Chương 384: Tất cả mọi người đều rất cố gắng... để bị đánh
Edit: cầm thú
Lăng Hiểu có chút vui vẻ, bởi vì hôm nay cô làm chuyện tốt, chuyện lớn.
Mặc dù, làm nghề giáo viên chỉ dạy học sinh tiến bộ là chuyện sáng như ban ngày, nhưng đối với một cá mặn như cô, có tư tưởng tiến bộ như vậy là rất đáng tự hào, Lăng Hiểu cảm thấy cuộc đời của bản thân giống như một nữ chính thánh nữ.
Tản ra mị lực và hào quang sáng chói mắt.
Bạch Trăn: ...
Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
Ngươi cùng lắm chỉ là nữ thôi, chứ chữ "thánh" hoàn toàn không gánh vác nổi đâu.
Lăng Hiểu: ...
... ...
Lúc tan làm Lăng Vệ Chu cũng phát hiện con gái hình như rất cao hứng.
"Sao vậy? Gặp chuyện tốt gì trong học viện sao?"
Lăng Vệ Chu tò mò hỏi một câu.
"Ừm, cũng không có gì, một đám học sinh hiểu chuyện, ngoan ngoãn học tập, chậc chậc, bọn hắn đều là trẻ ngoan!"
Lăng Hiểu dựa vào ghế cảm thán.
Mặc dù, tuổi thật của Lăng Hiểu không lớn hơn mấy đứa học sinh là bao, nhưng đứng ở góc nhìn giáo viên, cho dù đám học sinh lớn bao nhiêu, đều là học sinh của cô, là hậu bối của cô.
"A...?"
Nghe Lăng Hiểu nói vậy, Lăng Vệ Chu cũng kinh ngạc: "Học sinh trong học viện càng ngày càng ít, khoảng thời gian này ba có chút bận, đám học sinh mới, ba còn chưa tỉ mỉ xem xét, đợi ba xong việc, nhất định đi tìm hiểu một chút mới được."
Học viện võ đạo Phương Đường lâu lắm rồi chưa có hạt giống tốt, tương lai của nhóm học sinh này sẽ như thế nào đây?
Lăng Vệ Chu cực kì mong chờ.
Hắn mong chờ, Phương Đường có nhiều võ giả hơn, càng là võ giả tài giỏi!
Hôm sau là thứ năm, Lăng Hiểu không có tiết.
Hôm nay cô không đến học viện, một mình lười biếng ngồi ở nhà cả ngày.
Rãnh rỗi không có chuyện gì làm thì ăn đồ ăn vặt, uống ly cà phê, chăm sóc sủng vật, cuộc sống tạm ổn, đây mới là ngày thanh thản nhất.
Thời đại bây giờ, loại thanh thãn này càng thêm đáng quý.
Lăng Xuyên ở bên ngoài hàng ngày đánh gϊếŧ yêu thú, không phải vì người thân của hắn, mà là lo lắng cho an toàn của tất cả mọi người trong nước.
Lăng Hiểu được trải nghiệm sự thanh nhàn này, trong lòng cô càng thêm quyết tâm muốn dạy dỗ học sinh thành người.
Năng lực cá nhân của cô có thể không đáng nhắc tới.
Với thế giới này, cô cũng chỉ là một NPC cao cấp có hay không cũng được.
Nhưng mà sinh làm người, lại tới thời đại nguy hiểm này một lần, Lăng Hiểu vẫn muốn làm chút gì đó.
Ít nhất...
Không làm ... người nhà thất vọng, không làm... người mẹ đã chết trên chiến trường Phương Đường thị phải thất vọng.
Buổi sáng thứ sáu, bầu trời âm u.
Mấy ngày trời nắng tốt, đột nhiên hôm nay lại một mảnh u ám, ngược lại khiến người ta có chút không thích ứng kịp.
Hôm nay Lăng Hiểu tới trường học sớm, bởi vì hôm nay cô có tiết 1.
Lúc Lăng Hiểu bước vào phòng học, toàn bộ học sinh năm nhất đều có mặt đông đủ, tất cả đều im lặng ngồi chỗ của mình.
Chẳng qua...
Hiện trường có chút thê thảm.
"Thể loại gì đây?"
Lăng Hiểu nhìn bên dưới hơn phân nửa học sinh đều mang mặt mũi bầm dập, thậm chí có người bị băng bó giống như xác ướp.
Nơi này là phòng học thật sao?
Không phải võ quán?
"Tô Nhược Băng, bọn họ bị sao vậy?"
Lăng Hiểu quét mắt nhìn một vòng, ánh mắt rơi ở người Tô Nhược Băng, dù sao nhìn con bé, có vẻ là bình thường nhất, không có bị thương gì.
"Thưa cô, hai ngày nay mọi người rất cố gắng bị đánh, à... không, rất cố gắng tu hành, nhưng bởi vì có chút cố quá, cho nên... kết quả chính là như vậy."
Tô Nhược Băng có chút xấu hổ nhìn Lăng Hiểu, yếu ớt nói nhỏ.
Chương 385: Đánh ác vào, đừng do dự
Edit: cầm thú
Người khác đến trường đòi tiền.
Các người đến trường đòi chết sao?
Lăng Hiểu nhìn bệnh nhân khắp phòng học, khuôn mặt đen thui.
Mặc dù nói cố gắng tu luyện là tốt, ra sức cố gắng cũng rất tốt, nhưng các người không màn sống chết cầu bị đánh, thể loại gì thế hả?
Lăng Hiểu đột nhiên có cảm giác, đám học sinh này...
Bị bóp méo hết rồi.
Hiện tại quay về chính lộ, không biết có còn kịp hay không?
Nửa tiếng sau.
Phòng học lớp một năm nhất.
"Chậm!"
"Qúa chậm rồi!"
"Vẫn quá chậm, hôm nay em không ăn sáng hay sao? Không có chút sức lực gì cả, nắm đấm mềm nhũn như vậy!"
Khoảng đất trống phía sau phòng học, Lăng Hiểu vẫn tiếp tục chỉ dạy học sinh tu hành.
Bóng dáng lắc lư, cục gạch bay lượn.
Hiện trường cực kì náo nhiệt!
Bạch Trăn: Ha ha.
Không muốn mầm non tương lai chệch hướng à?
Lăng Hiểu: Ta muốn nha!
Nhưng mà...
Ta không kìm chế được ký thác trên người!
Nói ra ngươi sẽ không tin, cục gạch của ta, nó có suy nghĩ của riêng nó.
Cục gạch: OiiO
... ...
Nói chung, tiết này vẫn rất thuận lợi.
Lăng Hiểu giảng dạy nửa tiết lịch sử, lại dùng nửa tiết còn lại chỉ dạy võ đạo.
Dù sao học sinh có được võ kỹ đặc biệt chỉ là số ít, sự thực chứng minh, học sinh trong học viện võ đạo Phương Đường đều là võ giả bình thường, cũng chỉ học tập võ kỹ căn bản trong học viện.
Cho nên hôm nay Lăng Hiểu đã tính trước, sẽ không có cảnh lật xe.
Ừm, chiếc xe đã rời khỏi nhà trẻ, ổn định được một chút.
Hết một tiết, các học sinh còn chưa thỏa mãn, nhưng Lăng Hiểu rất đúng giờ thu dọn đồ đạc rời đi.
Sẽ không lố giờ.
Đây là tố chất căn bản của giáo viên!
... ...
"Nghe nói chưa? Học sinh năm nhất năm nay nghe nói đều là kẻ điên! Trên khóa võ kỹ của thầy Mạc, nghe nói đều đổ máu!"
"Chuyện này đâu chỉ là nghe nói, tôi còn nhìn thấy nữa, hơn hai mươi học sinh, giống như tự mình hại mình, các người nói coi học viện có nên mở lớp huấn luyện tư tưởng không? Tôi cảm thấy có chút không nhẫn tâm!"
Lăng Hiểu: ...
Chờ tới trưa, Lăng Hiểu từ văn phòng đi ra ngoài đi dạo, kết quả nghe thấy cuộc trò chuyện như trên.
Bọn họ nói...
Chính là mấy đứa trẻ năm nhất đúng không?
Đám trẻ kia, thật sự điên cuồng như vậy sao?
Lăng Hiểu theo bản năng muốn đi qua phía phòng học xem thử, kết quả đến dãy phòng học, phát hiện không thấy một học sinh năm nhất nào hết.
Đúng rồi, buổi sáng tiết cuối cùng của bọn họ là khóa võ kỹ.
Chẳng lẽ đi tới võ trường rồi hả?
Lăng Hiểu vội vàng đi qua võ trường, quả nhiên nhìn thấy bóng hình quen thuộc trên lôi đài.
Trên lôi đài người bị đánh đến mức toàn thân chảy máu, không phải Mạc Thiên Kiều thì là ai?
"Chịu thua đi."
Đối kháng với Mạc Thiên Kiều chính là một học sinh năm ba, tu vi tứ trọng đỉnh phong, có vẻ vô cùng nhuần nhuyễn.
Trâu bò, mấy năm nay gặp không ít.
Nhưng kiểu bò điên như Mạc Thiên Kiều, còn là điên nguyên một đám, hắn là gặp lần đầu.
"Không thể chịu thua!"
"Đánh gãy răng hắn!"
"Học trưởng, anh đừng khách khí, cứ ra sức chà đạp cậu ấy đi!"
"Đúng, đánh ác vào, đừng do dự!"
Dưới lôi đài một đám học sinh năm nhất vây xem, tất cả đều la to, cảm xúc dâng cao.
Học trưởng: ...
Rốt cuộc Mạc Thiên Kiều này đã làm chuyện tán tận lương tâm gì, lại bị người ta oán hận như vậy?
Học trưởng năm ba do dự một chút, nhìn đến thân hình toàn máu run lẩy bẩy của người đối diện, bị đánh đến mức ánh mắt sưng híp thành một đường thẳng nhỏ, trong mắt còn có nước mắt kích động.
Các bạn học.
Mọi người vất vả rồi!
Các bạn... đều là người tốt!
Tôi sẽ cố gắng!
Tôi nhất định sẽ cố gắng.... tiến bộ!