Ông Đây Muốn Hôn Chết Em

Chương 81: Cánh hoa (H)

Edit by Táoo ~

——————————

"Anh... a... cái đồ lưu... lưu manh!" Vưu Thị Hoạ bị anh đâm sâu vừa sung sướиɠ lại vừa khó chịu, chỉ có thể nhịn xuống mắng anh vài câu, đáng tiếc là cô bị làm lâu như vậy, giọng nói vừa ngọt ngào vừa mê hoặc, không có chút lực uy hϊếp nào.

Dung Giai nhướn mày không đáp, như là đồng ý lời nói của cô, sau khi bắn tinh một lúc lại ôm cô động thân, vào sâu bên trong.

"A..." Hai mắt Vưu Thị Hoạ vô thần nhìn cơ thể mình trong gương, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ, cả người nằm liệt trong l*иg ngực thiếu niên, phập phồng theo động tác kịch liệt của anh.

Tiếng thở dốc của Dung Giai ngày càng nặng, anh cúi đầu thân mật hôn lên cổ cô, hai mắt thâm trầm.

Vưu Thị Họa bị tinh lực dồi dào của anh doạ sợ, yên lặng cắn răng tích góp chút sức lực, sau đó đột nhiên co rút tiểu huyệt, hung hăng xoắn lấy côn ŧᏂịŧ đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể mình, một lòng mong anh sớm bắn ra.

Dung Giai đột không kịp đề phòng, bị tiểu huyệt cắn chặt như vậy chỉ kịp kêu lên một tiếng, tinh quan thất thủ ào ạt bắn vào trong.

"A..." Tuy đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng tiểu huyệt vẫn bị lửa nóng làm cho run rẩy tiết ra mật dịch, thiếu nữ kêu lớn một tiếng, lại đạt tới cao trào.

Hoàn toàn xụi lơ.

Cũng may anh bắn ra rồi, đêm nay hẳn là đã có thể kết thúc.

Dung Giai cúi  đầu không nói một lời, khí áp quanh thân có chút thấp.

Một lát sau, thấy cô không có ý định dỗ dành mình mà lại híp mắt muốn ngủ, sắc mặt anh càng âm trầm trực tiếp cắn lên cổ bạch ngọc của cô, mặc kệ nơi đó đã đủ dấu dâu tây lớn nhỏ.

Vốn định tắm rửa cho cô rồi đi ngủ, nhưng bây giờ anh thay đổi ý định rồi.

Anh nhẹ nhàng ôm cô ra khỏi phòng tắm, đặt bảo bối trong ngực lên giường.

Vưu Thị Họa mơ mơ màng màng trở mình, cảm giác giữa hai chân không ngừng có chất lỏng dính nhớp trào ra, không thoải mái khẽ 'ưm' một tiếng, theo bản năng gọi tên Dung Giai...

Anh cong môi hài lòng với phản ứng tiềm thức này của cô, đứng ở mép giường lười nhác lên tiếng, côn ŧᏂịŧ đã sớm lấy lại chí khí diễu võ dương oai.

Trên khăn trải giường tối màu, đóa hồng đỏ kiều diễm càng trở nên nổi bật.

Anh nhìn chằm chằm bông hoa trong chốc lát, đặc biệt là khi chạm tới cành hoa còn dính vệt nước trong suốt kia, đột nhiên cười không rõ ý tứ.

"Tiểu bảo bối?" Anh ngồi quỳ bên người thiếu nữ, dịu dàng gọi một tiếng, "Hôm nay là sinh nhật anh, anh làm gì em cũng không tức giận, đúng chứ?"

Thiếu nữ trên giường vốn đã ngủ rồi lại bị đánh thức, bất mãn hừ một tiếng như đáp lại lời anh nói.

Độ cong trên môi Dung Giai càng lớn hơn nữa, anh cầm lấy đoá hoa hồng, thong thả ngắt từng cánh hoa xuống, sau đó tách hai chân thon dài đã mềm như bông của cô ra.

Giữa hai chân cô là một mảng ướt đẫm, theo động tác của anh, tiểu huyệt còn đang không ngừng chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, vô cùng da^ʍ mĩ.

Dung Giai nhìn vài giây đã không nhịn được, anh đỏ mắt tách hai chân cô ra rộng hơn, ngón tay thon dài kẹp lấy từng cánh hoa kiều diễm đưa vào đào nguyên bên trong, vô cùng kiên nhẫn cho tới khi nơi đó được lấp đầy.

Người trong lòng còn không chút phòng bị nhắm mắt ngủ say, cơ thể trắng nõn thả lỏng, chỉ có nơi giữa hai chân chuyển thành màu đỏ của cánh hoa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt đánh sâu vào thị giác, thử hỏi có người đàn ông nào chịu nổi?

"Ưʍ..." Tuy rằng mệt mỏi, Vưu Thị Hoạ vẫn bị động tác của anh đánh thức, cô mơ màng mở mắt, lúc này mới chậm chạp cảm nhận được sự khác thường dưới hạ thân.

Thấy cô đã tỉnh, Dung Giai càng phấn khởi, đưa tay ôm lấy eo bế cô lên, ý bảo cô cúi đầu nhìn, Vưu Thị Hoạ ngây ngốc làm theo, vừa thấy rõ tình huống giữa hai chân, thiếu niên đã không chờ nổi nữa mà đâm vào trong.

Qυყ đầυ sưng to đặt ngay cánh hoa tinh tế thẳng hoa tâm, sau đó đâm sâu, nghiền nát...

Vưu Thị Hoạ vừa mở miệng, còn chưa kịp nói lời từ chối đã trực tiếp bị đưa tới cao trào, chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ không rõ.

Thần trí Dung Giai vốn đã không thể thanh tỉnh nổi giờ khắc này càng thêm điên cuồng ra vào cơ thể cô, cánh hoa non mềm cũng bị nghiền nát thành nước màu đỏ chảy ra khỏi tiểu huyệt, hai chân nhiễm một màu đỏ hồng, càng nhìn càng khiến Dung Giai dục hoả sôi trào.

Vưu Thị Hoạ vô lực đặt tay lên l*иg ngực phủ kín mồ hôi của thiếu niên, lại bị anh nắm lấy đặt lên môi hôn.

Kɧoáı ©ảʍ cực độ và tê mỏi hỗn loạn khiến cô không chịu nổi rơi nước mắt, lại bị thiếu niên thương tiếc huỷ diệt...

Đột nhiên, Vưu Thị Họa bỗng nhiên mở to mắt, động tác kháng cự càng thêm kịch liệt, miệng nhỏ lúc đóng lúc mở không biết đang lẩm bẩm điều gì.

Dung Giai hít sâu một hơi, cố nén kɧoáı ©ảʍ tiến gần môi cô xem cô đang nói gì.

"Em... em muốn đi wc... em..."

Thiếu nữ bị nhốt dưới thân anh, khuôn mặt đỏ bừng vì tìиɧ ɖu͙©, lại có một chút ngượng ngùng.

Dung Giai ngơ ngẩn nhìn cô, hầu kết chuyển động, côn ŧᏂịŧ chậm rãi rút ra khỏi cơ thể thiếu nữ.

Vưu Thị Hoạ thở phào nhẹ nhõm.

Giây tiếp theo, côn ŧᏂịŧ thiếu niên lại đột nhiên tiến vào, còn chuẩn xác đυ.ng vào điểm mẫn cảm của cô, cố gắng nghiền nát.

"Không sao, anh muốn nhìn nướ© ŧıểυ của bảo bối..." Thiếu niên cười đẹp như vậy, môi mỏng khẽ mở, lời nói ra lại khiến Vưu Thị Hoạ xấu hổ giận dữ muốn chết.

Nhưng rất nhanh cô đã phát hiện anh nghiêm túc.

Động tác ra vào càng thêm kích liệt, còn chuyên chú tấn công điểm mẫn cảm của cô, bàn tay cũng sờ lên bụng nhỏ khẽ phồng của cô mà ấn nhẹ.

Ý muốn tiểu ngày càng mạnh, Vưu Thị Hoạ điên cuồng lắc đầu, cô không muốn! Cô không muốn làm chuyện xấu hổ như vậy!

Dung Giai thấy cô quật cường như vậy, lông mày khẽ nhíu lại chốc lát.

Anh thong dong vươn một tay khác vân vê hạt châu nhỏ mẫn cảm của cô.

Nhướn mày cười với cô một cái đầy tà khí, sau đó hung hăng nhéo một cái...

Thiếu nữ vốn đã lung lay sắp đổ cố gắng duy trì một tia lý trí cuối cùng của mình sao có thể chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, lập tức thét lên chói tai, sau đó một dòng nước vàng nhạt cũng phun ra...

Dung Giai mê muội nhìn cảnh đẹp trước mắt, cuối cùng cũng gầm nhẹ một tiếng phóng xuất tinh hoa nồng đậm.