Chương 382: Đánh thật ác
Edit: cầm thú
Hết tiết dạy, Lăng Hiểu không có quay về văn phòng, mà đi tới thư viện của học viện.
Đọc sách mở mang tầm nhìn?
Không không không.
Không có kim cài áo học bá, Lăng Hiểu sẽ không chủ động đi học tập, đời này sẽ không.
Sở dĩ cô đi tới thư viện vì Bạch Trăn cần tìm chút tư liệu trong thư viện.
Thư viện rất vắng vẻ, ngoại trừ một nhân viên quản lý đang ngủ gà ngủ gật, chỉ có một người là Lăng Hiểu, a... còn có một Bạch Trăn.
Lăng Hiểu tùy tiện tìm sách, ngồi trên ghế, nhìn có vẻ đang chăm chỉ đọc sách.
Mà thân thể nhỏ bé của Bạch Trăn bay quanh thư viện.
Nửa tiếng sau.
Rốt cuộc Bạch Trăn cũng bay về bên cạnh Lăng Hiểu.
Nhìn Lăng Hiểu đang cầm trên tay cuốn sách sổ tay chăn nuôi linh thú bộ dáng buồn ngủ, Bạch Trăn thật sự không dám châm chọc cô chút nào.
"Đi thôi."
Hắn nhẹ nhàng nhảy vào trong túi áo Lăng Hiểu.
"Nhanh vậy sao? Ta còn chưa ngủ nữa!" Lăng Hiểu mạnh mẽ mở mắt, vẻ mặt không tình nguyện.
Bạch Trăn: ...
Cái quái gì hả!
... ...
Rời khỏi thư viện, Lăng Hiểu rốt cuộc cũng có chút tinh thần, trong đầu câu thông với Bạch Trăn: "Thế nào rồi, ngươi tìm thấy võ kỹ Mạc Thiên Kiều tu luyện chưa?"
"Không tìm được."
Giọng nói Bạch Trăn cực kỳ bình tĩnh.
"Đã không tìm thấy ngươi còn đi ra ngoài làm gì?" Lăng Hiểu cảm thấy có một ngụm máu mắc kẹt trong cổ họng.
Nhờ sai người rồi a!
Bạch Trăn: Chính xác, ta không phải người.
Lăng Hiểu: ...
"Được rồi, ngươi căng thẳng làm gì chứ." Giọng nói Bạch Trăn tiếp tục vang lên trong đầu Lăng Hiểu: "Mặc dù ta không biết võ kỹ của hắn xuất xứ từ đâu, nhưng ta có cách giúp võ kỹ của hắn nâng cao một bước, người học sinh kia của ngươi đã luyện tới đệ nhị trọng, hắn hiện tại cần phải đột phá đệ nhị trọng, tiến vào đệ tam trọng."
"Ngươi có cách à?"
Lăng Hiểu hỏi một câu.
"Không có."
Giọng điệu của Bạch Trăn rõ ràng muốn ăn đòn, trước khi Lăng Hiểu lấy cục gạch ra, hắn bổ sung thêm một câu: "Nhưng ngươi thì có đó."
"Ta?"
Lăng Hiểu ngẩn người ra.
"Võ kỹ của hắn vô cùng hung hăng, muốn đột phá phải trải qua áp lực sinh tử trong khoảnh khắc đó mới có thể đột phá, đơn giản mà nói, chính là phải bị đánh thật ác! Cái này... chỉ có ngươi mới làm được."
Bạch Trăn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Bị đánh thật ác?
Lăng Hiểu ngơ ra, cái này... đánh người là nghề của mị!
Nhưng mà... như vậy có được không?
Lăng Hiểu: Đem ngựa chết chữa thành ngựa sống!
Buổi chiều hôm đó, sau khi tan học.
Lăng Hiểu một mình đi tới rừng cây sau sân thể dục của trường.
Lúc này, Mạc Thiên Kiều đã đứng ở đó chờ đợi.
Không chỉ Mạc Thiên Kiều, đa số học sinh năm nhất đều có mặt ở đây.
Lăng Hiểu lại không nói không thể đến xem, cơ hội khó kiếm này, mọi người sao có thể bỏ qua chứ?
"Gào, không ít người nha."
Lăng Hiểu đi về phía trước vài bước, nhìn nhóm học sinh đứng một bên.
"Chào cô Lăng."
Một đám thiếu niên nam nữ ngoan ngoãn chào hỏi Lăng Hiểu.
"Ừm." Lăng Hiểu gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua Mạc Thiên Kiều trước mặt.
"Em chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị tốt rồi!" Mạc Thiên Kiều vẻ mặt nghiêm túc, trong ánh mắt mang theo chút hưng phấn.
"Ừm, vậy là tốt rồi."
Lăng Hiểu quay người nhìn mọi người: "Mọi người lui về phía sau, ừm, cách xa một chút."
Học sinh xung quanh không hiểu đầu đuôi, nhưng nghe cô nói lui về sau cũng lui về sau vài bước, nhường ra một mảnh đất trống, chừa lại cho Lăng Hiểu và Mạc Thiên Kiều.
Chương 383: Bị đánh, khiến người tiến bộ!
Edit: cầm thú
"Cô ơi?"
Thấy Lăng Hiểu vẫn réo mọi người lui về phía sau, Mạc Thiên Kiều có chút khó hiểu, hắn ngước mắt nhìn khuôn mặt Lăng Hiểu, nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta bắt đầu được chưa?"
"Ừm."
Lăng Hiểu gật đầu.
Học sinh thời nay, quá nhiệt tình rồi.
Tìm đánh cũng gấp gáp như vậy!
"Bắt đầu đi!"
Còn chưa dứt lời, cục gạch của Lăng Hiểu đã đánh vào vai Mạc Thiên Kiều.
Một đòn công kích này dùng năm sáu phần lực đạo, Mạc Thiên Kiều bị đánh đến ngốc, trọng lực trên vai ép hắn không thể đứng thẳng nổi, gân xanh trên mặt hiện lên.
"Cô, người..."
"Tiếp chiêu!"
Lăng Hiểu không cho Mạc Thiên Kiều cơ hội phản ứng, thay đổi vị trí để đánh tiếp.
Động tác của cô vừa thận trọng lại đủ ác, hơn nữa tốc độ quá nhanh, di chuyển quỷ dị, Mạc Thiên Kiều hoàn toàn không có sức chống đỡ, chỉ có thể đứng im chịu đòn.
"Dùng võ kỹ của em để chống lại tôi!"
Lúc này, bên tai Mạc Thiên Kiều nghe được giọng nói của Lăng Hiểu.
"Vâng!"
Lúc này Mạc Thiên Kiều cũng tập trung tinh thần, bắt đầu sử dụng võ kỹ của mình, nhưng mà...
Không đợi hắn ra chiêu, liền bị Lăng Hiểu dùng gạch đánh tiếp rồi.
"Qúa yếu!"
"Qúa chậm rồi!"
"Võ kỹ của em là đồ bỏ đi sao!"
Lăng Hiểu vừa đánh người vừa ghét bỏ chê bai.
"Ngay cả một người bình thường như tôi cũng không đánh lại, em còn làm võ giả làm gì? Đồ gà."
Mạc Thiên Kiều: ...
Cô xác định cô chỉ là người bình thường chứ?
Học sinh xung quanh nhìn đến ngu người.
Nếu tiếp tục đánh, sẽ không đánh chết người chứ?
"Chúng ta phải làm gì bây giờ? Có cần báo cảnh sát không?"
"Cậu bị ngốc đấy à, báo cảnh sát cái gì, mình thấy nên đi tìm giáo viên chủ nhiệm?"
"Các cậu ồn ào cái gì chứ, tập trung quan sát, cô làm vậy chắc chắn có mục đích!"
So với mấy bạn học năm nhất Tô Nhược Băng rất chăm chú nhìn.
Học sinh năm nhất vây xem, nhìn hiện trường Lăng Hiểu đánh Mạc Thiên Kiều tơi bời.
Năm phút đồng hồ trôi qua...
10 phút trôi qua...
Lăng Hiểu vẫn còn đánh.
Ban đầu Mạc Thiên Kiều còn chưa kịp phản ứng gì, bây giờ đã có thể miễn cưỡng sử dụng võ kỹ ngăn cản một chút.
Nhưng còn chưa đủ, vẫn chưa đủ!
Đánh vẫn chưa đủ ác!
Lăng Hiểu theo bản năng tăng thêm sức lực, bắt đầu dùng bảy phần sức.
Mạc Thiên Kiều: ...
Cô Lăng là kim giáp đại lực sĩ sao?
Mạc Thiên Kiều khó khăn lắm mới thích ứng với tốc độ của Lăng Hiểu lại bị đè ra đánh tiếp.
Giờ phút này, trong lòng Mạc Thiên Kiều một mảnh chua xót.
Bản thân mình thật sự là một phế vật sao?
Đúng, nhưng mà hắn không cam tâm!
Cha qua đời, mẹ bị bệnh nặng, toàn bộ gia sản trong nhà bị đám thân thích bạch nhãn lang cướp sạch!
Hắn sao có thể mặc kệ chứ?
Sao có thể không làm gì hết chứ?
Hắn phải phản kháng!
Hắn phải trở nên mạnh mẽ hơn!
Mấy ngày nay, sở dĩ mỗi ngày đều đến võ trường lên lôi đài chiến, chẳng phải vì thúc giục bản thân phải trở nên mạnh mẽ hay sao?
Trong lòng Mạc Thiên Kiều bốc hỏa, khí tức trên người càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Hắn không thể cứ cam chịu bị đánh!
Cha từng nói, đàn ông Mạc gia, vĩnh viễn không chịu thua!
Trong lòng một cỗ tức giận trào ra, trong nháy mắt khí thế trên người Mạc Thiên Kiều liền thay đổi!
"Cậu ấy thăng cấp rồi!"
Tô Nhược Băng đang quan sát đột nhiên kinh ngạc hô lên một câu.
Những bạn học xung quanh cũng ngây người tại chỗ.
Cứ bị đánh như vậy, liền... thăng cấp rồi?
Trò đùa gì thế?
"Xong!"
Lăng Hiểu yên lặng thu hồi cục gạch.
Đánh người quả nhiên là việc tốn sức nha!
"Cô Lăng, em..."
Mạc Thiên Kiều cũng ngây ngốc, hắn cảm nhận được, võ công Mạc gia hắn tu luyện đã thăng cấp lên đệ tam trọng rồi!
"Em thăng cấp rồi, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Mạc Thiên Kiều cảm thấy rất mơ hồ.
"Chàng trai trẻ, em vẫn còn non quá rồi." Lăng Hiểu đứng một bên ra vẻ thần bí: "Chỉ khi nào bị xã hội đánh thật ác, người trẻ tuổi mới có thể tiến bộ!"
Xã hội... đánh ác?
Ánh mắt Mạc Thiên Kiều sáng lên.
Hắn hiểu rồi!
Bị đánh, khiến người ta tiến bộ!