Thiên Kim Đích Thực - Cô Ấy Là Đại Lão Toàn Năng

Chương 36: Con Làm Mẹ Kiểu Gì Thế, Để Trưng Thôi À?

“...”

Vừa dứt lời, cả phòng khách rơi vào im lặng.

Đúng lúc này, Chung phu nhân từ trong bếp đi ra, vội vàng lên tiếng trước Chung lão gia tử: “Vãn Vãn, đừng nói linh tinh.”

Sau đó bà ta nói với Chung Mạn Hoa: “Vãn Vãn chỉ nói bừa thôi, gì mà đuổi hay không đuổi chứ, em đừng để ý con bé.”

Chung Mạn Hoa miễn cưỡng nở nụ cười: “Chị dâu đừng nói thế, Vãn Vãn trước giờ luôn thông minh, lanh lợi.”

Nhưng trong lòng bà ta đang không ngừng cuộn sóng.

Lúc đó đang ở cùng Mục phu nhân nên bà không hỏi kỹ, chỉ biết là Doanh Tử Khâm đánh bạn.

Sau đó, bà không nhận thêm bất kỳ cuộc gọi nào nữa, chính bà cũng quên mất chuyện này.

Nếu Doanh Tử Khâm thực sự bị đuổi học, mặt mũi bà ta biết để vào đâu đây?

Chung lão gia tử không nói gì, đeo kính lão, nhấc máy, chậm rãi nói: “Để bố gọi cho bên trường học xem thế nào.”

“Bố, bố đừng lo lắng” Chung Mạn Hoa không muốn mất mặt, cố nén giọng nói: “Để con gọi cho.”

“Bố còn lạ gì cái tính hiếu thắng của con.” Chung lão gia tử xua tay: “Để con gọi, e là sẽ mắng té tát con mình trước ấy chứ.”

Chung Mạn Hoa vừa xấu hổ vừa tức giận: “Bố, sao bố lại nói thế!”

Chung lão gia tử phớt lờ bà, nhấc điện thoại gọi cho giáo viên chủ nhiệm lớp anh tài.

Bên kia rất nhanh bắt máy.

“Alo, chào thầy giáo, tôi là ông ngoại của Tử Khâm, tôi muốn hỏi một chút về tình hình hôm nay. Tử Khâm, con bé…”

Nghe Chung lão gia tử và thầy Từ nói chuyện với nhau, Chung Trí Vãn siết chặt chiếc cốc trong tay.

Chuyện Doanh Tử Khâm đã làm sáng nay, không có ai ra mặt giải quyết, cậu ta chắc chắn sẽ bị đuổi học.

Cho dù bây giờ Chung lão gia tử ra mặt thì cũng đã quá muộn rồi.

Cô ta thực sự không hiểu tại sao ông nội lại tốt với đứa con nuôi kia đến thế. Cho dù là với những đứa con riêng của Chung gia, thành tích có tốt đến đâu chăng nữa, cũng chưa từng được Chung lão gia tử quan tâm như vậy.

Một đứa con nuôi chẳng ra gì lại có thể khiến ông mềm lòng?

“Sao cơ?!” Chung lão gia tử đang nói chuyện, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn thầy giáo.”

Chung Mạn Hoa bồn chồn không yên.

Đợi Chung lão gia tử cúp máy, bà ta mới lên tiếng: “Bố, là con không biết dạy dỗ con bé, bố yên tâm, về rồi con sẽ…”

Chung lão gia tử trực tiếp ngắt lời bà ta: “Sáng nay con đã làm gì?”

Chung Mạn Hoa sửng sốt: “Con và Mục phu nhân ở nhà chính dùng trà, bàn bạc công chuyện. Bố, sao bố lại hỏi thế…”

“Có thời gian uống trà mà không có thời gian đến trường à?” Chung lão gia tử lập tức nổi giận: “Con có biết Tử Khâm ở trường chịu bao nhiêu uất ức không? Còn chưa hỏi rõ đầu đuôi đã mặc định là con bé làm sai? Cảm thấy mất mặt nên không tới trường, đúng không?”

“Nếu không có tiểu tử nhà Phó gia ra mặt, Tử Khâm thực sự đã bị đuổi học rồi. Con làm mẹ kiểu gì thế, để trưng thôi à?”

“Con! Lão tử ta thà sinh ra bình hoa còn thấy có ích hơn con.”

Chung Mạn Hoa bị mắng tới nỗi mặt mũi đỏ bừng.

Chung Trí Vãn hơi ngạc nhiên.

Doanh Tử Khâm không bị đuổi học?

Còn là Phó Quân Thâm giúp cậu ta?

Chung Trí Vãn mím môi, tâm tình có chút không tốt.

“Đến con gái mình còn không tin, trên đời còn có người mẹ như con à?” Chung lão gia tử rất tức giận: “Lát nữa Tử Khâm đến, con xin lỗi con bé đi.”

Chung Mạn Hoa đột nhiên ngẩng đầu: “Bố!”

Chung lão gia tử mặc kệ bà, quay lưng, rồi lại bấm gọi một dãy số khác.

**

Khi Doanh Tử Khâm vừa làm xong một đợt trị liệu cho Ôn Phong Miên thì nhận được điện thoại.

Cô liếc nhìn tên hiển thị trên màn hình, nhẹ giọng trả lời: “Alo, tối nay cháu không có việc gì, vâng, một lúc nữa cháu về thăm ông.”

“Sao thế?” Ôn Phong Miên lo lắng: “Là Doanh gia gọi sao?”

“Không ạ.” Doanh Tử Khâm đặt tay lên vai ông: “Ngày mai con lại đến, bố nhớ uống thuốc đúng giờ nhé.”

“Yêu Yêu, đừng để bản thân quá mệt mỏi.” Ôn Phong Miên do dự: “Bố vẫn còn trẻ lắm, con phải biết chăm sóc mình nhiều hơn, cũng đừng mua mấy cái thuốc này nữa, phải bồi bổ bản thân cho tốt.”

Người làm cha mẹ, lúc nào cũng nghĩ cho con cái.

“Chuyện này thì bố cứ yên tâm đi.” Doanh Tử Khâm bóc một miếng socola: “Trong vấn đề ăn uống con sẽ không để bản thân chịu thiệt đâu.”

Đúng là cô thiếu tiền.

Nhưng tiền hết rồi thì lại kiếm, còn đồ ngon thì tuyệt đối không thể bỏ qua.

“Vẫn phải chú ý một chút.” Ôn Phong Miên tiễn cô ra cửa: “Phải bảo vệ bản thân cho tốt, đừng xung đột với bạn bè, việc học hành có thể để Dũ Dũ giúp một tay, con đừng áp lực quá.”

Doanh Tử Khâm “vâng” một tiếng, uể oải vẫy tay, đeo cặp sách lên rồi rời đi.

Bốn mươi phút sau, cô đến nhà chính của Chung gia.

“Quản… Tử Khâm, lại đây nào.” Nhìn thấy người tới, Chung lão gia tử rất vui mừng, vẫy tay gọi cô: “Để ông ngoại xem, dạo này có gầy đi không nào.”

Doanh Tử Khâm dừng bước, lúc này mới tiến tới: “Ông ngoại.”

“Đúng là gầy đi rồi.” Chung lão gia tử xoa cằm, miễn cưỡng hài lòng: “Nhưng càng ngày càng xinh đẹp, rất tốt, rất tốt, mấy ngày nữa ông ngoại mua cho con vài bộ đồ mới, lúc nào cũng mặc đồ đen thì không tốt đâu.”

Doanh Tử Khâm nhất nhất gật đầu.

“Mau ngồi đi.” Chung lão gia tử vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Hôm nay đã hầm gà ác tiêm thuốc bắc, con phải ăn nhiều vào đấy.”

Được sự cho phép của Chung lão gia tử, người giúp việc bắt đầu mang đồ ăn lên, còn những người khác thì ngồi vào chỗ của họ.

Chung Trí Vãn cầm đũa, không muốn ăn chút nào, trong lòng có chút hoảng hốt.

Chung lão gia tử nhàn nhạt liếc Chung Mạn Hoa, cố không để mình nổi giận.

Chung Mạn Hoa nhẫn nhịn, đành phải cắn răng xin lỗi.

Nhưng mà, Doanh Tử Khâm không thèm để ý, tựa như không có nghe thấy, tập trung ăn uống một cách hăng say.

Chung Mạn Hoa tái mét mặt.

Trước mặt nhiều người như vậy, không nể mặt bà một chút được sao?

“Thích ăn cái này sao?” Chung lão gia tử chú ý tới: “Bảo họ làm thêm một đĩa nữa.”

Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu: “Không cần đâu ông ơi, cháu không ăn được nhiều như vậy.”

Chung lão gia tử sợ cô ngại nên đành nói: “Thích gì thì cứ nói, phòng bếp đang chờ.”

Chung Trí Vãn không chịu được nữa, lạnh lùng đứng dậy: “Ông nội, cháu ăn no rồi, cháu về phòng trước đây ạ.”

Chung lão gia tử gật đầu, cũng không nói thêm gì.

Chung Trí Vãn hậm hực đi lên lầu.

Chung phu nhân sao lại không hiểu con gái mình chứ, bà cười nói: “Bố, gần đây việc học hành của lớp anh tài ngày càng nặng, buổi tối Vãn Vãn phải chăm chỉ học bài, bố đừng trách con bé ít trò chuyện với bố.”

Câu nói này đã nhắc nhở Chung lão gia tử: “Tử Khâm, học hành có áp lực quá không, có muốn Vãn Vãn bổ túc cho cháu không?”

Chung phu nhân gần như không thể cười tiếp.

Chung Trí Vãn xếp hạng nhất trong lớp, làm gì có thời gian để bổ túc cho đứa con nuôi này?

“Cảm ơn ý tốt của ông ngoại.” Doanh Tử Khâm dựa lưng vào ghế, vẻ mặt lười biếng: “Nhưng cháu chuẩn bị chuyển lớp ạ.”

“Chuyển lớp?” Chung lão gia tử sửng sốt: “Có vấn đề gì sao?”

Doanh Tử Khâm uống một ngụm canh:”Cháu không muốn ở lại nữa, ở đó rất phiền phức.”

Chung Mạn Hoa đã cố nhẫn nhịn, nhưng đến giờ thì không nhịn được nữa.

Bà đặt đũa lên bàn một cái “bốp” một tiếng, cơn giận dữ nổi lên: “Lớp anh tài là lớp tốt nhất ở Thanh Trí. Con có biết với thành tích của mình mà Doanh gia phải tốn bao công sức để con vào được đó không?”

“Nói chuyển là chuyển, con tưởng việc này chỉ liên quan đến mỗi mình con chắc?”

**

Truyện được dịch bởi: Ín

Đăng chính thức trên s1apihd.com và fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302