Cô Vợ Có Thai Của Tổng Giám Đốc

Chương 26

“Cái gì không thấy?” Hắn không hiểu ý tứ trong lời cô, chỉ là lo âu canh chừng sắc mặt cô.

“Tiểu Thiên không thấy!” Cô chợt bắt được cánh tay của hắn, “Em đi nhà trẻ đón Tiểu Thiên, phát hiện kết quả, Tiểu Thiên căn bản là không có ở trong nhà trẻ, cô giáo thậm chí không biết Tiểu Thiên là lúc nào rời đi phòng học đấy!”

“Đừng vội, từ từ tìm, có lẽ hắn chạy đi nơi xó xỉnh hẻo lánh nào đó chơi.” Hắn đem cô vòng vào trong ngực an ủi.

“Đúng rồi, Tiểu Thiên có thể sẽ tới đây tìm anh hay không?” Đầu óc của cô đã rối một nùi rồi. Sau khi biết Tiểu Thiên mất tích, cô duy nhất nghĩ tới chính là tìm đến hắn.

“Sẽ không, Tiểu Thiên căn bản cũng không biết anh ở đâu. Sai khi xảy ra chuyện, em báo cảnh sát chưa?” Hắn hỏi.

“. . . . . . Quên mất.” Cô chớp một đôi mắt to.

“. . . . . .” Hắn xoa xoa trán, “Thôi, trước báo cảnh sát, anh đồng thời sẽ phái tất cả thủ hạ đi tìm, nên chỉ là tiểu hài tử ham chơi mà thôi.”

“Quân tổng, có người gửi fax đến.” Một thư ký khác vội vã chạy vào, cầm trong tay tờ fax đưa cho Quân Tư Khuyết.

Thoáng chốc, tất cả mọi người sắc mặt đại biến.

Một đứa trẻ hôn mê, bị trói giống như bánh chưng, nhưng là lộ ra gương mặt, cũng đã đủ để cho nhìn người cho ra hắn là ai.

Mà dưới hình còn một hàng chữ ——

[ Tôi muốn cho anh nếm mùi thống khổ!

—— Đào Vân Kha ]

Hiện trường trước hết tỉnh táo lại , là Phương Y Nhiên.

Cầm lên tấm hình, cô tỉ mỉ nhìn một lần, sau đó hỏi nói: “Đào Vân Kha là ai?”

Thư ký cùng luật sư không khỏi hướng Quân Tư Khuyết nhìn lại.

“Là một vị quản lý bộ phận kinh doanh của Quân thị, bởi vì là người khả nghi ăn cắp cơ mật công ty mà chờ đợi hậu thẩm, mới từ chỗ giam chạy trốn, chỉ là anh không nghĩ tới cô ấy sẽ đối với Tiểu Thiên xuống tay!” Quân Tư Khuyết mở miệng hồi đáp. Đào Vân Kha muốn dùng Tiểu Thiên đả kích mình, hiển nhiên phải là biết Tiểu Thiên là con của hắn. Thế nhưng sự kiện người biết cũng không nhiều, huống chi Đào Vân Kha vừa mới trốn ra được, căn bản là không thể có thời gian đi thu thập tình báo.

Nếu như không phải là có người âm thầm cố ý nói cho cô ấy biết, đó chính là trước cô đã điều tra hắn.

“Chỉ là như vậy mà thôi?” Phương Y Nhiên cũng không cảm thấy chuyện sẽ đơn giản như vậy.

“Trước khi gặp em, cô ấy từng là bạn gái anh.” Quân Tư Khuyết cũng không tính giấu giếm điểm này.

Mắt của hắn, yên lặng nhìn cô, trong con mắt đen nhánh, là một loại không có chút nào cất giữ trong suốt, yêu say đắm cùng với. . . . . . Hối tiếc.

Đúng vậy, hắn không có nghĩ tới, hắn thật có thể gặp gỡ mệnh y của mình, không có nghĩ qua, hắn sẽ yêu cô hoàn toàn, càng thêm không có nghĩ qua, cô đã sớm sinh cho hắn một đứa con.

Nếu như hắn biết, hắn nhất định sẽ không để cho mọi nữ nhân khác tham gia vào cuộc sống mình, hắn nhất định sẽ cất giữ đầy đủ nhất trong sạch mình cho cô, hắn nhất định sẽ càng thêm cố gắng trong biển người tìm kiếm cô, chỉ vì một ngày có thể nhanh chóng gặp nhau.

“Nói cách khác, nữ nhân kia là vì yêu thành hận, cho nên mới tính toán đánh cắp cơ mật công ty , hay bởi vì hận anh bắt cô ấy, cho nên muốn dùng Tiểu Thiên báo thù anh?” Thanh âm Phương Y Nhiên, nghe bình tĩnh đến quá đáng.

Quân Tư Khuyết trầm mặc gật đầu một cái.

Ngay khi thư ký cùng luật sư nghĩ đến, nữ nhân này cùng tổng giám đốc bọn họ quan hệ thoạt nhìn rất không bình thường thời điểm này sẽ bùng phát cãi lộn, Phương Y Nhiên lại ngoài dự kiến chỉ là lầu bầu một câu: “Cho nên em đã nói, nam nhân không thể bộ dáng có quá tốt!” Dứt lời, cô còn hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái.

“Y Nhiên!” Quân Tư Khuyết nhất thời có chút dở khóc dở cười.

“Tiểu Thiên em muốn tự mình đến cứu!” Cô rất trịnh trọng đối với hắn nói, trên khuôn mặt trẻ con, có một loại ngoan lệ hắn tại chưa thấy qua.

Xem ra mệnh y của hắn, tựa hồ là định đem bí mật ẩn giấu dùng hành động thực tế tới nói cho hắn biết rồi. Quân Tư Khuyết suy nghĩ một chút hỏi: “Em tính toán cứu người thế nào?”

“Trước hết để cho thủ hạ của anh toàn bộ nghe lệnh em điều động.” Phương Y Nhiên nói ra bước đầu tiên của cô.

“Có thể.” Hắn vuốt cằm nói.

“Em còn muốn tất cả tài liệu mà anh biết về Đào Vân Kha .” Cô tiếp tục nói.

“Không thành vấn đề.”

“Tốt lắm, anh để cho bọn họ đi ra ngoài, em có chút chuyện phải làm.” Phương Y Nhiên chỉ chỉ thư ký cùng luật sư còn sững sờ .

Đợi đến những người không có nhiệm vụ cũng ra khỏi phòng Tổng giám đốc, Quân Tư Khuyết phát hiện tiểu dã miêu của hắn, đã đỉnh đạc ngồi ở trên ghế da hắn làm việc , xâm chiếm máy tính của hắn , tay trái năm ngón tay thật nhanh ở trên bàn phím đánh, mà tay phải, là đang lấy điện thoại di động ra gọi đi.

“Dĩ Hạ, Tiểu Thiên bị bắt cóc rồi. . . . . . Chớ rống, bạn rống làm mình mau tai điếc rồi. Đầu mối? Đối với đầu mối có, mình biết rõ là một nữ nhân tên Đào Vân Kha bắt cóc Tiểu Thiên. . . . . . Mình muốn bạn lập tức giúp mình liên lạc những người trước kia, đều không cho còn dư lại! Địa điểm. . . . . .” Phương Y Nhiên ngay sau đó ngẩng đầu hỏi Quân Tư Khuyết, “Nơi này anh có phòng họp nào còn trống không, em muốn một phòng.”

“Có thể.” Quân Tư Khuyết trực tiếp ấn nút điện thoại nội tuyến trên bàn làm việc, “Trương thư kí, kêu người phòng họp SCN1 ra ngoài, tôi muốn dùng.”

“Dạ, tổng giám đốc.” Trương bí thư nhận lệnh, trò chuyện kết thúc.

Vì vậy Phương Y Nhiên hướng về phía điện thoại di động một đầu khác dư âm Dĩ Hạ nói: “Bạn nghe được đi, tập đoàn Quân thị phòng họp SCN1, thời điểm bọn họ tới cẩn thận một chút, chớ để bị người khác phát hiện. . . . . . Cái gì? Bạnsợ bọn họ không tìm được địa điểm? Mẹ nó, nếu quả thật cả căn phòng hội nghị còn tìm không được, đừng trách mình đi phá tan hang ổ của bọn hắn!”

“Tiểu dã miêu” phát uy!

Mà khi một giờ sau, ở trong phòng họp SCN1, Quân Tư Khuyết híp lại hai mắt nhìn từng bóng dáng những người thần kia bí xuất hiện ở trong phòng họp , lần nữa phát hiện, hắn tựa hồ thật quá khinh thường “tiểu dã miêu” rồi.

Những người này tiến vào phương thức vô cùng kỳ quặc, có từ trên trần nhà phòng họp leo xuống , có từ ngoài cửa sổ chợt tiến tới, còn có đánh vỡ vách tường đi tới.

“Mẹ nó, Nam Cung Lăng, anh không có gì sao đem tường đánh vỡ làm chi?” Phương Y Nhiên vỗ bàn trừng người.

Nam nhân cao lớn to con trở về trừng một cái, “Không phải cô nói đi vào cẩn thận một chút, đừng làm cho người khác phát hiện sao?”

“Làm ra tiếng động lớn như vậy, cái này là cẩn thận sao?” Thân thể nhỏ bé lập tức linh xảo nhảy lên đến trước mặt đối phương, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, chỉ nghe được”Phanh” một tiếng vang thật lớn, Nam Cung Lăng đã bị Phương Y Nhiên hung hăng ném qua vai.

Rầm!

Thân thể cao lớn ngã trên mặt đất, chỉ là trong phòng họp mấy cái người kia hiển nhiên đã tập mãi thành thói quen rồi, một nam nhân khác mặt lịch sự nhìn có chút hả hê nói: “Nam Cung Lăng, anh tựa hồ còn là không có trí nhớ tốt a, chẳng lẽ anh quên, nếu Tiểu Nhiên nói là một, anh liền ngàn vạn đừng nói là hai.”

“Hà Tư Á!” Nam Cung Lăng cắn răng nghiến lợi, đối đầu hai vạn năm, tùy thời có thể nổ tung hỏa dược tuyến.

“Muốn gây gổ chờ tôi cứu con rồi ầm ĩ tiếp!” Phương Y Nhiên một cước đem Hà Tư Á đạp ra một bên.

Tất cả mọi người ở đó nhất thời đều yên lặng xuống.

Phương Y Nhiên hướng về phía Dư Dĩ Hạ làm thủ hiệu, Dư Dĩ Hạ nhanh chóng đem tư liệu về Đào Vân Kha sửa sang lại phân cho mọi người, dĩ nhiên, trong đó còn có tấm hình Đào Vân Kha gửi tới.

Mọi người cau mày nhìn, đột nhiên, có người hỏi: “Tiểu Nhiên, vị tổng giám đốc tập đoàn Quân thị này cũng tính toán giúp một tay cứu Tiểu Thiên sao?”