Edit by Táoo ~
——————————
"Ưʍ... a..."
Trong căn phòng tối tăm vang lên tiếng nước ái muội và tiếng cơ thể va chạm vào nhau, thiếu nữ giống như mèo nhỏ động tình rêи ɾỉ, đồ ngốc cũng biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Vưu Thị Họa nửa tỉnh nửa mê mơ màng mở mắt, tóc đen tán loạn, cả người hồng phấn, cảm giác mình không chịu được nữa.
Cô không nghĩ được điều gì cả.
Cô không nhớ rõ mình đã cao trào bao nhiêu lần, nhưng cô nhớ, từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, Dung Giai chưa bắn một lần nào cả.
Lúc này cô như người không có xương cốt nằm liệt trong ngực thiếu niên, cả người mồ hôi đầm đìa, bị làm cho không thể phát ra tiếng.
Hai tay trắng nõn ôm chặt lấy cổ anh, đôi chân mảnh khảnh ban đầu quấn chặt eo anh nhưng bị làm lâu như vậy, chân cũng đã mỏi nhừ, thật sự không chịu nổi nữa, lúc chuẩn bị rơi xuống, thiếu niên đang vùi mình vào ngực cô điên cuồng liếʍ láp lập tức vươn tay giữ chặt đùi cô, ngay sau đó lại đâm vào thật sâu.
"A..." Vưu Thị Họa ngẩng đầu, khàn khàn phát ra một tiếng rêи ɾỉ khó nhịn, nước mắt không ngừng chảy xuống lại bị thiếu niên cẩn thận yêu thương liếʍ sạch.
Cô lại cao trào thêm lần nữa.
Mật dịch ướt nóng trào ra từng đợt từ hoa tâm, tiểu huyệt điên cuồng co rút, bên trong gắt gao cắn nuốt côn ŧᏂịŧ đã bắt nạt mình cả đêm...
Dung Giai gầm nhẹ một tiếng, cuối cùng không thắng nổi này mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ, tinh quan buông lỏng, bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng kịch liệt bắn vào bơi sâu nhất, nóng đến mức khiến Vưu Thị Hoạ run lên, hai mắt mờ mịt, chỉ biết lẩm bẩm nói nhỏ nóng quá.
Dung Giai cúi đầu hôn lên môi thiếu nữ, bàn tay vỗ ve tấm lưng trần trụi của cô, đáy mắt là tình thâm không thể che giấu.
"Dung Giai, lấy... lấy ra đi..." Dưới sự kiên nhẫn trấn an của anh, cuối cùng cũng chậm rãi khôi phục thần trí, cảm giác đầu tiên chính là phía dưới thật trướng, lập tức lên tiếng oán giận.
Hoa huyệt ngay cả ngón út cũng không cho vào được, bây giờ không chỉ có côn ŧᏂịŧ thô to vẫn cứng rắn như cũ của anh mà còn có một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ và mật dịch không ngừng chảy ra, không cần nghĩ cũng biết căng đến mức nào.
Dung Giai không nói câu nào, cúi đầu cọ lên cổ cô giống như làm nũng.
Cả người Vưu Thị Hoạ vô lực, cô cũng không tránh, chỉ có thể bị anh ôm, mặc anh giống như chú cún nhỏ cọ tới cọ lui trên người cô.
Một lát sau, Dung Giai mới rầu rĩ nói một câu, "Anh vẫn muốn."
Tuy giọng nói giống như làm nũng nhưng ngữ khí lại chém đinh chặt sắt không thể tự chối.
Đại não sắp mơ màng của Vưu Thị Hoạ lập tức cảnh giác.
Cái gì? Vẫn, vẫn muốn? Không được! Eo cô đã tê rần rồi, thực sự không chịu nổi sự nhiệt tình của anh nữa đâu.
Dung Giai thấy biểu tình kinh ngạc của cô, biết cô muốn từ chối, lập tức cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng, không cho cô cơ hội nói chuyện, ôm thân thể mềm mại vào phòng tắm.
"Bang!"
Dung Giai bật đèn phòng tắm, trong không gian tối tăm lập tức sáng bừng.
Vưu Thị Hoạ bị anh vững vàng ôn trong ngực, răng môi tương dán khó có thể tách rời.
Bị hôn đến mức thiếu Oxi, đại não Vưu Thị Hoạ chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, chờ tới lúc Dung Giai rời khỏi môi cô, chậm rãi nói nhỏ bên vành tai cô mới có phản ứng.
"Họa Họa... mau nhìn xem... em đẹp tới mức nào..."
Phòng tắm mới đổi thành kính thuỷ tinh, Dung Giai vì để cô trang điểm và thay đồ cho tiện nên đã đổi thành một chiếc gương lớn, còn nhập khẩu từ nước ngoài vô cùng quý báu, lúc ấy cô còn cảm thấy buồn cười, không phải chỉ là cái gương thôi sao, có gì khác nhau chứ.
Mà bây giờ cô đã biết.
Trước khi cô mơ hồ, Dung Giai lập tức thay đổi tư thế, côn ŧᏂịŧ kiên quyết nghiền qua từng điểm mẫn cảm kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô kêu lên vài tiếng, thần trí cũng thanh tỉnh hơn.
Mà tư thế này...
Vưu Thị Hoạ mê mang nhìn mình trong gương, mặt đỏ ra máu, quá, quá xấu hổ rồi...
Dung Giai giữ lấy chân cô, tách hai chân ra thành tư thế như bế trẻ em đi tiểu, một mảnh lầy lội giữa hai chân hiện lên vô cùng rõ ràng, cánh hoa đáng thương đã sưng đỏ, mà côn ŧᏂịŧ vẫn đang diễu võ giương oai cắm ở bên trong.
Cô vô lực dựa vào ngực anh, mái tóc hỗn độn, mị nhãn như tơ, cả người là dấu hôn xanh tím đủ cả, vừa nhìn đã biết là do bị người hung hăng yêu thương quá nhiều.
"Có đẹp không... bảo bối?" Dung Giai ngậm lấy vành tai cô nhẹ giọng hỏi, đáy mắt là một ngọn lửa cháy rực.
Vưu Thị Họa liều mạng lắc đầu, dùng tay nhỏ che mặt, xấu hổ nói không ra lời.
Mặc dù không muốn hai mắt nhìn một màn dâʍ đãиɠ kia, nhưng cảnh tượng vừa rồi cô thấy cũng hiện lên rõ ràng trong đầu cô, thậm chí nhắm mắt cũng có thể hồi tưởng lại từng chi tiết.
"Vì sao bảo bối không xem chứ? Thật đẹp..." Dung Giai nhìn chằm chằm một màn trước mắt, hai mắt phiến hồng, eo điên cuồng động.
Trong gương, thiếu nữ vô lực nằm trong l*иg ngực anh, bộ ngực theo động tác của anh mà phập phồng, hạ thân ngậm lấy côn ŧᏂịŧ rất chặt, mỗi lần anh đâm sâu vào bên trong, trên bụng nhỏ của cô thậm chí còn hiện ra hình dáng côn ŧᏂịŧ của anh...
Dung Giai như muốn phát điên, hai mắt đỏ ngầu hung mãnh ra vào, mỗi lần ra vào sẽ mang theo một lượng lớn chất lỏng, chảy thành một vũng dưới thân hai người.
Mồ hôi từ trên trán lăn xuống, xẹt qua cằm rồi rơi xuống da thịt trắng nõn của thiếu nữ.
"A... Dung Giai... hu hu... chậm một chút..." Vưu Thị Hoạ nức nở xin tha, âm cuối như muốn chảy nước.
Dung Giai tà mị cong môi, giọng nói khàn khàn, "Bảo bối buông tay ra, nhìn ông xã làm bảo bối thế nào, ông xã sẽ chậm một chút..."
Vưu Thị Họa không còn cách nào, chỉ có thể ngượng ngùng bỏ hai tay đang che mắt xuống.
Tầm mắt hai người giao nhau, Dung Giai nhẹ nhàng hôn mυ'ŧ da thịt cô, dưới thân thả chậm tốc độ ở mức Vưu Thị Hoạ có thể thừa nhận được.
Nhưng không chờ Vưu Thị Hoạ thở kịp, lực va chạm của Dung Giai lại đột nhiên lớn hơn, giống như muốn xỏ xuyên cả người cô vậy.
"Huhu... lưu manh..." Thiếu nữ bị bắt nạt khóc thành tiếng, hai mắt rưng rưng khiến Dung Giai lại to thêm vài phần.
Quá mê hoặc, con mẹ nó, thật muốn làm chết cô mà!
Hít sâu một hơi, Dung Giai ngăn chặn nội tâm bạo ngược, dịu dàng dỗ dành tiểu bảo bối trong lòng, "Bảo bối không khóc, cách bụng nhỏ sờ côn ŧᏂịŧ của ông xã, ông xã làm em thoải mái..."
Vưu Thị Hoạ hoang mang lo sợ, chỉ có thể thút thít làm theo lời anh, vươn tay xoa bụng mình...
"Ưʍ..." Cách một lớp da thịt bị cô nhấn một cái, đường đi vốn đã thắt chặt lại càng khiến anh khó đi vào trong, kɧoáı ©ảʍ càng nhiều, Dung Giai cắn răng phát ra vài tiếng kêu rên, cơ hồ muốn bắn ra.