng, mạnh mẽ quay đầu bước đi.

Chu Hằng kéo quần cười cười đuổi theo, hắn phát hiện trêu đùa Lâm Phức Hương thật có ý tứ.

Chẳng lẽ mình thật sự có thú vị làm kẻ ác?

Chu Hằng không khỏi tỉnh lại.

Một đường vượt mọi chông gai, trong mắt Phí Thần Vũ đều là quái lông đỏ rất khó dây dưa, dưới kiếm Chu Hằng lại một chém liền chết, liên đới khiến Lâm Phức Hương cũng khinh thường rất lớn, tuyên bố muốn dẹp yên sơn động, lập thiên đại công lao.

- Ngô

Nàng đột nhiên chợt dừng lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, lại nửa câu cũng nói không nên lời.

Chu Hằng sau lưng nàng, ánh mắt đảo qua, chỉ thấy trên cổ ngọc của mỹ nữ hiện lên một tầng màu đỏ sậm! Hắn vội vàng đi lên một bước, khoát tay trái lên vai Lâm Phức Hương, tâm niệm vừa động, đoạn kiếm màu đen lập tức bắt đầu khởi động ra một đạo khí tức tối cao, thông qua tay hắn tiến nhập trong cơ thể Lâm Phức Hương.

Thân thể Lâm Phức Hương mềm mại phát ra một tiếng hít thở thật dài, gương mặt xinh đẹp trắng bệch.

- Mới vừa... vừa rồi không biết cái gì chui vào cơ thể của ta, dường như muốn khống chế ta, thật đáng sợ!

Nàng lạnh phát run, gắt gao cầm lấy góc áo Chu Hằng.

- Không sao! Không sao!

Chu Hằng ôm nàng vào lòng, vỗ vỗ lưng an ủi.

Quả nhiên giống như Mê Vụ Tử Cốc, nơi này có khí tức mê hoặc, khống chế thần trí hoặc là cái gì khác, chỉ là ở Mê Vụ Tử Cốc, người trúng chiêu chỉ biết lẳng lặng nằm chờ chết, nơi này lại lập tức biến thành quái lông đỏ khát máu cuồng bạo!

Giống nhau, hắc kiếm đều có thể trấn áp!

Trong dãy núi Bình Thiên đến tột cùng cất giấu bí mật gì?

Chu Hằng không khỏi xoay chuyển tâm niệm nhanh chóng, hắn và Lâm Phức Hương mới vào động này cũng không gặp được loại tình huống này, hơn nữa chủ nhân nơi này vốn là Lục Túc Cự Đầu Thú, cũng không biến thành quái lông đỏ!

Nói cách khác, biến cố phát sinh trong nửa năm này.

Trong nửa năm này xảy ra chuyện gì?

Khai thác quặng mỏ! Không sai, tấm bia đá màu máu trong Mê Vụ Tử Cốc trấn thủ một cái động không đáy, chẳng lẽ nơi này cũng có?

Di, nói như vậy, tấm bia đá màu máu ngược lại trấn áp khí tà ác, mà nơi này không có, cho nên sơn động bị đào ra hầm ngầm, tà khí tràn đầy bên ngoài lây lan cả thợ mỏ?

- Thối, Xú tiểu tử, chúng ta trở về đi!

Lần này Lâm Phức Hương bị dọa không nhẹ, nói chuyện có chút run run.

Chu Hằng lắc lắc đầu, cười nói:

- Ngươi không phải muốn quét sạch quái lông đỏ, lập đại công lao sao? Sao có thể bỏ dở nửa chừng!

- Bổn tiểu thư nghĩ, vẫn giao cho phụ thân là tốt nhất, chúng ta đi thôi!

Nàng hãy còn mạnh miệng.

- Ta đây đưa ngươi đi ra ngoài trước!

- Di, ngươi còn muốn đi vào nữa?

- Đó là đương nhiên!

Lâm Phức Hương lại không chịu, giữ chặt góc áo Chu Hằng nói:

- Bổn tiểu thư sao có thể thua quỷ hẹp hòi ngươi! Đi!

Chu Hằng không khỏi sững sờ, suy nghĩ nữ nhân này như thế nào thay đổi bất thường, thật sự không người nào có thể nắm lấy.

Hắn lật tay kéo Lâm Phức Hương đến phía sau, nơi này càng ngày càng cổ quái, hắn cũng không muốn để Lâm Phức Hương lỗ mãng đi ở phía trước.

- Quỷ hẹp hòi có đôi khi cũng quan tâm người!

Lâm Phức Hương đảo mắt, gương mặt xinh đẹp lại vô tình nhiều thêm một tầng đỏ ửng mê người.