Cho nên hẳn chỉ có thể hỏi Triệu Khương Lan.
Chỉ là, Triệu Khương Lan thật sự đồng ý nói sự thật với mình sao?
Mộ Dung Bắc Uyên có một thoáng buồn bực, đương nhiên là tức giận chính mình.
Hắn tình nguyện nàng không có năng lực lớn như vậy, tình nguyện nàng chỉ là một đại phu bình thường.
“Bỏ đi, bắt đầu từ hôm nay, đừng để bổn vương phát hiện ngươi lại lén đưa vương phi xuất phủ. Nếu không lại có lần sau, ngươi đừng xuất hiện ở vương phủ nữa”
Vẻ mặt Mai Hương kinh ngạc, vội vàng đồng ý.
Triệu Khương Lan trở mình, tỉnh dậy.
Sở Sở chạy đến trước giường: “Vương phi, cuối cùng người đã tỉnh!”
Nàng mệt mỏi xoa mi tâm: “Bổn cung ngủ rất lâu sao?”
“Vâng, đã sắp đến trưa rồi. Tối qua người dọa chết nô tỳ, sốt thành như vậy, suýt nữa còn bị công chúa Văn Hi đưa đi, nô tỳ thật sự lo lắng người nhất thời manh động sẽ đi theo.”
“Vương gia đâu?”
“A, vương gia đưa Mai Hương đi hỏi chuyện rồi”
Đuôi mày Triệu Khương Lan khẽ nhướng, vốn dĩ có chút lo lắng, nhưng nghĩ đến Mai Hương là người thông minh, cũng không quá lo.
“Đúng rồi, nhóm người ngũ vương phi đã đến, hình như đợi rất lâu. Chỉ là vương gia không cho bất kỳ ai làm phiền người, còn dặn dò, nhất định phải để người dùng bữa sáng xong mới đi gặp họ.”
Triệu Khương Lan võ đầu nàng ấy: “Còn ăn, ngươi thật sự cho rằng mấy kẻ bên ngoài đều ăn chay à, không sợ bọn họ xông vào phá dỡ viện tử của bổn cung sao.”
Sở Sở cười nhạo: “Không thể đâu. Người không biết, vương gia bảo thị vệ canh giữ Tịch Chiếu các nghiêm ngặt, một con ruồi cũng không bay vào được. Ngài ấy dặn dò, ai dám xông vào nơi này, toàn bộ áp giải vào đại lao phủ Kinh Triệu.”
Triệu Khương Lan bật cười, lấy bình thuốc bôi nhìn, bước ra ngoài.
Trong tiền sảnh, Triệu An Linh đã sốt ruột đến mức đập vỡ những thứ có thể đập vỡ.
Chu Khiết dường như đã dự liệu được kết quả này, bảo người thu lại mấy món đồ quý giá trước.
Tách trà mà Triệu An Linh đập vỡ vừa khéo là mấy cái không thành bộ.
Dùng để xả giận là kết cục tốt nhất của chúng…
“Triệu Khương Lan rốt cuộc có ý gì? Cả sáng nay để bổn cung ở đây không chịu xuất hiện, trong viện tử thì phong bế như thùng sắt không ai vào được. Lẽ nào muốn để bổn cung đợi đến trời t Chu Khiết lão luyện mỉm cười: “Sức khỏe.
vương phi không tốt vẫn chưa dậy, sao có thể ngờ người lại đến sớm như thế. Lão nô đã nói rồi, người có thể về trước, đợi vương phi tỉnh lại Thân vương phủ nhất định cho người báo với phủ ngũ vương một tiếng.”
Công chúa Văn Hi sắc mặt âm trầm, thực sự mất hết lòng kiên nhẫn.
Bà ta nhấc cây gậy trong tay đứng lên.
“Được, nếu Thần vương phi không chịu đến, thì đưa tiện nhân Thẩm Hi Nguyệt đến cho bổn cung!”
Văn Hi vừa dứt lời, Triệu Khương Lan không nhanh không chậm bước đến.
“Bổn cung khi nào không chịu đến nhỉ?”
An Linh vừa thấy nàng liền nhảy riệu Khương Lan! Ngươi có ý gì bắt ta chờ lâu như vậy, ngươi tưởng mình có thân phận quý trọng gì hả, ta cho ngươi biết, ngươi có xách giày cho bổn cung thì bổn cung cũng không vui đâu!”
Triệu Khương Lan lắc lư cái bình trong tay, như cười như không liếc nhìn vết thương trên mặt nàng ta.
Triệu An Linh lập tức ngậm miệng “Sở Sở, lấy mật ong đến”
Rất nhanh, Sở Sở đã mang một chén mật ong ra.
Triệu Khương Lan lại bảo người làm sạch mặt cho Triệu An Linh, sau đó móc ra một ít thuốc bôi trong bình ngọc, hòa cùng mật ong, trộn đều.