Hoa Vũ Chiến Thần

Chương 446: Từ nay về sau không còn liên quan đến nhau nữa

Giọng của Tần Vũ Phong tuy rằng không vang, nhưng lại giống như tiếng sét, nổ tung ở đây.

Sắc mặt Chu Quốc Dũng thay đổi, ánh mắt trốn tránh, do dự không quyết.

Nhưng rất nhanh, ông ta lại khôi phục bình tĩnh, cắn răng nói: “Tên nhóc con, cơm có thể ăn. bậy, nhưng nói không thể nói bậy! Chân của anh trai tạo, rõ ràng là do những tên khốn nạn đó đánh gãy, liên quan gì đến tao?”

“Hừ!”.

Tần Vũ Phong hừ lạnh một tiếng: “Cho dù năm đó nhà họ Thượng Quan nghèo túng, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, há là chỗ để cho mấy tên giặc nho nhỏ dám xông vào?”

“Muốn đi vào trộm đồ, cần phải có người nội ứng ngoại hợp, biết thời gian ra vào làm việc của bác Chu!”

“Mà ông chính là người gần gũi với bác Chu nhất!”

“Ngậm máu phun người! Muốn bôi nhọ tạo, vậy lấy chứng cứ ra đây!”

Chu Quốc Dũng gân cổ lên hô to, dáng vẻ mạnh miệng.

“Ông luôn miệng phủ nhận, vậy vì sao mười tám năm trước, tài khoản ngân hàng của ông, đột nhiên nhiều thêm ba tỷ? Số tiền này, ông muốn giải thích thế nào?” Ánh mắt của Tần Vũ Phong nghiêm khắc, lạnh giọng chất vấn.

Nghe được lời này, cả người Chu Quốc Dũng giật bắn, như bị điện giật.

“Không! Không có khả năng! Rõ ràng làm kín kẽ vô cùng, mày sao có thể biết đến số tiền kia?”

Mặt Chu Quốc Dũng cắt không còn giọt máu, không còn kiêu ngạo như lúc trước, giống như bị vạch trần âm mưu gì đó.

“Chuyện đã tới nước này, còn muốn ngụy biện sao?”

Tần Vũ Phong lộ ra sắc mặt bất mãn.

Tiểu hầu gia Tống Thạch Thư thấy thế, phân phó cho vệ sĩ ở bên cạnh nói: “Mấy người các ngươi, đầm cho ông ta mặt mũi bầm dập! Nếu ông ta không chịu nói thật, liền đánh nát hàm răng của ông ta!”

“Tuân lệnh!”

Vệ sĩ đồng loạt gật đầu, hùng hổ đi đến chỗ Chu Quốc Dũng.

“Đừng đánh tôi! Tôi nói, cái gì cũng nói hết!”

Chu Quốc Dũng lập tức bị dọa sợ mất vía, cũng không dám nữa nói dối, thành thật nói:

“Năm đó có người mua chuộc tội, để tôi làm nội ứng, bọn họ lẻn vào phủ Thượng Quan trộm đô!"

“Nhưng tôi không ngờ tới, đúng lúc anh trai tỉnh giấc, còn bị đánh gãy chân! Xong việc, bọn họ cho tôi ba tỷ tiền cà phê, nhưng đều bị tôi mang đi cờ bạc hết..”

Sau khi biết được chân tướng, bác Chu tức giận đến xanh mặt.

Bác ấy sao cũng không thể nào tưởng tượng được, bản thân vậy mà bị người em trai thân cận nhất phản bội!

Hơn nữa, người em trai này vẫn luôn gạt mình, nếu không có Tần Vũ Phong xuất hiện, bác ấy chỉ sợ cả đời cũng không biết được bí mật này!

“Hu hu hu... Anh trai, là em có lỗi với anh... Cầu xin anh, cho em thêm một cơ hội, tha thứ cho em đi!”

Đột nhiên, Chu Quốc Dũng khóc rống lên, nước mắt cá sấu chảy xuống.

Nhưng vẻ mặt bác Chu lại lạnh lùng, thất vọng tột cùng mà nói:

“Chu Quốc Dũng, nhiều năm như vậy, người anh trai tôi đây, tự nhận đối xử với chú không tệ! Năm đó chú cờ bạc thiếu nợ, bị kẻ thù đuổi gϊếŧ, tôi không nói hai lời bỏ tiền giúp chú chuộc thân, nhưng chú không những không cảm ơn, còn làm ra chuyện mất hết tính người như thế!”

“Từ nay về sau, ân đoạn nghĩa tuyệt! Tôi chưa từng có người em trai là chú!”

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bác Chu đã thấy rõ hoàn toàn, người em trai này của mình, chính là nuôi một kẻ vong ơn phụ nghĩa!

Lúc này, Tân Vũ Phong lại cúi đầu nhìn xuống Chu Quốc Dũng, ánh mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo, ép hỏi:

“Những tên mua chuộc ông đó, đến từ thể lực nào?”

“Điều này...... Tôi cũng không rõ lắm! Nhưng tôi nghe mấy người kia, có nhắc tới một cái tên, gọi là gì mà bà Thạch Phương...” Chu Quốc Dũng run rẩy nói.

Khương Thạch Phương!

Trong đầu Tân Vũ Phong hiện ra tên của người đàn bà độc ác kia!

Đúng là bà ta, kẻ thứ ba chen chân vào, hại chết mẹ của mình, còn sai người đuổi gϊếŧ mình!

Hiện giờ, bà ta đã trở thành vợ cả của Tần Phiệt, tôn quý vô cùng.

Con trai của bà ta Tần Thiên Lâm, chính là người thừa kế tương lai của Tần Phiệt!

Nhưng lần này trở lại Đế Đô, Tần Vũ Phong còn có mục đích khác, chính là vì cái chết năm đó của mẹ mà trả thù Khương Thạch Phương!

Anh muốn để cho người phụ nữ độc ác này, quỳ gối trước mộ phần của mẹ, dập đầu sám hối.

“Vị đại nhân này, tôi đã nói tất cả rồi, cậu có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng được không?” Chu Quốc Dũng nhịn không được hỏi.

“Tôi sẽ không gϊếŧ ông! Nhưng bởi vì ông khiến cho bác Chu bị què mười mấy năm, vậy ông cũng nếm thử cảm giác gãy chân!”

- ------------------