Nhím Con, Em Đừng Sợ!

Chương 9

“Anh ra ngoài chút đi.” Thấy con gái mình cứ khóc suốt Qúy Linh đau lòng nên mở miệng nài nỉ.

Lâm Dương không phục, vì cớ gì mà cô không kêu thằng nhóc này cùng ra ngoài chứ.

“Tại sao nó không phải ra ngoài?” hắn kích động chỉ vào thằng nhãi ranh đang dựa sát vào cô.

“Tiểu Lâm là con nít mà. Anh ra ngoài đi, nhanh lên”

Lâm Dương xị mặt bước ra khỏi phòng.

Hiệp 1, tiểu Lâm và bảo bối toàn thắng.

Buổi chiều.

“Tiểu Linh à, em nhìn này.” Lâm Dương hớn hở khoe thành tích của mình với cô.

Hắn bị đuổi ra ngoài nên rất không cam tâm. Chi nên đã về nhà làm mấy món thật ngon cho cô ăn. Chắc hẳn là cô sẽ rất vui mừng vì những gì hắn làm. Với lại xa nhau mấy tiếng rồi, cô chắc chắn là sẽ nhớ hắn.

Thế nhưng, Lâm Dương ơi, ngươi đã hi vọng quá sớm rồi.

“Anh vào rồi hả, em muốn tắm cho bảo bối nên anh có thể ra ngoài không sẵn tiện về nhà lấy thêm quần áo vào cho em” Qúy Linh vừa nói vừa bận rộn chuẩn bị đồ dùng, cô không thèm liếc mấy món đồ ăn dù chỉ là một cái.

Lâm Dương méo miệng á khẩu.

Thất bại lần 2.

Buổi tối.

“Tiểu Linh à, chúng ta đi ngủ thôi.” Lâm Dương hí hửng, cuối cùng thì cũng đến lúc ngủ rồi. Hắn có thể ôm cô vào lòng, thật là vui quá đi.

“Không được, anh về nhà mà ngủ, giường nhỏ thế này còn có bảo bối với Tiểu Lâm nữa, làm sao có chỗ cho anh chứ.” Qúy Linh xua xua tay từ chối.

Hiệp 3, thất bại hoàn toàn.

Tại sao, tại sao, tại sao….hắn không phục. Hắn phải đi kiếm cái gì xả stress mới được nếu không sẽ điên mất. Đúng rồi, chẳng phải có sẵn một người đấy sao. Thế là người nào không cam tâm bỏ đi mang theo nỗ khí sát người.

“Ông chủ” hai người đàn ông cung kính cúi người trước Lâm Dương.

Mấy hôm nay hắn không được vui nên bay giờ muốn tìm thứ gì đó xả vào mới được. Đúng lúc hắn cũng cần phải tính toán thù mới hận cũ một phen mới được.

Lâm Dương bước vào trong một căn phòng bốn bề kín mít chỉ có một bóng đèn để ở giữa phòng. Một người đàn ông đang ngồi co rúm sợ hãi nép sát vào vách tường, toàn thân hắn run rẩy cứ như một con chó bị mắc mưa. Khi nghe có tiếng động hắn giật bắn người dậy, từ từ nhìn về phía phát ra âm thanh.

Một đôi con ngươi đỏ ngầu nhìn thẳng vào Lâm Dương, giọng nói khàn khàn vẫn đυ.c phát ra: “Anh…anh là ai?....Tại sao lại bắt tôi…tôi không…không…làm gì anh hết…nếu…nếu anh cần tiền…thì để tôi nói với vị hôn thê của tôi…cô…cô ấy sẽ đưa cho anh”

“Ngoài tiền và bám váy phụ nữ ra mày còn biết làm gì không hả?” Lâm Dương khinh thường nói.

“Anh…nói gì? Tôi không hiểu gì hết.”

“Vẫn muốn tiếp tục nói dối à. Vậy được, tao tốt bụng nói cho mày biết. Mày có biết Qúy Linh không?” giọng nói của Lâm Dương hàm chứa sự tức giận trong đó, hắn rít qua khẽ răng từng chữ một.

Vừa nghe đến hai chữ “Qúy Linh” là tên kia cứ như bị sét đánh, trợn to cả hai mắt, không thể tin nổi nhìn vào người đàn ông trước mắt. Phải, hắn chính là Tiêu Dương, người đã hại Qúy Linh đến không còn ra hình người nữa.

“Anh…có quan hệ gì với Tiểu Linh?”

Lâm Dương đạp một cú vào bụng hắn và quát: “Mày có tư cách gì hỏi tao hả? Cái thứ người như mày không đáng gọi tên cô ấy.”

Khốn kiếp thật, Tiểu Linh, nghe sao mà ngọt ngào thế. Hắn dám gọi cô như vậy sao? Khi hắn lăng nhục cô hành hạ cô cũng gọi tên cô như vậy sao? Thảo nào mỗi lần hắn gọi cô như thế, ánh mắt cô lại chớm vẻ đau thương. Mẹ kiếp! Thằng khốn này làm mình bị mất điểm trước mặt cô ấy rồi.

“Tôi là… chồng…của cô ấy.” giọng nói thoi thóp vang lên phía sau Lâm Dương.

Ngọn núi lửa nổ tung tại chỗ, hắn xoay người đá vào mặt tên kia một cái “bốp”

“Mày dám nói đến chữ “chồng” với tao sao? Cô ấy đi làm kiếm tiền cho mày học đại học, lo liệu cuộc sống cho mày. Thế mà mày dám kêu người lại cưỡиɠ ɧϊếp cô ấy. Chồng sao? Mày xứng đáng nói ra chữ này à? Vì lấy lòng một ả đàn bà lẳиɠ ɭơ mà mày dám làm chuyện bại hoại này à. Mày thật đúng không phải là con người mà. Cả chó cũng không bằng. Suốt ngày bám váy phụ nữ mà sống, không biết nhục sao? Mày không có lòng tự trọng à? À…Không! Tao nghĩ cả lòng tự trong của mày cũng bị chó ăn mất rồi.”

Lâm Dương chửi thẳng một hơi cho hả cơn giận trong lòng. Sau đó, hắn xoay người ngồi trên ghế, ngoác tay cho hai tên áo đen đi vào.

“Các ngươi nhớ kĩ, không được để hắn chết, chỉ làm cho hắn…sống không bằng chết.”

Hai người đó gật đầu, trói tên kia vào một cái giá chữ thập sau đó cầm con dao vẽ từng đường từng đường trên người hắn. Vết thương không sâu, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sẽ chảy máu rất nhiều vì hai người đó toàn cắt lên động mạch chủ. Mặc cho tiếng kêu gào của Tiêu Dương vang lên hai người đó vẫn mặt lạnh như băng tiếp tục thực hiện nghĩa vụ của mình. Sau khi rạch ra một đường, hắn sẽ lấy axit nhỏ từng giọt lên đó, tiếng xèo xèo vang lên cứ như một bản hòa ca bất hủ.

Rón rén…rón rén….

Chầm chậm… chầm chậm…

“Cách” một tiếng, cửa phòng nhẹ nhàng bị mở ra, một bóng người tiến vào trong phòng, nhìn trái, tốt lắm không có thằng nhãi kia, nhìn phải, ừ, một cục thịt nho nhỏ đang quơ quơ cái tay… Cái gì, hai hàng lông mày nhíu lại, tại sao giờ này con bé còn chưa ngủ chứ? Không được, không thể để nó phá hỏng chuyện của mình được.

Thế là Lâm Dương, ừ đúng vậy, cái người rình rập rón rén như ăn trộm kia chính là tổng giám đốc Lâm anh minh thần võ của chúng ta, hắn tiến lại gần cái thứ nho nhỏ đó, dùng ánh mắt chan chứa tình yêu thương nhìn chằm chằm vào nó.

Lâm Dương: Bé ngoan, không được làm ồn nghe chưa?

Bảo bối: *chớp chớp mắt*

Lâm Dương: Con không nói gì tức là đồng ý rồi đó *cười gian manh*

(Nguyệt: Con bé mới sinh sao biết nói chứ? Ăn gian quá! >_

Lâm Dương nhẹ nhàng vén chăn lê, nằm xuống ôm cô vào trong lòng. Ừm, thơm quá, mềm mại quá, lâu lắm rồi không được ôm cô như thế này, hắn sắp chết mất rồi.

“Ưm…” Qúy Linh khẽ rên lên, đột nhiên cô cảm thấy thật ngộp thở. Mà…hình như có cái gì đang liếʍ môi cô, Qúy Linh đưa lưỡi ra khẽ liếʍ một vòng không ngờ lưỡi cô lại bị cái gì đó cuốn lấy, Cô từ từ mở mắt ra…

“Anh…Tại sao lại ở đây?” Qúy Linh không thể giấu được sự kinh ngạc trong đáy mắt.

Lâm Dương bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn cô và nói: “Đã mấy ngày rồi em không thèm nhìn anh lấy một cái, em thật thiên vị mà chỉ lo cho hai đứa nó.”

Hắn nói xong liền gục đầu vào hõm cổ cô, nếu nhìn bên ngoài thì có vẻ giống một đứa bé đáng thương nhưng thật ra…Ý, hôm nay cô ấy mới đổi sữa tắm à, không giống mùi lúc trước, nhưng không sao, miễn là trên người cô thì hắn có thể chấp nhận hết.

“Lâm Dương, anh không nên vào phòng em như vậy, dù sao chúng ta…” Qúy Linh còn chưa nói hết thì môi cô đã bị chặn lại, Lâm Dương bá đạo càn quét trong miệng cô, bàn tay cũng không yên phận mà len lỏi vào bên trong.

Qúy Linh kinh sợ, bóng đen trong kí ức lại một lần nữa hiện về, hắn càn quét khắp người cô, hắn đánh cô, nhục nhã cô…hắn…hắn…Qúy Linh bất lực khóc nấc lên.

Nghe thấy tiếng cô khóc nghẹn ngào, Lâm Dương hoảng sợ nhìn vào gương mặt cô. Chẳng lẽ cô vẫn còn bị quá khứ ám ảnh ư? Không được! Hắn không thể cô cứ bị kìm hãm trong bóng tối như thế.

Lâm Dương hôn lên từng giọt nước mắt của cô, nhẹ nhàng chậm rãi tiến về bên tai cô: “Anh sẽ không làm em đau, em tin anh chứ?”

Hắn nhìn thẳng vào trong mắt cô, chăm chú, dịu dàng pha một chút chờ mong, Qúy Linh ngỡ ngàng trước những hành động của hắn, cô không biết mình phải làm gì nên chỉ có thể nhìn hắn.

Lâm Dương nhìn thấy sự ngỡ ngàng trong mắt cô, hắn chạm nhẹ vào môi cô từ từ chậm rãi rồi dần dần mãnh liệt hơn, cuồng dã hơn nữa. Sau đó, hắn hôn dọc xuống cổ cô rồi xuống đến bầu ngực nở nang. Cách một lớp áo, hắn cắn nhẹ vào hạt trâu nhỏ, thỏa mãn khi nghe cô rên nhẹ một tiếng. Miệng hắn lần lần tiến đến hàng cúc áo trên áo cô, bỗng…