Hoa Vũ Chiến Thần

Chương 445: Trả lại gấp trăm lần?

“Tiền lãi?”

Chu Đào đau khổ cười xòa nói: “Đại nhân, là tôi vội vàng... Không thì tôi lại chuyển thêm một trăm năm mươi triệu, coi như là tiền lãi đi!”

“Hừ!”

Tân Vũ Phong cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén như dao, nhìn quét qua toàn trường: “Một trăm năm mươi triệu, ông là đang đuổi cổ ăn mày đi à? Nợ của lúc trước, trả lại gấp một trăm lần!” “Muốn mạng, thì trả cho bác Chu mười lăm tỷ!”.

“Không riêng gì ông, những người còn lại, cũng theo tiêu chuẩn này!”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều ồ lên.

Trả lại gấp trăm lần?

Này cũng khoa trương quá rồi!

Phần lớn bọn họ chỉ mượn một trăm năm mươi triệu, ba trăm triệu, hiện tại số tiền phải trả lại là một con số thiên văn!

“Này... Anh đây không phải lừa bịp tống tiền à?"

Tiền lãi gấp trăm lần, cho dù đi vay nặng lãi, cũng không tính như vậy!” "Ý thể hϊếp người, đây là khi dễ chúng tôi không có chỗ dựa sao?”

Trong lúc nhất thời, mọi người ầm ĩ căm phẫn, tức giận mắng liên tục.

Trên mặt Tần Vũ Phong không có bất kỳ thay đổi gì, ánh mắt lại bỗng nhiên phát lạnh, để lộ ra xương mũi thẳng tắp:

"Ý thể hϊếp người? Mấy người còn có mặt mũi để nói những lời này? Năm đó, mấy người còn không phải ức hϊếp bác Chu, cưỡng đoạt, lừa hết tài sản ông ấy tích góp à? Hiện tại, tôi cũng muốn để cho mấy người... Hai bàn tay trắng!”

“Là muốn tiền, hay là muốn mạng, bản thân mấy người tự chọn đi! Tối nay trước mười hai giờ, nếu mấy người còn không gom đủ tiền, vậy rửa cổ sạch sẽ chờ chết đi!”

Trong những chữ này, sát khí tận trời.

Tống Thạch Thư VÌ vuốt mông ngựa, giờ phút này đương nhiên phải cố gắng thể hiện một phen, phân phó cho đám vệ sĩ: “Nhìn chằm chằm đám con nợ này, vừa tới mười hai giờ, lập tức động thủ!”

“Tuân lệnh!”

Vệ sĩ đồng loạt gật đầu.

Lúc này, đám con nợ này hoàn toàn luống cuống. Tiền có thể kiếm, nhưng mạng thì chỉ có một cái.

Bọn họ cho dù đập nồi bán sắt, cũng phải giữ được mạng của mình a.

Rất nhanh, mười mấy con nợ bắt đầu gọi điện thoại gom tiền, bán nhà, bán cổ phiếu, bán cửa hàng...

Hơn mười một giờ, dường như tất cả mọi người đã gom đủ tiền, chuyển tới tài khoản của bác Chu.

Trong một đêm, thẻ ngân hàng của bác Chu nhiều thêm tiền mặt hàng chục tỷ đồng, đã trở thành một phú ông.

Tần Vũ Phong cũng tuân thủ lời hứa, những con nỡ đã trả tiền xong, đều có thể an toàn rời khỏi ghế lô.

Nhưng mà, vẫn còn một người, từ đầu đến đuôi không đi xoay tiền.

Chính là em trai của bác Chu, Chu Quốc Dũng!

Một phần là do Chu Quốc Dũng thiếu quá nhiều, khoảng chừng một tỷ rưỡi, trả lại gấp trăm lần, đó chính là một trăm năm. mươi tỷ, có bán ông ta cũng không đủ.

Phần khác là do Chu Quốc Dũng ỷ vào việc có quan hệ huyết thống, cho rằng Tân Vũ Phong sẽ không thật sự ra tay với ông ta, chỉ là hù dọa một chút mà thôi.

Chu Quốc Dũng đi đến trước mặt bạc Chu, trên mặt mang theo nụ cười an can: "Anh trai, anh tìm được người bạn nay ở dau vậy, cũng giỏi giang quá đi, một giây kiếm được tới mấy chục tỷ! Một ông lão què chân như anh, cầm tiền cũng vô dụng, chi bằng đều giao cho em xử lý!”

Nghe được lời này, sắc mặt bác Chu xanh mét, trầm mặc không nói.

Với người em trai này, ông ta là một kẻ ăn bám!

“Anh trai, sao lại không nói lời nào? Anh không đồng ý cho em hết, vậy cho em mượn chục tỷ tiêu xài, không quá đáng?”

Chú Quốc Dũng mặt dày vô sỉ, đưa ra yêu cầu quá mức cho phép lần nữa.

Đúng lúc này, Tân Vũ Phong từ xa nhìn ông ta, lạnh lùng mở miệng: “Cách mười hai giờ còn khoảng nửa tiếng! Nếu ông không gom được tiền, vậy khó thoát khỏi cái chết!”

“Người anh em, đừng nói giỡn! Cậu không phải là do anh trai tôi tìm tới sao, chẳng lẽ... Còn xuống tay với người nhà hay sao?”

Dáng vẻ Chu Quốc Dũng cợt nhả, còn chưa nhận thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề.

"Ai là người một nhà với ông? Những năm gần đây, ông chẳng quan tâm gì tới bác Chu, máu lạnh vô tình!” Tần Vũ Phong lạnh giọng quát lớn.

“Tôi đây là em trai của ông ấy, tình thân có chung huyết thống!” Chu Quốc Dũng phẫn nộ phản bác.

“Tinh thần, ông còn mặt mũi nói ra những từ này?!”

Ánh mắt Tần Vũ Phong lộ ra ánh sáng lạnh, đột nhiên đạp về phía trước một cước, phát ra khí thế dời núi lấp biển.

“Chu Quốc Dũng, tôi hỏi ông.”

“Năm đó chân của bác Chu bị đánh gãy, có liên quan tới ông!”

- ------------------