Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 374-375

Chương 374: Ta là một giáo viên a!

Edit: Hồ ly lông xù

''Tôi nghĩ... Tôi cũng có thể làm gì đó.''

Từ trường đấu võ đi ra, tâm tình Lăng Hiểu thật lâu vẫn không thể bình tĩnh.

Đôi khi, sự tín nhiệm của những người bình thường nhất lại có thể lay động lòng người hơn.

Ban nãy Lăng Hiểu nhìn thấy dáng vẻ của Âu Dương Túy, bất tri bất giác cô lại nghĩ đến một bóng hình khác.

Bóng dáng đó từ lâu đã phai mờ trong trí nhớ.

Mẹ ruột của cô.

Ở thế giới này, mẹ của Lăng Hiểu đã hy sinh trong chiến trận khi cô còn rất nhỏ, tình cảm mẹ con mặc dù rất nhạt, nhưng Lăng Hiểu chưa từng quên bà.

Có lẽ, năm đó mẹ hy sinh trên chiến trường, chắc hẳn bà cũng có cảm giác giống như Âu Dương Túy.

Vì bảo vệ quê hương.

Có thể hy sinh tất cả.

Giờ phút này, trái tim Lăng Hiểu xao động, cô cảm thấy mình cũng nên làm chuyện gì đó cho mẹ, hoặc nói là cho người thân cùng quê hương...

Nghe Lăng Hiểu tự nói, Bạch Trăn không khỏi vươn cái đầu nhỏ xù lông từ trong túi ra ngoài: ''Ngươi định làm gì? Định ra chiến trường sao? Theo ta được biết, có vô số đội quân yêu thú, dã thú và thực yêu, trên chiến trường thêm một người như ngươi cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn, cho dù ngươi ngày đêm chém chém gϊếŧ gϊếŧ, ngươi cũng không gϊếŧ được bao nhiêu kẻ địch.''

Lời của Bạch Trăn rất thực tế.

Cho dù có cường đại như Lăng Xuyên, chỉ cần phất tay có thể tiêu diệt được trăm nghìn yêu thú, vậy thì đã sao?

Thế giới này, còn có vô số kẻ địch, thậm chí có rất nhiều kẻ địch cường đại không thể địch nổi đang tồn tại, bọn chúng, trong bóng tối, vẫn đang nhìn chằm chằm...

Trong thời đại này, ở cái thế giới này.

So với những yêu thực bất tử cùng với vô số dã thú cường đại, thì con người thực sự quá nhỏ yếu.

Chỉ có điều, mặc dù con người nhỏ bé nhưng lại có tinh thần bất khuất, từ đời này qua đời khác...

Vĩnh viễn không chịu thua!

''Chủ nghĩa anh hùng vĩnh viễn thuộc về nhân vật chính của thời đại này, những NPC như chúng ta còn chưa đủ tư cách, cho dù chúng ta cố gắng như thế nào cũng chẳng thay đổi được gì.''

Bạch Trăn khẽ thở dài.

Nhân vật chính, sẽ từ từ thay đổi cả thế giới.

Mà những NPC như bọn họ, chỉ có thể đứng sau lưng, âm thầm hỗ trợ nhân vật chính là tốt rồi.

''Không thay đổi được gì sao?''

Lăng Hiểu khẽ cau mày.

Lúc này cô đang đi dạo trong sân vận động của học viện võ thuật, nhìn quanh còn có thể thấy mấy nam, nữ sinh đang chăm chỉ luyện tập cách đó không xa.

Có lẽ...

Trên chiến trường, sức lực của một mình Lăng Hiểu thực sự có hạn.

Nhưng nếu cô đem sức mạnh của một mình cô biến thành sức mạnh của hàng trăm nghìn người, thậm chí còn nhiều người hơn nữa thì sao?

Ánh mắt Lăng Hiểu chợt sáng lên.

''Bạch Trăn, hình như ngươi đã quên, ta là người như thế nào.''

Lăng Hiểu tự tin cười nói.

''Ngươi là người như thế nào?''

Bạch Trăn không hiểu.

Ngươi không phải là cái đồ tham ăn sao!

Lăng Hiểu: ...

''Ta là một giáo sư a!''

Ánh mắt Lăng Hiểu sáng ngời: ''Ta còn là giáo sư của học viện võ thuật! Sức một mình ta không đủ, nhưng cộng với sức mạnh của các học sinh thì sao?''

Nghề nghiệp giáo viên này, từ xưa đến nay đều gánh trên vai cùng một trách nhiệm.

Đó là bồi dưỡng các thiếu niên từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Để chúng từ cây non phát triển thành những cây đại thụ che trời!

''Ừm, ngươi nói cũng có lý, nhưng ta chỉ muốn biết ngươi có thể dạy chúng cái gì?''

Bạch Trăn chần chừ một lúc, sau đó hả hê nhìn Lăng Hiểu.

Dạy đám học sinh nướng yêu thú, hay dạy chúng cầm cục gạch đập thực yêu?

Lăng Hiểu: ...

Mắt thú của ngươi thật xem thường người khác!

''Dạy cái gì, tự ta biết rõ!''

Lăng Hiểu đắc ý bĩu môi, cô lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Lăng Vệ Chu, báo cho ông một câu hôm nay cô tan làm về sớm.

Sau khi bắt xe về nhà, Lăng Hiểu không về phòng mình mà đi thẳng tới phòng của Lăng Xuyên.

Mặc dù Lăng Xuyên không ở nhà, nhưng phòng ngủ của hắn cũng không bị khóa.

Lăng Hiểu đẩy cửa vào, căn phòng vẫn như cũ sạch sẽ ngăn nắp, giá sách trên tường đặt đủ loại sách khác nhau.

Lăng Hiểu lục tìm nửa ngày trên giá sách, cuối cùng cũng tìm được một ít ghi chép học tập mà Lăng Xuyên đã làm khi còn học tại trường trung học và học viện Kinh Vũ, thậm chí còn có một vài quyển sách giáo khoa dạy võ thuật phổ thông.

Toàn bộ những tài liệu giảng dạy mà Lăng Xuyên đã học qua, hắn đều đánh dấu và ghi chú rất chi tiết.

Điều này phù hợp với thiết lập tính cách của Lăng Xuyên.

Hắn chính là một học bá chăm chỉ hiếu học, lại cực kỳ nghiêm cẩn như vậy đó.

Chương 375: Nhân vật chính chả nhẽ không cần mặt mũi?

Edit: Hồ ly lông xù

''Ngươi tìm nhiều sách cùng với ghi chép học tập đó làm cái gì?''

Bạch Trăn rốt cục cũng rời khỏi cái túi nhỏ hẹp kia, cả người nhảy lên trên bàn làm việc, nhìn chồng sách còn cao hơn cả mình, hắn kinh ngạc nhìn Lăng Hiểu: ''Những tài liệu ghi chép này quả thực hữu dụng, chẳng lẽ ngươi định mang chúng tới học viện để chia sẻ kinh nghiệm với các giáo sư khác? Hay là...''

Bạch Trăn còn chưa nói hết câu đã thấy Lăng Hiểu chậm rãi xoay cổ tay, bất chợt trên tay cô có thêm một cái kim cài áo hình giọt nước.

Đây là...

Kim cài áo học bá!

Không sai! Đây chính là vũ khí học tập, bình thường Lăng Hiểu căn bản là lười lấy ra dùng, bởi vì cô không cần thành tích tốt để làm nổi bật chính mình làm gì, cô cũng chẳng có chấp niệm gì đối với danh xưng ''Học bá''.

Nhưng bây giờ lại khác.

Hiện tại, trong lòng Lăng Hiểu đã có một kế hoạch mới.

Một kế hoạch rất lớn!

Dựa theo kinh nghiệm sử dụng của Lăng Hiểu, chỉ cần đeo cái trang bị học tập này lên, tất cả mọi thứ mình học trong vòng một giờ, sẽ tự động in sâu trong đầu, vĩnh viễn không thể phai mờ.

''Hiện tại ngươi đừng làm phiền ta, ta phải học tập chăm chỉ!''

Lăng Hiểu làm dấu ra hiệu cho Bạch Trăn im lặng, sau đó, cô ngồi xuống bàn, đeo kim cài áo học bá.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Bạch Trăn mở to mắt chó nhìn Lăng Hiểu lật giở tài liệu cùng sách giáo khoa một cách nhanh chóng, thực sự là đọc nhanh như gió!

Tốc độ này, hiệu suất này!

Trang bị này thực sự vô địch a!

Dĩ nhiên, trang bị vô địch như vậy cũng có nhiều mặt hạn chế.

Mỗi lần chỉ có thể sử dụng trong vòng một giờ, muốn trang bị khôi phục hiệu lực phải mất một tháng.

Thừa dịp Lăng Hiểu đang liều mạng học tập, Bạch Trăn nhàm chán nằm úp sấp ở bên cạnh tính toán thời gian trang bị khôi phục hiệu lực, điều đó có nghĩa là trong một năm, Lăng Hiểu có thể sử dụng nó mười hai lần.

Mà hiện tại cô đã hai mươi ba tuổi.

Tính theo hạn sử dụng hai mươi năm, vậy có thể sử dụng nó 240 lần!

Mà mỗi lần Lăng Hiểu sử dụng, gần như có thể đọc nhanh như gió mấy trăm quyển sách!

Nếu cô sử dụng trang bị này sớm hơn một chút... đoán chừng cô đã sớm học phú ngũ xa*, là đệ nhất học bá của thế giới này rồi!

(*) Học phú ngũ xa (học khắp năm xe) xuất phát từ câu văn trong sách Trang Tử: "Huệ Thí hữu phương, kỳ thư ngũ xa". Huệ Thí là một triết gia thời Chiến Quốc, học vấn rất rộng. Câu trên có ý nói Huệ Thí học rất rộng, đọc rất nhiều sách, phải dùng năm cái xe mới chở hết được!

Nào là thiên văn địa lý, nào là võ kỹ luyện thể, hết thảy mọi thứ ở trước mặt học bá thực sự, đều chỉ là con cọp giấy!

... ...

Chẳng qua, Bạch Trăn chỉ là quá nhàm chán nên mới nằm tính toán như vậy.

Hắn biết tính cách Lăng Hiểu, cô không phải người cầu tiến như vậy.

Bạch Trăn thực sự hiểu cô và cũng ủng hộ cô.

Làm một NPC, quá cầu tiến cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.

Nếu mỗi một NPC đều mạnh đến mức không thể địch nổi, vậy nhân vật chính còn tác dụng gì?

Người ta là nhân vật chính chả nhẽ không cần mặt mũi?

Một tiếng trôi qua trong nháy mắt.

''Hô!''

Lăng Hiểu duy trì tư thế đọc sách suốt một tiếng đồng hồ, đến giây cuối cùng rốt cục cũng không nhịn được thở dài một hơi: ''Làm học bá, thật quá mệt mỏi! Ta cảm giác đầu ta sắp hói đến nơi rồi!''

Lăng Hiểu vừa nói, vừa gãi gãi mái tóc dài của mình, may quá may quá, không cào rớt ra một nắm tóc lớn, nếu không cô thực sự muốn khóc.

''Học được đến đâu rồi?''

Lúc này, Bạch Trăn uể oải đứng dậy, hắn lắc mình phủi bụi bặm dính trên bộ lông một chút, rồi ưu nhã bước tới trước mặt Lăng Hiểu nhỏ giọng hỏi.

''Những kiến thức võ kỹ cơ bản này, còn có cả những tài liệu ghi chép của anh trai ta, ta đã đọc xong rồi, hiện giờ toàn bộ kiến thức đó đều nằm trong đầu ta, ta cảm thấy đầu óc ta sắp nổ tung rồi.''

Lăng Hiểu day day trán, nhìn những thứ cô đã đọc này còn chưa tới mười phần trăm lượng sách trong phòng Lăng Tiêu.

Thật sự không biết đại não anh trai phát triển ra sao.

Nếu bản thân tự mình học tập, muốn đuổi kịp kiến thức của hắn cũng cần phải mất một khoảng thời gian rất dài.

Nhưng...

Hiện tại những kiến thức này, đủ để đối phó với những học viên bình thường trong học viện võ đạo kia rồi! Đủ dùng rồi!