Không một tiếng trả lời, cô vẫn chăm chăm nhìn ông Khải chờ đợi sự trả lời.
– Ba, có chuyện gì vậy ? Ba với mẹ xảy ra chuyện gì ? – Trần Công chạy đến níu lấy tay ba mình.
– Cô ta từ chối ba, đạp đá loạn xạ, vì không thể quên người yêu cũ. – ông trả lời mà không ngừng nhìn chị, đôi mắt tựa hồ có thể đốt cháy chị ngay lập tức.
– Hả ? – Trần Công ngạc nhiên.
Trần Công từ khi gặp Tú đã có thiện cảm, còn nghĩ ba mình và mẹ kế là yêu nhau thật lòng, nhưng bây giờ anh biết mình đã nghĩ lệch lạc.
Quỳnh nhìn ông Khải rồi nói :
– Mẹ không có lỗi vì……
– QUỲNH, IM ĐI. – Tiếng chị hét lên khi nhận thấy cô có ý định nói ra chuyện gì đấy..
– Ra ngoài đi. – ông Khải chỉ tay ra phía cửa lớn.
Sau một phút suy nghĩ, Quỳnh nhanh tay đỡ chị đứng dậy, ôm vào lòng rồi nhìn Trần Công :
– Anh ở đây nói chuyện với ba, hôm nay em với mẹ qua phòng mình ngủ.
– Ừ. Em đi đi. – Trần Công nhìn thấy tình thế hiện giờ đang căng thẳng liền đồng ý.
Cô nhanh chóng dìu Minh Tú về phòng mình, xót xa không thôi, nhìn bàn chân rướm máu và 5 dấu tay trên má chị, cô thật muốn bóp chết ông ta.
Đặt chị lên giường, cô vắt lấy cái khăn ấm từ phòng tắm bước ra và chà vết thương dưới chân cẩn thận, tỉ mỉ băng bó lại rồi đặt chị ngay ngắn nằm trên giường. Cuối cùng bản thân ngồi nhìn chị, áp tay mình vào má chị xoa xoa nhè nhẹ, môi mím chặt lộ rõ vẻ tức giận, nhưng tuyệt nhiên không hé miệng nói lời nào với chị, đôi mắt lạnh tanh nhìn mông lung vô định.
* chọt chọt *
– Nè……..
-…….. – Cô vẫn trung thành giữ thái độ im lặng đó.
* chọt chọt *
Chị ngó khuôn mặt của cô, vô cùng khó chịu, tự nhiên bơ người ta, người ta có làm gì đâu chớ. Chị dùng tay hất tay cô ra khỏi mặt mình :
– Không cần, ngủ đi.
Cô im lặng không trả lời, lũi thũi nằm xuống, xoay lưng lại với chị, khuôn mặt trầm ngâm nhìn ra cửa sổ.
– Hức…..hức…..- Tiếng khóc phía sau lưng mỗi lúc 1 rõ hơn làm cô phải để tâm đến.
Cô giật mình xoay lại, giở chăn ra, một con thỏ ướt nhẹp nước mắt. Đau lòng ôm chị thật chặt.
– Hức……mấy người tránh ra đi…..tui không cần nữa, ngộ quá……người ta đã bị đánh, không thương tiếc, còn ở đó bơ bơ cái mặt không nói tới người ta, tui có làm gì sai đâu chớ…..hức – Xem ra bao nhiêu uất ức vì bị ăn bơ đã theo từng dòng nước mắt trôi tuột xuống chiếc cổ trắng ngần.
– Ủa chị bị ngốc hả ? Sao lại nói chuyện ngừoi yêu cũ cho ông ta nghe rồi để bị đánh như vầy, biết em đau lòng không ?
– Hức,……lúc ông ta xé áo chị ra, chị đã rất sợ…..hức, rất sợ, nên mới nói như vậy, tưởng là ông ta sẽ buông tha cho chị, ai ngờ ông ta nổi điên lên.
– Ngốc, đúng ngốc luôn, nếu không yêu ông ta, tại sao lại lấy ông ta hả ? – Quỳnh gần như gầm lên tức giận.
-………
– Thôi được rồi, ngủ đi. Ngoan.
Minh Tú ngoan ngoãn chui rúc trong người Quỳnh mà tìm hơi ấm, sau đó không chút khó khăn mà đi vào giấc ngủ, giấc ngủ ngon lành và bình yên nhất từ trước đến nay, đêm nay có cô ôm chị ngủ.
Sáng hôm sau, chỉ mới 5h30, Quỳnh đã xốc chị dậy :
– Dậy mau, đi đến bệnh viện.
– Ưm…hửm ? Mới có 5h30 mà……7h chị mới vô làm…..khò…..
– Nè, thức dậy ra khỏi nhà trước khi ông Khải thức, chị muốn ông ấy gặp chị rồi làm cho một trận nữa hả ?
Minh Tú chợt giật mình, lồm cồm bò dậy rồi ra khỏi nhà, tìm một tiệm cafe ngồi uống, đợi đến giờ về bệnh viện làm việc. Khuôn mặt ngáy ngủ vẫn vậy mà lim dim ngay quán cafe.
Còn về phía Quỳnh, sau khi chị ra khỏi nhà, cô lập tức gọi cho một người, khuôn mặt cô từ khi diễn ra cuộc gọi tới khi kết thúc cuộc gọi là vẫn duy trì một trạng thái duy nhất đó chính là căng thẳng.
7h30am
– Mẹ đâu ? – Trần Công gặp cô chuẩn bị đến công ti thì liền hỏi.
– Em nói mẹ tranh thủ đến bệnh viện rồi, sợ hai người họ gặp nhau lại cãi. Mà anh nói chuyện với ba sao rồi ?
– Ừm, anh nói ba phải cho mẹ thời gian, nhưng anh cũng không hiểu tại sao nếu mẹ không thể chấp nhận ba thì tại sao lại đồng ý cưới chứ ?
– Đâu phải cưới là phải yêu. – Quỳnh nhếch mép tỏ ý cười rồi cầm túi xách đi ra khỏi nhà.
Khi Minh Tú còn loay hoay với đống hồ sơ bệnh nhân mới được chuyển vào thì tiếng điện thoại reo in ỏi. Là Trần Công.
– Alo, mẹ nghe.
– Mẹ, con đang ở bệnh viện, ba gặp tai nạn rồi.
– HẢ ? CÁI GÌ ?
Nói rồi không đợi câu trả lời, lập tức vơ túi xách, bắt một chiếc taxi đến bệnh viện.
– Cô đến nơi nào ? – Tài xe nhìn kính chiếu hậu rồi hỏi.
– Bệnh viện.
-Ơ, không phải hồi nãy cô vừa từ bệnh viện ra đây đón taxi hả ?
Vài giây sau, chị chợt nhận ra mình mới vừa rời cái nơi mình muốn đến. Đúng là điên người mà.
– Vòng lại, làm ơn.
TRước phòng phẫu thuật, Trần Công và Đồng Ánh Quỳnh ngồi tựa lưng vào chiếc ghế màu xanh. Trần Công khuôn mặt méo xệch, đôi mắt đỏ hoe, gân xanh cũng đã nổi lên cả hai cánh tay, vẻ tức giận không thể giấu đi được. Còn Đồng Ánh Quỳnh vẫn thủy chung với khuôn mặt lạnh tanh của mình.
Minh Tú gấp gáp chạy đến bên cạnh Trần Công :
– Ông ấy, bị cái gì ?
– Tai nạn xe. Ngay trước công ti. Bị hai người chạy mô tô đâm phải, khi mới vừa bước xuống xe. – Anh thuật lại như cho lời khai.
Minh Tú im lặng không nói lời nào, đôi mắt thoáng nhìn sang đứa nhỏ của mình, khuôn mặt Quỳnh vẫn bình thản như thường, mi tâm yên tĩnh, chị chợt thấy bất an vô cùng, không biết rõ là bản thân sợ cái gì, chỉ biết khi thấy cô như vậy, chị lại cảm thấy cô đang giấu chị điều gì đấy. Nhưng thôi, chị nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Trần Công, chờ đợi.
#Moon
1 vụ tai nạn giải quyết được bao nhiêu là chuyện, tự cảm thấy mình thật hay ho – Trân Gái thẳng said. 😌