*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Kiều Như đột nhiên mở miệng.
“Hả?”
“Buông ra đi!” Lâm Kiều Như vào giờ phút này, cuối cùng cũng nổi giận, một đôi mắt đẹp tràn đầy nước mắt, cô đẩy Vũ Nương ra!
Vũ Nương nhìn Lâm Kiều Như với đôi mắt kinh ngạc!
Theo sự hiểu biết của cô ta, Lâm Kiều Như chẳng qua chỉ là một người phụ nữ yếu đuối tay trói gà không chặt, tại sao lại dễ như trở bàn tay, mà cô ấy lại có thể đánh võ như một người đã tập võ nhiều năm chứ?
Cứ cho là bản thân mình không có sự phòng bị gì, nhưng cảnh giới tông sư, cũng không phải một người bình thường, nói có thể đẩy ra, là có thể đẩy ra!
Trong vẻ mặt kinh ngạc của Vũ Nương, Lâm Kiều Như cũng đã vọt lên, không chút lưu tình nào tát Vũ Nương một cái!
“Bốp!”
Lâm Kiều Như đứng ở trước mặt Vũ Nương, một gương mặt đẹp đỏ lên, ngực bởi vì phẫn nộ, mà phập phồng kịch liệt.
“Tôi đời này ghét nhất hai việc!
“Một việc, đó là lừa gạt tôi!”
“Một chuyện khác nữa chính là, thông qua tôi muốn làm hại và tổn thương những người ở bên cạnh tôi!”
Không sai, bởi vì lúc trước Tân Thiên Lâm giả mạo Tần Vũ Phong, ẩn náu ở bên người cô, sau khi thông qua bắt cóc thủ đoạn cô mà ép chuyện của Tần Vũ Phong. Lâm Kiều Như cực kỳ đau khổ và tuyệt vọng về những chuyện như vậy!
Còn có, 12 vệ trung thiệt huyết và cao cái chết của Công Hoa.
Tuy rằng Lâm Kiều Như chưa từng nhắc tới với bất kỳ ai, nhưng cái chết của Công Hoa, đã trở thành một vết thương ở ngực của Lâm Kiều Như, từ sau đó, Lâm Kiều Như hận chính bản thân mình vô năng!
Cũng là nguyên nhân duy nhất mà để Lâm Kiều Như phải cố gắng tu luyện võ nghệ!
Hôm nay, Lâm Kiều Như nhất định sẽ không muốn, chính mình rơi vào hoàn cảnh trước kia!
Cô đã có năng lực tự bảo vệ mình!
“Cô...cô dám đánh tôi?”
Vũ Nương không thể tin được mà nhìn Lâm Kiều Như đứng trước mặt mình.
Ở trong ấn tượng của cô ta, Lâm Kiều Như là một cô gái dịu dàng, giống như chú thỏ con, không hề có tính công kích.
Nếu nói một phút trước đó, Vũ Nương căn bản là không hề tưởng tượng đến, bộ dạng Lâm Kiều Như chủ động đánh người!
Nhưng điều mà Vũ Nương không biết chính là đến cả con thỏ khi tức giận lên, cũng sẽ cắn người!
“Đánh cô thì sao?”
Giọng nói của Lâm Kiều Như lạnh lùng, hoàn toàn đã không có còn bộ dạng của chú chim nhỏ bé nép vào bên người ở trước mặt Tần Vũ Phong, cũng đã không có bộ dạng của người phụ nữ thẹn thùng khi ở chung với Vũ Nương trước kia.
Thực lực của Ám Kình Đỉnh, toàn bộ bùng nổ!
Lâm Kiều Như khẽ nâng cằm lên, khí thế ngút trời!
Hại tướng sĩ của Doanh trại Thần Sách, nhìn thấy Lâm Kiều Như muốn ra tay với sát thủ Vũ Nương, tức khắc mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Một người vội vã muốn xông lên bảo vệ Lâm Kiều Như, một người khác, chạy nhanh đi thông báo cho Thiên Vũ đại nhân nơi này có bẫy!
“Ấn núp ở bên cạnh tôi, lừa dối tôi, cũng gọi là có bản lĩnh sao?”
Lâm Kiều Như lạnh lùng nói, trong giọng nói tràn đầy sự hận thù: “Có bản lĩnh, cùng tôi chính đại quang minh mà đánh một trận!”
"Ô?"
Vũ Nương che lại bên mặt bị đánh sưng đỏ của mình lại, cười lạnh một tiếng: “Thật không nghĩ tới, Lâm Kiều Như, cô lại có thực lực của ám kình!”
“Tôi đúng là không nhận ra được, Lâm Kiều Như, cô che giấu giỏi đấy”
Lâm Kiều Như nhấp chặt môi, căm tức nhìn Vũ Nương!
“Để tôi thử xem bản lĩnh của cô..”..
Lời nói của Vũ Nương vừa dứt, một đôi chân trần hơi lộ ra, vài bước liền vọt tới phía sau Lâm Kiều Như!
Thanh kiếm trong tay, khoảng cách với cổ của Lâm Kiều Như, chỉ có cách một bước chân!
Lóe lên sát khí!
- ------------------