“Học trưởng, em là Đậu Khấu đây ạ. Chuyện lần trước thật sự cám ơn anh mở party đãi mấy vị khách Pháp của chúng em, mấy ngày hôm trước bọn họ còn khen không dứt miệng đâu...... vâng, Dạ tiên sinh vừa về nước, nhưng mà có chút chuyện nhỏ muốn phiền anh......”
Dạ Quốc Duy nghe Hạ Đậu Khấu dùng khẩu khí ổn định nói hai cuộc điện thoại.
“Cám ơn học trưởng, em không quấy rầy anh nữa. Anh vừa về nước cần nghỉ ngơi, hai giờ sau em sẽ tới, nếu tiện, có thể nhờ phòng bếp giúp em chuẩn bị bữa sáng trước -- hai trứng ốp la, hai phần thịt nguội, một giỏ bánh sừng bò, một cà phê nóng và dĩa táo. Anh Vương, thật sự vô cùng vô cùng cám ơn anh.”
Dạ Quốc Duy đứng dậy đi đến phòng bếp, phát hiện Hạ Đậu Khấu tay cầm điện thoại nói chuyện còn thật sự cúi đầu cảm ơn.
“Chú Dạ, không có việc gì, anh ấy ở khách sạn C.” Hạ Đậu Khấu cố cười nói với ông.
“Sao cháu biết nó ở đó?” Dạ Quốc Duy hỏi.
“Trước đó có sắp xếp nơi nghỉ cho vài vị khách, anh ấy giúp cháu xem qua mấy khách sạn, có hai khách sạn anh ấy thực thích, còn nói có rảnh muốn ở thử. Cháu chỉ đoán trúng mà thôi, bây giờ cháu tới khách sạn đón anh ấy về.” Hạ Đậu Khấu chưa nói xong, người đã vội vàng đi lên lầu.
“Phiền cháu.” Dạ Quốc Duy tạm dừng một chút, thấp giọng bỏ thêm một câu. “Cám ơn.”
“Chú Dạ, chú đừng cảm ơn sớm như vậy, cháu sợ muốn anh ấy trở về sẽ không dễ dàng đâu.” Hạ Đậu Khấu tạm dừng chân, ánh mắt nhìn thẳng ông.
“Có ý gì?” Dạ Quốc Duy đẩy kính, cảm thấy da đầu run lên.
“Chú nói với anh ấy, nếu anh ấy không cưới đối tượng môn đương hộ đối sẽ không cho anh ấy thừa kế gia sản. Cháu nghĩ nếu muốn anh ấy về với cháu, thì cháu nhất định phải chọn một bên......”
“Dù sao, nó vốn không cần công ty này, nó dựa vào chính mình cũng có thể dựng một mảng trời riêng, công ty của chú ở trong mắt nó không đáng là gì!” Dạ Quốc Duy giận đến phát run ngắt lời cô, cảm thấy con mình đúng là làm cho cha mẹ phiền lòng.
Hạ Đậu Khấu lẳng lặng nhìn Dạ Quốc Duy, nhẹ giọng nói: “Chú Dạ, Bác Vũ quả thật không cần gia sản, nhưng anh ấy để ý chú.”
Cô nói với Chú Dạ xong, xoay người chạy lên lầu sửa soạn lại bản thân, chuẩn bị ý tinh thần đến đón Dạ Bác Vũ về nhà.
Đương nhiên cô cũng muốn cha con bọn họ hoà thuận vui vẻ, nhưng chuyện cô không mong muốn nhất là mình làm cho Dạ Bác Vũ thương tâm!
Dạ Quốc Duy nhìn bóng dáng cô vội vàng rời đi, ông ngồi trở lại sô pha phòng khách nghĩ lại lời Hạ Đậu Khấu nói.
Dạ Bác Vũ để ý ông, người ba này sao? Nếu thật sự để ý ông, vì sao không cần công ty Dạ thị? Đó là tài sản lớn nhất ông lưu cho con mà.
Nếu không có Dạ thị, quan hệ cha con ông còn lại cái gì? Dạ Quốc Duy nghĩ kĩ, đổ mồ hôi lạnh, trong lòng thoáng chốc cả kinh.
Đây vốn là quan hệ cha con nên có sao?
King kong, King kong --
Dạ Bác Vũ nằm ở trên giường lớn trong khách sạn, thật vất vả đến hửng sáng mới ngủ được, vốn không muốn để ý tới tiếng chuông cửa ầm ĩ.
King kong, King kong, King kong --
“Cút!” Dạ Bác Vũ hung ác ném cái gối trên đầu đi.
King kong, King kong, King kong, King kong --
Dạ Bác Vũ không thể nhịn được nữa nhảy khỏi giường, đi về phía cửa, bỗng mở cửa phòng rít gào lên: “Gọi hồn sao? Hay cháy nhà vãn là động......”
Nơi cửa là phục vụ sinh cùng --
Hạ Đậu Khấu.
“Cám ơn cậu, toa ăn này để tôi đưa vào là được rồi.” Hạ Đậu Khấu cho phục vụ sinh tiền boa, đẩy toa ăn vào phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Dạ Bác Vũ đứng tại chỗ, mặt không chút thay đổi nhìn Hạ Đậu Khấu mặc quần dài trắng, áo sơ mi cùng áo khoác vàng nhạt, để lộ cái gáy trắng nõn, nhìn như sinh viên.
Hạ Đậu Khấu nhìn lại mái tóc rối tung cùng râu trên mặt anh, còn có áo tắm của anh -- ngay cả áo tắm chưa cởi mà đã ngủ, anh nhất định là rất bực tức.
Hạ Đậu Khấu khẽ cắn môi dưới, để toa ăn bên giường.
Dạ Bác Vũ vẫn đứng tại chỗ, một chữ không nói nhìn cô.
Cô đi đến trước mặt anh, thay anh sửa lại áo ngủ, cột dây lại chỉnh chu. Sau đó, cô vòng hai tay ôm thắt lưng anh, tựa hai má vào trước ngực anh.
“Còn chưa ăn sáng đúng không? Ăn trước rồi ngủ tiếp, được không?” Hạ Đậu Khấu hỏi, giọng nói hơi run run.
Dạ Bác Vũ nhìn cô dựa vào ngực anh, cảm giác được của nhiệt độ cơ thể cô làm cho anh nhíu.
“Sao em lại tìm được anh?” Anh hỏi, lại không vươn tay ôm lấy cô.
“Giác quan thứ sáu.”
Hạ Đậu Khấu kéo tay anh, đi đến bên giường, bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô làm cho tay anh nổi da gà.
“Em làm cái gì quỷ đấy! Vừa từ tủ lạnh đi ra sao?” Dạ Bác Vũ nắm áo khoác ở trên sô pha dùng sức bao lấy thân thể của cô.
“Cám ơn.” Hạ Đậu Khấu ngửa đầu cười với anh.
Dạ Bác Vũ ngừng lại, không nhìn cô, tiếp tục phụng phịu, lại không ngăn cản cô đẩy anh ngồi xuống giường, cũng không phản đối cô nhét anh cái gối đầu ra phía sau lưng anh để anh ngồi càng thoải mái.
Hạ Đậu Khấu mở vung bạch kim trên toa ăn, trước đút cho anh ăn chút hoa quả, ăn cơm xong, mới cho anh uống cà phê.
Dạ Bác Vũ nhìn cô biết sai, liền đương nhiên tiếp tục làm đại gia, nhưng anh tinh mắt chú ý, khi cô dọn đồ ăn đầu ngón tay run nhè nhẹ.
“Tay em sao lại run như thế? Em ăn bao nhiêu sôcôla cà phê? tôi mua thứ đó cho em để em ăn vặt, không phải để em......” Anh bật thốt lên, sẳng giọng hỏi.
“Buổi sáng em uống một ly cà phê đen.” Cô nói.
“Em làm cái quỷ gì! Rõ ràng biết uống cà phê đen tay sẽ bị run, sao còn uống!” Dạ Bác Vũ vừa thấy đầu ngón tay cô vẫn phát run không ngừng, biểu cảm càng hung.
“Em sợ tinh thần không tốt, chống đỡ không được lâu.” Cô nhẹ giọng nói.
Dạ Bác Vũ nhăn mày rậm, cầm ly nước trái cây đưa tới bên môi cô.“Uống đi.”
Hạ Đậu Khấu không thích uống đồ lạnh nhưng vẫn cố gắng uống một phần ba ly.
“Ít nhất uống hết nửa ly cho anh.” Dạ Bác Vũ mệnh lệnh nói, giống như phụ huynh cho con uống thuốc.
Cô đang cầm ly nước trái cây, đành phải nuốt thêm mấy miếng.
Dạ Bác Vũ nhận ly nước trái cây, một ngụm uống sạch.
“Tốt lắm, bây giờ người em cũng tìm được rồi, có chuyện gì nói mau!” Anh bắt hai tay trước ngực, con ngươi đen lạnh lùng nhìn cô.
“Chú Dạ......”
“Nếu em muốn làm thuyết khách cho ông ta, em có thể đi rồi đấy.” Dạ Bác Vũ lãnh mặt, nhắc tới việc này liền nổi giận.
Còn tưởng rằng cô rốt cục cũng hiểu được anh dụng tâm lương khổ, cho nên mới tới cửa cầu hòa. Kết quả, cô vừa mở miệng là nói đến người khác.
“Phương thức biểu đạt của em không đúng, nhưng nếu không phải hy vọng tốt cho anh, sẽ không suy xét quan hệ của anh và người nhà.” Hạ Đậu Khấu ôm cánh tay anh, nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy, bởi vì hy vọng tốt cho tôi, cho nên sáu năm nay em luôn vờ như không thấy tôi đối tốt với em, hừ.” Anh nói, không quay đầu lại, tiếp tục nhìn tiền phương.
Hạ Đậu Khấu nhìn sườn mặt của anh, cô thở dài, vùi vào lòng anh.
Dạ Bác Vũ thấy cô lựa chọn ở bên cạnh anh, cảm thấy mừng thầm, nhưng trên mặt vẫn không có biểm cảm gì.
Anh ra sức nhiều năm như vậy, vẫn nên nhận được chút gì đó từ cô.
“Vừa đến nhà họ Dạ, em vốn nghĩ có thể làm bạn tốt với anh, nhưng mà, vì không muốn người bên ngoài nói em làm thân dẫn thích, em mới bắt buộc mình chỉ có thể gọi anh là ‘Dạ tiên sinh’, không được tiếp cận quá gần anh.” Cô quyết định nói từ đầu, miễn cho anh luôn lôi chuyện cũ ra chỉ trích cô vô tình.
“Ai nói em làm thân dẫn thích ? tôi làm thịt họ!” Kẻ đó làm cho anh và Hạ Đậu Khấu ngay từ đầu đã tiến triển không thuận lợi.