Bởi vì mỗi ngày Mộ Dung Bắc Uyên đều đến bên cạnh cổng Đại Tổng Chính Viện trông coi, cho nên Chiêu Vũ đế chỉ ăn mặc nhẹ nhàng ra ngoài, trực tiếp đi đến Đại Tông Chính viện.
Lúc Mộ Dung Bắc Uyên thấy hẳn ta, đôi mắt sáng ngời.
Hắn nghĩ rằng mọi chuyện có thể xoay chuyển, lập tức tiến đến hỏi: “Phụ hoàng, sao người lại tới đây?”
“Nghe nói gần đây ngày nào con cũng tới đây, con tới làm gì vậy?
Ninh Vương thúc còn không cho con gặp vương phi, con đến cũng chỉ vẽ vời cho thêm chuyện thôi.”
Vẻ mặt Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng: “Mặc dù không thấy được vương phi, nhưng nhỉ thần chỉ muốn ở gần nàng thêm một chút.”
Thật ra những ngày này ngoài canh giữ ở đây, hắn cũng sai người đi giám sát những hạ nhân bình thường hậu hạ bên cạnh quận chúa.
Tuy nhiên, ai cũng đều không để lại bất cứ dấu vết nào.
Cảm giác hết cách này khiến cho Mộ Dung Bắc Uyên vô cùng buồn rầu.
Chiêu Vũ đế cười giễu một tiếng.
“Nếu con đã muốn gặp Triệu Khương Lan nhiều đến vậy, trãm sẽ tác thành cho con, con đi vào trong cùng với trãm.”
Mộ Dung Bắc Uyên vội vàng rảo bước đuổi theo, sợ Chiêu Vũ đế đổi ý.
Nhưng không thể ngờ tới, Chiêu Vũ đế không trực tiếp đưa hắn đi gặp Triệu Khương Lan, mà lại dẫn hắn đến một căn phòng tối được dùng để thẩm vấn.
Cách một cánh cửa sắt, bọn họ có thể nhìn thấy cảnh tượng ở bên ngoài thông qua khe hở trên cửa sổ.
Mộ Dung Bắc Uyên không thể chờ được nữa mà nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Triệu Khương Lan đang bị treo trên một cái giá gõ.
Trong lòng hẳn khẽ run lên, vô thức quay đầu lại nhìn về phía Chiêu Vũ đế.
“Phụ hoàng, tại sao vương phi lại trở nên như vậy! Vẫn còn chưa xác định được Triệu Khương Lan có phải là hung thủ hay không, sao.
Ninh Thân Vương có thể dùng hình với nàng!”
“Dùng hình phạt để truy cầu sự thật, cũng không thể nói đây không phải là một loại thủ đoạn có hiệu quả.”
Mộ Dung Bắc Uyên không dám tin nhìn Chiêu Vũ đế.
“Cho nên ý của người là, các người không tiếc tổn thương Triệu Khương Lan để ép nàng nhận tội sao? Luật pháp của Thịnh Khang chúng ta từ lúc nào lại ngang ngược và vô lý đến như thế!”
Chiêu Vũ đế sai người dâng trà đến, hẳn ta nâng chén trà nhỏ lên, thổi nhẹ một cái, thư thả nhấp mấy ngụm.
“Trãm mang con tới đây không phải để cho con đưa ra ý kiến.
Chẳng qua là thấy con muốn gặp con bé nên tác thành cho con thôi.
Nếu con không thể xem nỗi màn này, bây giờ có lẽ con cũng nên rời đi.”
“Phụ hoàng, từ trước đến nay Triệu Khương Lan chưa từng làm gì có lỗi với Thịnh Khang, nàng còn nhiều lần cứu hoàng tổ mẫu, cũng đã từng chăm sóc cho thân thế của người. Chẳng lẽ người đều không quan tâm đến những tình cảm này sao?”
“Nhưng bây giờ con bé có liên quan đến việc gϊếŧ hại quận chúa.
Ngay cả trắm cũng không thể vô duyên vô cơ mà bảo vệ con bé được.”
“Có thật là vì người muốn đòi lại công bằng cho quận chúa không, chẳng qua người…”
Hắn còn chưa nói hết, bên ngoài đã truyền đến âm thanh leng keng của xiềng xích.
Mộ Dung Bắc Uyên vội quay người áp sát vào bên cửa để xem tình hình bên ngoài.
Chỉ thấy có người cầm một cái dây roi da rằn, hung ác đi đến trước mặt Triệu Khương Lan.
Người này lạnh lùng mở miệng: “Thần vương phi, ta khuyên ngươi vẫn nên thành thật thú nhận tội lỗi, đừng có cố gắng kháng cự nữa, ngươi gánh không nổi đâu.”
Triệu Khương Lan cười giễu: “Cho dù ngươi có đánh chết ta thì người cũng không phải là do ta gϊếŧ!”