Nàng chỉ vào đống đồ trên mặt đất rồi lạnh lùng chất vấn Triệu Thanh Nghỉ: “Những thứ này là do ngươi mua?”
Triệu Thanh Nghi thấy vậy hai mí mắt cùng chớp nháy liên hồi, giả vờ ngây thơ không hiểu chuyện gì.
“Công chúa có ý gì vậy? Chỗ trà hương này ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để lựa chọn mua về làm quà sinh thần cho vương gia. Vì sao công chúa lại vứt chúng xuống đất như đang vứt rác vậy? Làm như vậy có phải quá không tôn trọng người khác rồi sao?”
Triệu Khương Lan giận quá bật cười: “Tôn trọng, nếu ngươi muốn có được sự tôn trọng của bản cung thì ít nhất đừng giả vờ như vậy. Bản cung không tin ngươi không biết những thứ này đáng sợ như thế nào.
Triệu Thanh Nghi, ngay từ đầu ta đã biết ngươi là người không thành thật nhưng không ngờ ngươi lại to gan như vậy. Đến điện hạ mà ngươi cũng dám hại, ngươi chán sống rồi sao? Bản cung hận nhất những kẻ chơi tâm thuật, nhất là những kẻ dám dùng nó với vương gia”
Triệu Thanh Nghỉ không ngờ bí mật trong chỗ trà hương lại bị phát hiện nhanh chóng đến như vậy?
Rõ ràng lúc đó chưởng quầy đã nói, nhất định không có ai nhìn ra chỗ trà hương này có vấn đề.
Lúc đầu nàng ta còn tưởng mình bị lừa vì không thấy cơ thể Mộ.
Dung Bắc Uyên có gì khác thường.
Nhưng nghe ý tứ của Triệu Khương Lan, không lẽ sức khỏe của Mộ Dung Bắc Uyên có gì không ổn sao?
Cho dù thế nào, Triệu Thanh Nghỉ cũng sẽ không thừa nhận.
Cho dù nàng ta đã chột dạ nhưng vẫn ngoan cố đến cùng: “Công chúa đừng ức hϊếp người quá đáng. Chẳng lẽ chỉ có mình công chúa mới được tặng quà cho vương gia, còn người làm Vương phi như ta lại không xứng? Đây là cái đạo lý gì vậy?”
Triệu Khương Lan tiến lên phía trước một bước, tóm lấy cổ áo của Triệu Thanh Nghi. Nàng đã vô cùng tức giận, nàng thẳng tay cho Triệu Thanh Nghỉ hai cái bạt tai.
Hai cái bạt tai này khiến Triệu Thanh Nghi ngây ra ngơ ngác.
Về sau khi phản ứng lại được, nàng ta mới bắt đầu kêu, chỉ vào Triệu Khương Lan và khóc lóc: “Công chúa, vì sao công chúa lại đối xử với ta như vậy? Ta dù gì cũng là Thần vương phi, sao có thể để công chúa tùy ý đánh mắng như vậy. Người như vậy có phải hơi không hiểu quy củ rồi không?”
Triệu Khương Lan cười lạnh: “Quy củ, ngươi mà cũng dám nhắc tới quy củ với bản cung. Ngươi có biết, Thần vương chính là người quan trọng nhất trong lòng bản cung, đến để ngài ấy trong lòng bàn tay ta còn sợ chạy mất. Vậy mà ngươi giỏi lắm, ngươi dám ra tay hại nam nhân mà †a yêu nhất! Nếu hôm nay ta không cho ngươi một bài học thì sợ ngươi vẫn còn tưởng bản cung là người dễ tính. Lúc trước ta nhường ngươi hết lần này đến lần khác, nhưng nghĩ lại hiện giờ ngươi cũng đã là Vương phi, cũng nên cho người chút thể diện, nhưng hết lần này đến lần khác ngươi chạm đến giới hạn của ta thì ta không thể để ngươi làm càn như vậy được nữa!”
Triệu Thanh Nghi bị đánh rồi gào mồm khóc lớn: “Ta thật sự không biết công chúa đang nói cái gì, đây chỉ là một chút trà hương bình thường. Trên thị trường có biết bao nhiêu người đang bán, giá cả của nó lại còn cao như vậy. Ta cũng chỉ muốn tặng một chút đồ tốt cho vương gia nên mới mua cái này. Tại sao qua miệng công chúa, ta lại thành người thâm độc khó đoán như vậy?”
Triệu Khương nhìn Triệu Thanh Nghi chằm chằm, mỗi một chữ nàng nói ra đều tựa như đau thấu tim gan.
“Ngươi có biết thứ này sẽ khiến tâm thần con người bất ổn, nếu sử dụng lâu dài còn có thể gây nghiện, từ từ gây ra những tổn thương vô cùng lớn cho cơ thể. Vương gia bệnh nặng mới khỏi, cơ thể khó khăn lắm mới khỏe hơn được một chút vậy mà ngươi lại như con thiêu thân.
Triệu Thanh Nghỉ ơi là Triệu Thanh Nghi, bản cung thật muốn lột da ngươi ra.”
Đó là ruột gan bảo bối của nàng!
Toàn bộ sự ẩn nhẫn, nhượng bộ của nàng đều là để vương gia có thể bình an sống sót.
Vì sao đám yêu quái này lại làm hại đến chàng? Vì sao?
Đây là lần đầu tiên Triệu Thanh Nghi thấy Triệu Khương Lan bén nhọn như vậy.
Nàng ta sợ hãi đến run rẩy: “Ta, ta cũng không biết là nó có hại, chuyện này làm sao có thể trách ta được chứ? Ta không hiểu về hương liệu, làm sao ta có thể biết được không phải là công chúa đang ăn nói linh tinh, cố ý vu oan cho ta?”
“Ngươi vẫn không hiểu? Ngươi cố tình tặng vương gia thứ này rõ ràng là còn có mục đích khác. Trước đây ta từng nghe nói, một số nhà giàu có sẽ dùng nó để làm vậy trợ hứng khuê phòng vậy nên nó có thể kí©ɧ ŧìиɧ. Bởi vì vương gia chần chừ không muốn chạm vào ngươi, nên ngươi mới dùng thủ đoạn hèn hạ này để đắc sủng. Đúng là vô sỉ!”
Triệu Thanh Nghi còn cố giải thích: “Coi như mọi thứ đúng như những gì công chúa nói đi, nhưng ta thật sự không biết gì về những chuyện này. Kẻ không biết không có tội, chẳng lế ta lại có thể cố tình hãm hại vương gia sao? Tình cảm ta dành cho vương gia vô cùng sâu nặng, ngay từ lần đầu nhìn thấy ngài ấy, ta đã yêu ngài ấy. Nếu biết rõ thứ này có hại cho cơ thể của vương gia thì chẳng lẽ ta lại có thể hại ngài ấy sao. Công chúa đúng là đang vu oan cho ta”