Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 372-373

Chương 372: Có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

Edit: cầm thú

Giữa trưa võ trường cũng không có nhiều người, chỉ có hai ba con mèo.

Dù sao, tất cả mọi người đều muốn ăn cơm.

"Đến đây!"

Giữa võ trường có ba người thiếu niên, vốn dĩ đang lười biếng ngồi quan sát, nhìn thấy mấy người Tư An Bình đến, ba người lập tức ngồi dậy.

"Em không đến muộn chứ? Anh họ!"

Tư An Bình nhìn người đứng đầu, mỉm cười.

Ôi chao, ôi?

Lăng Hiểu sửng sốt, còn tưởng đi xem kịch, hóa ra lại là người một nhà hả?

"Đây là anh họ của tôi, Âu Dương Túy."

Lúc này Tư An Bình hơi quay đầu, giới thiệu với mọi người thiếu niên đi đầu là ai.

Âu Dương Túy thân hình cao lớn, mặc quần áo đồng phục cấp cao, vẻ ngoài cũng coi như là đẹp mắt, cười rộ lên có cái núm đồng tiền.

"Xin chào mọi người! Không biết ai là ông chủ Lương nhỉ?"

Âu Dương Túy và mấy người tiến lên chào hỏi, ánh mắt liếc một vòng, thời điểm nhìn thấy Lăng Hiểu, ánh mắt dừng một chút.

Không thể không nói, Lăng Hiểu đứng chung một chỗ với mấy người học sinh nhìn có vẻ không chênh lệch lắm, chỉ là cách ăn mặc này...

Có phần hơi quá.

"Là em, là em, em là Lương Bất Phàm, hôm nay đặc biệt tới làm quen!"

Nghe thấy Âu Dương Túy nói, Lương Bất Phàm ăn đồ ăn vặt xong rồi, hưng phấn tiến lên vài bước.

"Được, vậy chúng ta bắt đầu đi!"

Âu Dương Túy liếc mắt nhìn Lương Bất Phàm một cái, sau đó xoay người nhảy lên lôi đài.

"Đến đây!"

Lương Bất Phàm cũng nhảy lên theo, không ngờ thằng nhóc mập này cũng nhanh nhẹn lắm.

Mấy người khác đã an phận ngồi ở khán phòng, Lăng Hiểu cũng vậy.

Ban đầu cô còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng thấy Âu Dương Túy và Lương Bất phàm đánh tới đánh lui mấy hiệp, Lăng Hiểu liền biết rồi.

Nhìn giống như Âu Dương Túy và Lương Bất Phàm đang tranh đấu, nhưng thằng nhóc cố ý áp chế tu vi, còn nữa, vừa tỷ thí vừa quan sát các khuyết điểm trong chiêu thức của Lương Bất Phàm, thuận tiện chỉ dạy!

Đây...

Nói chính xác hơn là chỉ bảo.

Hai người cọ xát hơn mười phút, Lương Bất Phàm cũng hết sức rồi.

"Không được không được, dừng ở đây thôi!"

Hắn ngồi trên mặt đất, miệng thở hổn hển.

"Thể chất này của em cần phải rèn luyện nhiều hơn! Chỗ tụi anh còn có thực đơn chuyên môn luyện thể chất, ông chủ Lương có muốn thử nghiệm một chút hay không?"

Âu Dương Túy dựa một bên, mỉm cười hỏi.

"Không được không được. Sau này rồi nói đi, đúng rồi, tiền hôm nay em đã chuyển cho Tư An Bình rồi."

Lương Bất Phàm thở dốc một hơi, lúc này mới chậm rãi mở miệng.

Cái gì gọi là tiêu tiền để bị đánh?

Là đây chứ đâu.

... ...

"Học sinh thời nay thật có đầu óc kinh tế nha!"

Lăng Hiểu ngồi trong khán đài, thấp giọng nói.

Nghe được lời Lăng Hiểu, Tư An Bình ngồi bên cạnh lập tức sợ hãi: "Cô Lăng, cô đừng báo cáo tụi em nha, tụi em đều là học sinh nghèo, tài nguyên trong học viện vốn không đủ chia cho mọi người, mọi người chỉ có thể nghĩ cách, kiếm thêm chút tiền, mua chút thuốc, nâng cao tu vi thôi!"

"Yên tâm yên tâm, cô không báo cáo các em đâu, cô chỉ tò mò thôi!"

Lăng Hiểu chớp chớp mắt, cười tít mắt nhìn Tư An Bình: "Chỉ dạy người khác một lần, có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"

Ách.

Tư An Bình đỏ mặt: "Em chỉ là chân chạy vặt, đứng đầu là anh họ, cũng... được tám vạn."

Tám vạn?

Mặc dù kinh tế hiện tại đã được nâng cao, nhưng thuốc tăng cường nâng lực và thể chất cũng lên đến mấy vạn, mà...

Chỉ làm một chút việc liền kiếm được tám vạn, hốt một đống lớn nha!

Chương 373: Tôi không muốn

Edit: cầm thú

Ra khỏi võ trường, Tư An Bình và Lương Bất Phàm liền trở về phòng học, chỉ có Lăng Hiểu ngồi lại ở võ trường.

Bởi vì cô phát hiện, người giống Âu Dương Túy không phải chỉ có một người.

Rất nhiều người cấp cao, thành tích bình thường lại xuất thân gia đình nghèo, đều nhân lúc không có lớp tới chỉ đạo học sinh lấy tiền, kiếm thêm một chút tài sản, lại lấy số tiền này để đi mua thuốc và tài nguyên, nâng cao thể chất hoặc là mua vũ kỹ.

"Ôi chao, sao chị còn chưa đi?"

Âu Dương Túy chỉ dạy học sinh xong, xuống đài nghỉ ngơi một chút, vừa hay nhìn thấy Lăng Hiểu ngồi trong góc.

"Tôi... ngồi nhìn một chút. Cảm thấy các em tỷ thí rất có ý nghĩa."

Lăng Hiểu cười nhạt.

"Em thấy cách ăn mặc của chị không giống học sinh, chẳng lẽ là trợ giảng mới tới?"

Âu Dương Túy không nhịn được đánh giá Lăng Hiểu một phen, hắn đã gặp mặt tất cả giáo sư, khuôn mặt trẻ tuổi như Lăng Hiểu, khả năng lớn nhất là trợ giảng thôi.

"Ừm, tôi mới đến."

Lăng Hiểu cười: "Còn cậu?"

"Em là năm tư, hè sang năm là tốt nghiệp rồi."

Âu Dương Túy ngồi xuống bên cạnh Lăng Hiểu, có chút cảm thán: "Rời khỏi học viện, chẳng khác nào mất đi tài nguyên miễn phí cuối cùng, về sau muốn thăng cấp, rất khó khăn."

"Chẳng phải học sinh học viện võ đạo tốt nghiệp xong sẽ gia nhập hiệp hội hoặc là tổ chức đặc biệt nào đó sao? Tiền đồ hẳn không tồi chứ?"

Lăng Hiểu tò mò quay đầu hỏi một câu, chuyện của võ giả, cô vẫn biết được chút ít.

"Hiệp hội võ giả và tổ chức đặc biệt quả thật có nhận người mới, nhưng mà bọn họ có đặt ra tiêu chuẩn, tu vi thấp nhất cũng là võ giả lục trọng trở lên!

Nói xong câu này, cảm xúc Âu Dương Túy trầm xuống: "Đến bây giờ em... vẫn mắc kẹt ở ngũ trọng, không thể tiến lên được nữa, cho nên em mới muốn kiếm thêm chút tiền, sau khi tốt nghiệp, mua một phần linh dịch, hy vọng dựa vào nó có thể đột phá võ giả lục trọng!"

"Đột phá võ giả lục trọng?"

Lăng Hiểu cảm thấy Âu Dương Túy rất cố chấp: "Lúc em tốt nghiệp vẫn là võ giả ngũ trọng, vẫn rất nổi tiếng trong giới, có thể kiếm được không ít tiền? Sau này từ từ tích lũy kinh nghiệm, đột phá võ giả lục trọng, vẫn có thể gia nhập hiệp hội võ giả, cớ gì em phải liều mạng như vậy?"

Ăn uống tốt làm một con cá mặn không được sao?

Nếu như chỉ là vì tiền bạc, Lăng Hiểu cảm thấy Âu Dương Túy không đến mức phải cố chấp như vậy.

"Làm một võ giả bình thường, quả thật có thể ăn uống thoải mái đầy đủ, ít nhất ở Phương Đường thị này không lo cơm ăn áo mặc, nhưng đó không phải thứ mà em muốn. Em muốn trở nên cường đại hơn... em muốn chiến đấu với yêu thú!"

Âu Dương Túy quay đầu nhìn Lăng Hiểu, ánh mắt có chút phức tạp: "Em không phải người của Phương Đường thị, quê của em là ở Lương Xuyên."

Nói xong câu này, Âu Dương Túy đứng dậy, chậm rãi rời đi.

Lương Xuyên...

Bốn năm trước, bị yêu thú yêu thực tấn công, cả thành phố bị gϊếŧ sạch.

Trái tim Lăng Hiểu hơi động, trong lòng xuất hiện một loại xúc động.

Ở cái thời đại loạn lạc này, vốn dĩ không phải chỉ có một mình thiên tài Lăng Xuyên hết lòng cố gắng vì tương lai của nhân loại.

Cũng có những nhân vật bé nhỏ như Âu Dương Túy.

Hắn tư chất bình thường, thậm chí còn không thể đột phá võ giả lục trọng.

Nhưng hắn chưa từng từ bỏ.

Hắn muốn trở nên mạnh hơn.

Không phải vì bản thân, mà chiến vì những người thân bạn bè đã mất.

Vì... quê hương.