Sau mấy tiếng đồng hồ dài đằng đẵng thì bác sĩ cũng bước ra, máu vẫn còn bám trên người, nhẹ nhàng tháo khẩu trang ra rồi chậm rãi nói :
– Đã qua thời kì nguy hiểm, ông Trần sẽ tỉnh lại rất mau, chỉ có điều…..
– Như thế nào hả ? – Trần Công túm áo bác sĩ hỏi gấp.
– Anh bình tĩnh, nhưng mà đôi chân ông ấy……..bị 1 lực cán rất mạnh, cho nên sau này e là không thể đi lại được, phải dùng xe lăn suốt đời.
– Ông nói cái gì ? Tại sao lại như vậy ? Vậy ông có thể chữa đôi chân đó mà phải không ?
– Nếu với một người trẻ thì có thể, nhưng ông Trần cũng đã 60, phẫu thuật sợ rằng rất nguy hiểm……Khuyên anh không nên thử……!!!!!!
Trần Công thả tay mình lơi ra khỏi cổ áo bác sĩ, anh quị xuống, ba anh, tại sao lại như vậy, tại sao ? Một giọt nước mắt hiếm hoi chực trào ra, anh dùng tay cẩu thả quệt lấy, rồi gục xuống sàn lạnh lẽo.
– Con đừng như vậy mà. – Minh Tú xót thương ôm lấy bả vai anh, vuốt vuốt an ủi.
– Mẹ…… – anh ôm lấy vai chị mà khóc sướt mướt, như một tiểu hài tử.
Đồng Ánh Quỳnh khuôn mặt vẫn lạnh lẽo nhìn hai người họ diễn một màn rồi nhàn nhạt đứng dậy, thở hắt ra, đôi môi khẽ nhếch lên một cái, cười như không cười.
Buổi chiều ngày hôm đó, ông Khải tỉnh dậy, đôi mắt u buồn vây lấy ông khi biết tin mình không thể đi lại được nữa, nhưng kì lạ ở chỗ, nửa lời cũng không than vãn, chỉ im lặng. Người ta khi đã quá đau buồn vì 1 chuyện gì đó, thì điều khủng khϊếp nhất có thể làm chính là im lặng. Một người đang đi đứng đàng hoàng, chủ tịch 1 tập đoàn lớn, nay bỗng nhiên không thể tự bản thân bước đi nữa, mà phải nhờ đến chiếc xe hai bánh kia, thì rơi vào tuyệt vọng là điều dĩ nhiên.
– Mẹ với Quỳnh về nấu cháo cho ba, con ở lại với ba. – Minh Tú nhìn Trần Công, xoa nhẹ lên vai anh mà nói.
– Dạ. – Trần Công thở dài rồi bước vào thăm ba mình.
Trên đường lái xe trở về nhà, cả hai không nói với nhau lời nào. Khi Tú bày thịt, rau củ quả ra bếp, Quỳnh ngồi ở sô pha trầm mặc, vẫn không nói lời nào, không gian bức người đến nghẹt thờ.
Thế rồi có người không chịu nỗi đành phải mò vào bếp, ôm lấy eo của người ta mà hôn hít.
– Sao ông ta lại bị tai nạn ?
-………..
– Sao không trả lời…..?
– Thôi đi Tú, chị đang nghi ngờ em ? Hơizzzzz, mà em thấy đây cũng là chuyện tốt mà, ngồi xe lăn rồi cũng không thể làm được gì chị.
– Khi nãy là chị nghi ngờ em, nhưng bây giờ là chắc chắn……Là em…..ưm…..em….ưm……
Chưa nói hết câu đã bị người ta vồ lấy, nếm mυ'ŧ, cắn xé các kiểu, Minh Tú đành phải buông theo sự bá đạo của con người này. Tính chiếm hữu quá cao.
– Nè, trả lời đi.
– Ừ, là em đó. Rồi sao ? Chị cho người đến bắt em đi.
– Em có biết suy nghĩ không vậy ? Lỡ ông ta….
– Đừng có lo, em cho người đi đầu thú rồi, tiền thôi mà. Lo nấu cháo đi.
Rồi cô đứng bên cạnh yên ổn nhìn chị nấu cháo, cười cười. Minh Tú lại cảm thấy là lạ, cái đứa nhỏ này, mỗi ngày đều tìm cách mò sang phòng làm ba cái chuyện không đứng đắn, vậy mà hôm nay chỉ có hai người, nó lại an phận như thế, đâm ra lo sợ.
– Sao hôm hay tốt lành vậy ?
– Hả ? – Quỳnh ngước nhìn chị tỏ vẻ thắc mắc.
– Ý là sao hôm nay……ý là……sao hôm nay trong sáng bất ngờ vậy ? – Chị ấp úng nói.
– Ý chị muốn em làm mấy chuyện bậy bạ với chị ? – Quỳnh cười ranh mãnh.
– Em xuyên tạc lời nói của chị.
– Hơi hơi, không gấp, sau này còn dài. Hahaha, chồng chị ngồi xe lăn rồi, để con dâu này hạ mình mỗi ngày, à không, mỗi đêm qua thỏa mãn chị có được không ?
– Em im đi.
Chị nhanh tay bỏ miếng rau vào nồi rồi tắt bếp. Thật không hiểu sao cái con người này có thể mặt dày mà nói ra mấy lời đó. Đã vậy coi cái mặt kìa, thiệt là khiến người ta muốn đội mấy cái quần lên mà. Còn ở đó mà cười hố hố, làm như mình nói được cái gì đó hay ho lắm không bằng. Thật không biết xấu hổ là gì mà.
Minh Tú cẩn thận múc cháo vào cà – mên rồi đem ra xe. Xoay vào định lấy áo khoác và túi xách thì thấy cái khuôn mặt bánh bao kia đã chảy xệ mấy mét, ngồi lù lù ở sô pha. Minh tú tiến đến vỗ vỗ vai cô :
– Đến bệnh viện.
-…….Hừ……
– Sao vậy hủ giấm của tôi? ( Hủ giấm = ghen/ Giải thích cho mấy bạn không hiểu )
-……..Mệt……..Không đi nữa, vô lo cho chồng chị đi.
Thì ra là thấy chị chuẩn bị thức ăn cẩn thận cho ông Khải liền đâm ra ghen, thật đáng yêu nha.
– Ùi ui, chua quá, cái hủ giấm này. Chị cho ông ta ăn cháo, còn em ? Em ăn người ta tới cái gì luôn rồi chứ đừng nói tới cháo.
– Xí.
Chị cố ép mặt cô đối diện mặt chị, đưa môi mình áp vào môi cô mà nếm mυ'ŧ, đến khi có sợi chỉ bạc óng ánh mới buông tha.
– MẸ CHỒNG LƯU MANH.
Chị ấn vào trán cô một cái rồi nói :
– Nè, tiểu bảo bối của chị, cái đó không gọi là lưu manh. Này mới là lưu manh.
Nói rồi tự tiện tiến sát hơn, chờ lúc cô không để ý liền luồn tay vào áo, đẩy bra lên và xoa xoa hai khỏa mềm mại, cuối cùng cúi thấp người hôn một cái vào đấy rồi nhếch mép cười tỏ vẻ khinh bỉ :
– Thứ con dâu DỄ DÃI.
Đồng Ánh Quỳnh khuôn mặt sắc lẹm nhìn chị đi ra cửa, miệng lẩm bẩm :
– Là cố tình dễ dãi đấy mẹ chồng à.
Lái xe mất 30p để đến bệnh viện. Minh Tú níu tay Đồng Ánh Quỳnh đi vào căn phòng bệnh trắng toát kia, mùi bệnh viện thật khó chịu, Quỳnh khịt khịt cái mũi rồi bước vào.
– Anh….em đến…..- Minh Tú run run nhìn ông Khải đang nằm đó.
– Không ăn, đi ra ngoài. – Ông liếc chị rồi nhàn nhạt trả lời.
Trần Công và Đồng Ánh Quỳnh ngồi ở chiếc ghế gần đó, cũng không hó hé tiếng nào. Đôi tay Quỳnh khẽ run run, thật muốn bóp chết ông già kia, gãy chân đã còn quá nhẹ, còn dám đuổi bảo bối đại nhân của mình à……Thật không biết hưởng thụ, nếu là cô nãy giờ đã nhanh chóng ăn cho hết chỗ cháo đó rồi lôi người nấu cháo ra mà ăn sạch chứ không đùa. Ôi, cái ông già này.
– Anh phải ăn…..một chút…..- Minh Tú vẫn kiên nhẫn múc cháo ra chén, thổi nguội rồi đưa gần hơn.
– Cô về lo cho người yêu cũ của cô. – Ông Khải có vẻ vẫn còn bực tức chuyện bị từ chối hôm trước, hôm nay được dịp liền nói ra.
– Anh, đừng như vậy…….Ăn một chút.
* Xoảng *
– Đã bảo không ăn…….- Ông Khải dùng chút sức lực trên cánh tay mà hất ra.
Bị một lực mạnh, chén cháo cũng theo cánh tay run run kia mà rơi xuống sàn, tạo thành âm thanh vô cùng khó nghe.
– Nè, không ăn thì thôi, ba đừng quá đáng như vậy. – Đồng Ánh Quỳnh sau khi chứng kiến một màn liền nổi nóng đứng dậy sừng cồ với ba chồng.
– Nè, em la hét cái gì, em nói chuyện với ba như vậy hả ? – Trần Công nhíu mắt nhìn vợ rồi lên tiếng cãi lại.
– Anh không thấy ba anh quá đáng hả ?
– Cô…..- Trần Công giơ bàn tay lên không trung rồi nhìn Quỳnh, nửa muốn đánh, nửa muốn không.
– Đánh đi. – Quỳnh giơ mặt lại gần hơn, đôi mắt hằn lên vẻ thách thức.
Minh Tú từ nãy giờ vẫn im lặng, cúi mặt đau xót, tuy không yêu, nhưng vẫn có tình nghĩa, ông ta cũng không làm điều gì tổn hại đến mình, bây giờ ông trở nên như vậy một phần cũng do mình, tự dưng thấy vô cùng hối hận nên lên tiếng can ngăn :
– Quỳnh, thôi.
Đồng Ánh Quỳnh ruột gan như ai cào xé, chị nhẫn nhịn cái gì chứ, mọi việc là do họ chuốc lấy, chị có lỗi gì. Lí trí dậy lên, lập tức nắm lấy tay chị đi ra ngoài, quăng chị vào xe rồi rồ ga thật mạnh phóng đi.
#Moon
Trời má, au mà con vợ kiểu này là hồi nãy cho bạt tay rồi. Cơ mà con dâu gì mà chồng không bênh, lại bênh mẹ chồng là sao ?