“Nhưng hắn ta biết công phu và có thể tự bảo vệ mình. Hơn nữa ta sợ rằng trong trường hợp cấp bách, ta sẽ không có thời gian để lo cho sự an toàn của nàng. Lỡ như nàng gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, đối với ta mà nói thì đó mới là nỗi đau khổ to lớn nhất.
Triệu Khương Lan có hơi bướng bỉnh và ngẩng mặt lên: “Đừng nói nữa, ta không thể ở xa chàng. Ta bằng lòng cùng chàng ra tiền tuyến, như vậy thì chàng cũng phải bằng lòng cho ta được đi cùng chàng. Nếu chàng để ta lại một mình ở nơi Kinh Thành, trong lòng ta lúc nào cũng tràn ngập lo lắng và sợ hãi, ngày đêm đều trằn trọc đến không ngủ được. Nếu đã tra tấn tinh thần của ta, thì thà rằng để ta lúc nào cũng có thể biết được tình trạng của chàng đi.”
Nói đến đây, Triệu Khương Lan lại nhoẻn miệng cười.
“Hơn nữa chàng đừng quên dưới tay ta có một đội Phượng Vệ rất mạnh mẽ, các nàng ấy có thể giúp đỡ vào thời điểm quan trọng. Ngoài ra, ta còn hiểu được ngôn ngữ của động vật. Có lẽ là chàng chưa biết chuyện ta cũng đã từng theo Lý Mặc ra sa trường chinh chiến, còn có một lần ta đã dùng gấu đen đánh lui quân địch nữa, những chuyện này người khác đều không làm được, chỉ có ta mới làm được thôi. Chàng đưa ta theo cùng, chắc chắn là sẽ có lợi!”
Nghe những gì nàng nói, Mộ Dung Bắc Uyên bắt đầu do dự. Mãi một lúc sau hắn mới đồng ý: “Được rồi, nàng đi cùng ta, nhưng nàng phải hứa với ta, không bao giờ được để mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Chỉ khi nàng được bình an thì ta mới có thể yên tâm được.”
“Biết rồi mà.“
Chẳng bao lâu sau, tin tức Mộ Dung Bắc Quý bị phế truất khỏi ngôi vị Thái tử đã lan truyền khắp Kinh Thành.
Thánh chỉ của Chiêu Vũ để thậm chí không hề lưu lại một chút tình cảm nào cả. Hoàng thượng đã trực tiếp triệu tập hàng trăm quan lại ngay tại lúc lâm triều, tuyên bố Thái tử không có đức hạnh, không biết kính trọng bề trên, ra tay tàn ác với huynh đệ. Nếu như không phế bỏ hắn thì sau này sẽ trở thành thảm họa của triều đình.
Ngay sau khi tin tức được ban ra, giống như là ném một hòn đá xuống nước mà khuấy động đến ngàn con sóng, khiến tất cả quần thần đều kinh hoàng và khϊếp sợ. Nhưng điều khiến mọi người không dám tin là thánh chỉ tiếp theo của Chiêu Vũ đế, trực tiếp chinh phạt nhà họ Liên. Thánh chỉ nói nhà họ Liên hung hăng ngang ngược, gϊếŧ hại lái buôn và tùy tiện cướp đoạn ở Giang Nam. Liên Tư Thành còn đầu độc dân chúng và xúi giục họ chống lại triều đình, từ lâu đã có âm mưu tạo phản. Vì vậy, để ổn định đất nước, không thể không diệt trừ nhà họ Liên.
Trong giây lát, các quan viên trong triều vốn dĩ trước nay đứng về phía nhà họ Liên đều sợ hãi đến tái xanh mặt mũi.
Có vài kẻ to gan nên muốn lên tiếng bênh vực cho Liên Tư Thành: “Thưa Hoàng thượng, chuyện này liệu có hiểu lầm gì không? Chẳng phải Liên tướng quân bây giờ đang chiến đấu chống lại hải tặc ở Đông Nam hay sao, sao có thể đối đầu với triều đình được?”
“Chiến đấu chống lại hải tặc?” Chiêu Vũ đế cười khẩy.
“Hết lần này đến khác trẫm đều nhận được tin báo, bọn hải tặc đó đều là do Liên Tư Thành tự vẽ vời ra mà thôi! Thậm chí hắn ta còn cho người đóng giả làm hải tặc, rồi ra tay gϊếŧ hại cụ già và trẻ nhỏ ở bờ biển, sau đó kích động sự oán hận của các thanh niên trai tráng tại địa phương, để bọn họ đến nhờ cậy trong thủy binh Đông Nam, hắn ta dùng chiêu này để chiêu binh. Đây là hành động bất trung và vô nhân đạo, trẫm không thể nhân nhượng được!”
Nghe thấy điều này, tất cả mọi người trong triều đều xôn xao.
Cũng có những người muốn nói giúp cho Liên Tư Thành, nhưng đều bị Chiêu Vũ Đế trực tiếp bắt lại và cắt chức tại chỗ. Kết quả là không còn ai dám lên tiếng bênh vực nhà họ Liên.
Để ngăn Mộ Dung Bắc Quý thoát khỏi tầm kiểm soát của mình, Chiêu Vũ Đế đã đem hắn nhốt vào trong Đông cung.
Lúc này, khắp nơi trong Đông cung đều là bầu không khí uất ức đầy u tối. Các hạ nhân đều biết tình hình của Mộ Dung Bắc Quý đã không thể cứu vãn được, biết chắc hắn không còn khả năng xoay chuyển số phận được nữa. Vì vậy, trong lòng bọn họ đều tắt hết hy vọng và chỉ muốn tìm nơi khác, chứ không muốn ở lại đây chịu liên lụy.