“Nói nhảm, hắn là ba của nó!” Phương Y Nhiên nói.
Lạch cạch! Lạch cạch! Lạch cạch!
Dù là những người này ở trong hắc đạo hô phong hoán vũ, hùng bá nhất phương, giờ phút này cằm cũng rối rít rớt đất.
Trong nháy mắt, mọi người đồng loạt nhìn một chút Quân Tư Khuyết, trong ánh mắt tràn đầy đồng tình, giống như đang nói…, cuối cùng có người chịu nhảy xuống hố lửa, tiếp thu tiểu ma nữ này. Mà Nam Cung Lăng, càng thêm cơ hồ lệ nóng doanh tròng nhìn Quân Tư Khuyết. Chồng trước như hắn, cuối cùng cũng có người kế nghiệp.
Năm đó chuyện bị Tiểu Nhiên cầm súng ép buộc đi đăng kí kết hôn, nhưng hắn là cả đời thậm đã chí quên không hết. Dĩ nhiên, trừ những người đang có mặt ở đây biết nội mạc bên ngoài, những người khác không biết, Nam Cung Lăng hắn cũng có một mặt uất ức như vậy.
“Y Nhiên, Đào Vân Kha lại gửi fax, nói cô ở trên website nội bộ Quân thị đăng một đoạn video.” Dư Dĩ Hạ trong tay cầm giấy fax từ trong tay thư kí bên ngoài mới nhận lấy.
Phương Y Nhiên cơ hồ ngay khi bạn thân đang nói chuyện,ngón tay nhanh chóng nhập bàn phím, đi vào trang web Quân thị.
Một đoạn video ngắn , video chủ yếu là cảnh Phương Tĩnh Thiên, giờ phút này Phương Tĩnh Thiên một cái tay bị còng tay ở một cây giống như là cây sắt, mà Tiểu Thiên bên cạnh trên mặt đất, qua quả bom, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, tự lẩm bẩm: “Đây chính là mẹ nói bắt cóc thôi.”
Video rất ngắn, cũng chỉ có ba phút.
“Đào Vân Kha gửi t video ới đây mục đích là cái gì?”
“Bom này chẳng lẽ lập tức cũng sẽ bị phát nổ chứ?”
“Tiểu Thiên không hổ là con trai của Tiểu Nhiên a, tuổi nhỏ như thế, gặp chuyện còn trấn định như vậy.”
“Đào Vân Kha này, để cho ta bắt được, bán ả vào trong nhà chứa, kêu mấy trăm thủ hạ đi chơi chết ả!”
Tất cả lão đại giang hồ, rối rít phát biểu cảm nhận của bọn hắn .
Phương Y Nhiên nhìn video, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, “Đào Vân Kha nếu phát đoạn video này, cũng sẽ không quá nhanh động Tiểu Thiên, cô ấy chủ yếu là hi vọng tôi cùng Tư Khuyết trong lòng càng khó chịu càng tốt, cho nên sẽ trì hoãn thời gian, cố ý hành hạ tâm lý của chúng ta.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Lập tức đi điều tra bối cảnh trong video, xác định địa điểm trong video rốt cuộc nơi nào.” Phương Y Nhiên phân phó hoàn tất xong,bắt đầu cẩn thận lần nữa xem đoạn video này, mà những lão đại giang hồ kia, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu vội vàng cùng thủ hạ liên lạc.
Trong phòng họp, náo nhiệt hò hét, giống như chợ bán thức ăn bình thường.
Dư Dĩ Hạ đi tới bên cạnh Quân Tư Khuyết nói: “Anh tựa hồ một chút cũng không kinh hãi.”
“Không, anh rất giật mình.” Hắn trả lời.
“. . . . . .” Cô thật đúng là không nhìn ra, Quân Tư Khuyết biểu tình có bất kỳ một chút giật mình nào.
“Chỉ là, vô luận cô ấy đối với tôi giấu giếm cái gì, giữa tôi và cô ấy đều không thể thay đổi. Như bây giờ Y Nhiên, sẽ chỉ làm tôi khâm phục cô ấy kiên cường cùng tỉnh táo.” Nếu như đổi thành những nữ nhân khác, chỉ sợ sớm đã khóc sướt mướt, lục thần vô chủ.
“Có lẽ, anh thật thích hợp Y Nhiên.” Dư Dĩ Hạ nói, “Đợi đến sau khi Tiểu Thiên cứu ra, Y Nhiên sẽ phải đối với anh thẳng thắn tất cả.”
“Cô tựa hồ rất chắc chắn Tiểu Thiên sẽ bình an vô sự.”
“Chẳng lẽ anh không phải hi vọng như thế sao?”
“Không, tôi tin tưởng cô ấy!” Quân Tư Khuyết nghiêng đầu, ngắm nhìn đang bàn hội nghị thao tác của Phương Y Nhiên trên máy tính, “Cô ấy là nữ nhân tôi chọn trúng, Tiểu Thiên là con chúng tôi, nhất định không có việc gì!”
Đoạn video thứ hai đến, xác nhận suy đoán Phương Y Nhiên, bởi vì trong video hiện ra thời gian bom hẹn giờ , khoảng cách nổ tung thời gian còn dư lại 57 phút.
Đào Vân Kha mục đích thật là muốn giày vò, làm cho người ta cảm nhận được hơi thở tử vong càng ngày càng nặng.
Phương Y Nhiên đi đến máy chủ của Quân thị, bắt đầu từ video đối phương tra ra địa chỉ IP.
Theo đoạn video thứ ba, đoạn video thứ tư đến Phương Y Nhiên lần ra địa chỉ IP , vị trí Tiểu Thiên từ từ ra ánh sáng.
Lại là một nhà kho bị bỏ hoang ở khu ngoại ô thành phố S.
Thế nhưng thời điểm, đã chỉ còn lại 20′.
Thời gian không đủ!
Coi như là hiện tại lập tức đi ô-tô chạy tới, chỉ sợ cũng phải 40′ mới có thể chạy tới nơi đó.
“Phi cơ trực thăng chuẩn bị xong chưa?” Phương Y Nhiên mở rương da Dư Dĩ Hạ mang vào trước đó, từ bên trong lấy ra súng trường, súng máy, lựu đạn, súng lục, thiết bị định vị toàn cầu GPS, ống nhòm. . . . . .
“Đã dừng ở trên sân thượng Quân thị .” Dư Dĩ Hạ bội phục nhất chính là bạn tốt luôn là có dự kiến trước, mọi việc nhìn xa một bước. Ngay từ lúc đoạn video thứ nhất gởi tới, để cho cô đi an bài phi cơ trực thăng.
“Tốt lắm, đi!” Đoàn người, đáp phi cơ trực thăng hướng mục tiêu bay đi.
Mà cùng thời khắc đó, ở trong nhà bỏ hoang, Đào Vân Kha chặt chẽ trừng mắt trước tiểu quỷ, đứa trẻ này mới năm tuổi, nhưng mà trên mặt lại là một loại trấn định vượt quá tuổi.
“Ngươi tại sao không khóc?” Cô hỏi. Tiểu quỷ này trấn định quả thật để cho cô có chút sợ.
“Tại sao phải khóc?” Phương Tĩnh Thiên ngược lại mặt tràn đầy kỳ quái hỏi ngược lại.
“Ngươi rốt cuộc có biết hay không, ngươi sẽ phải lập tức chết?” Đào Vân Kha chợt tɧác ɭoạи la hét, chỉ vào bom hẹn giờ trên đất, “Thời gian vừa đến, sẽ đem ngươi nổ tung!”
Tiểu tử nháy mắt mấy cái, vẫn như cũ không có vẻ mặt sợ sệt mà Đào Vân Kha mong đợi.
“Ta sẽ làm cho ngươi khóc!” Cô đột nhiên tát một cái vào khuôn mặt ngon mềm của Phương Tĩnh Thiên , một dấu đỏ chợt hiện lên.
Thiên hạ nho nhỏ cắn môi, lại quật cường không rơi lệ, mà là lấy một loại ánh mắt khinh thường nhìn Đào Vân Kha.
Cô lại một chưởng sắp đánh xuống, cũng đang nhìn đến ánh mắt của nó, dừng ở giữa không trung. Ánh mắt như thế, để cho cô nghĩ tới Quân Tư Khuyết, nam nhân để cho cô yêu, cũng làm cho cô hận .
Nhìn một chút đồng hồ trên cổ tay, chỉ còn lại bảy phút mà thôi.
Đào Vân Kha âm lãnh cười một tiếng, “Tiểu quỷ, muốn trách, thì trách cha mẹ của ngươi đi!” Xoay người, cô mang theo giọng cười to đi ra khỏi căn phòng chứa đầy vật bỏ đi.
Tiểu quỷ đó, chết chắc!
Cô đã không kịp chờ đợi muốn xem Quân Tư Khuyết cùng Phương Y Nhiên biết con của bọn họ chết rồi, sẽ là cái dạng biểu tình gì? Cô muốn hắn hối hận cả đời, muốn hắn cả đời không được bình an!
Xoạt! Xoạt!
Tiếng gió. . . . . . Tiếng gió cực mạnh!
Đào Vân Kha sửng sốt, nơi này, lúc nào thì gió thổi trở nên mạnh như vậy rồi hả ?
Mà khi cô ngẩng đầu lên, hai mắt lại bỗng dưng trợn to.
Từng bóng người một, đang từ chiếc trên phi cơ trực thăng kia nhảy xuống.
Là Phương Y Nhiên cùng Quân Tư Khuyết! Đào Vân Kha đột nhiên nhận ra trước nhất hai người! Trực giác của cô là muốn quay người chạy trốn, lại nghe được một giọng nữ lạnh như băng: “Đào Vân Kha, nếu như cô bước một bước, tôi liền đánh cô!”
Chân cô run lên, khẽ cắn răng, vẫn là tiếp tục chạy. . . . . .
Phanh!
Tiếng súng vang lên, đạn bắn thủng đầu gối chân trái Đào Vân Kha, máu đỏ tươi thoáng chốc chảy ra.
“Đừng nghĩ tôi sẽ nói cho các ngươi biết, tiểu quỷ kia ở nơi nào!” Cô uất hận nói. Còn có ba phút, chỉ cần qua ba phút này, tiểu quỷ kia sẽ chết. Cô muốn mở to hai mắt, thấy rõ ràng bọn họ là như thế nào thương tâm muốn chết đấy!
Phương Y Nhiên nhìn cũng chưa từng nhìn Đào Vân Kha, chỉ là thu hồi súng lục, hướng về phía sau lưng đám người Nam Cung Lăng nói: “Tôi đi tìm con, các ngươi đem cô ấy cho ta coi được!”
“Ha ha ha! Phương Y Nhiên, cô cho rằng cô còn có thể cứu được con trai của cô sao? Nằm mơ! Lập tức, tiểu quỷ kia cũng sẽ bị nổ hài cốt không còn!”