Edit by Táoo ~
———————————
Trong phòng ánh đèn mờ nhạt, cửa sổ mở một nửa, ánh trăng sáng xuyên qua tấm màn mỏng chiếu vào căn phòng vô cùng ái muội.
Trên giường lớn, một thiếu nữ nửa quỳ nửa ngồi, là người anh tâm niệm ngày đêm.
Dung Giai chưa từng gặp ai xinh đẹp như vậy, giống như tiểu tiên nữ từ trên trời rơi xuống, đôi mắt trong trẻo mơ màng như có ánh sáng khiến anh trầm luân trong đó.
"Giai ~" Thiếu nữ lên tiếng, giọng nói ngọt ngào nũng nịu.
Dung Giai bị tiếng gọi này làm cho bừng tỉnh, từ ngây ngốc đã lấy lại tinh thần tiến về phía giường lớn.
Giường của anh vô cùng lớn, khăn trải giường làm bằng tơ lụa màu đen, đột nhiên anh cảm thấy may mắn vì mình chọn chất vải này, mềm mại bóng loáng, sẽ không làm đau cô gái nhỏ của anh.
Trên người Vưu Thị Hoạ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, rõ ràng là kích thước không đúng, rất lớn, xương quai xanh tinh xảo và hai vai đều lộ ra ngoài không khí.
Đó là áo sơ mi của anh, Dung Giai liếc mắt cái đã nhận ra, bên trong cô không mặc gì cả, dưới ánh đèn, anh có thể rõ ràng hai anh đào nhỏ trước ngực cô.
Thiếu nữ bất mãn, trực tiếp ngồi dậy, vươn tay ôm lấy cổ anh, dùng lực kéo anh tới gần giường.
Hương thơm thoang thoảng từ cơ thể thiếu nữ truyền tới, Dung Giai ôm lấy cô, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hầu kết anh chuyển động, gian nan nuốt nước bọt.
"Hoạ Hoạ..." Dung Giai ngồi xuống, dùng lực ôm lấy thiếu nữ, để cô ngồi khoá trên đùi mình, anh đưa hai tay vén tóc cô, gấp gáp để lại dấu hôn bên tai, trên cổ và xương quai xanh. Da thịt thiếu nữ vô cùng mềm mại, anh chỉ sợ mình dùng sức sẽ làm đau cô.
"Ưʍ..." Vưu Thị Hoạ cúi đầu cùng anh bốn mắt nhìn nhau, hai đôi mắt đều như bị dục hoả thiêu đốt. Dung Giai nhìn cô, rõ ràng là đôi mắt hạnh, đuôi mắt lại mang theo độ cong kiều mị, làm anh cam tâm tình nguyện chết chìm trong đó.
Mẹ nó! Dung Giai thầm mắng một tiếng, hung hăng bắt lấy đôi môi đỏ của thiếu nữ trước mắt, đầu lưỡi cường ngạnh xâm nhập vào trong khoang miệng cô, cuốn lấy cái lưỡi đinh hương dây dưa không rời. Hai người điên cuồng trao đổi chất lỏng trong miệng, không khí trong phòng ngày càng nóng hơn.
Một bàn tay to lớn tiến vào trong chiếc áo sơ mi lỏng lẻo, chậm rãi nắm chặt lấy eo thon nhỏ, sau đó từng chút một di chuyện lên trên, cuối cùng nắm lấy nơi mềm mại kia. Mềm mại, ấm áp, giống như dùng thêm chút sức là có thể bóp nát, Dung Giai cúi đầu muốn nhìn cảnh đẹp trong tay lại bị áo sơ mi ngăn chặn tầm mắt. Chiếc áo này thật chướng mắt, tay anh dùng lực, cúc áo rơi khắp nơi xuống mặt đất, áo sơ mi cũng bị xé rách ném trên sàn nhà. Rốt cuộc df cũng thấy được thân thể hoàn mỹ của thiếu nữ, trắng nõn như tuyết, phập phồng quyến rũ, hai điểm phấn nộn trước ngực giống như hoa anh đào mỹ lệ nhất, Dung Giai cảm thấy hạ thân vô cùng cứng rắn, trướng đau như sắp nổ mạnh đến nơi.
Vưu Thị Hoạ chỉ cảm thấy trước mắt quay cuồng, lúc khôi phục lại tinh thần đã thấy Dung Giai đỏ mắt đè lên người mình.
"Bảo bối, anh không nhịn nổi." Dung Giai cúi xuống, ôn nhu ngậm lấy cánh môi thiếu nữ, động tác tay nhanh chóng lại vội vàng tách hai chân dài tinh tế trắng nõn của cô ra, nhìn chằm chằm phong cạnh tuyệt mỹ phía dưới, cánh hoa run rẩy cùng với những giọt sương long lanh.
"Vì sao chỉ có em cởi, anh cũng phải cởi!" Thiếu nữ ngại ngùng kẹp chặt hai chân ngăn cản tầm mắt của anh, đôi tay không ngoan ngoãn muốn cởϊ qυầи áo trên người Dung Giai.
Anh nhanh chóng cởi bay quần áo trên người, cự vật mất đi trói buộc đột nhiên nhảy ra, qυყ đầυ đỏ thẫm, côn ŧᏂịŧ đã đỏ tím lên vì căng trướng, trên đỉnh đã tiết ra vài giọt dịch, gân xanh nổi lên, có thể thấy anh đã nhẫn nhịn tới cực hạn.
Dung Giai cúi đầu cho cô một nụ hôn sâu trấn an, tiếp theo tách hai chân cô ra thành hình chữ M, anh duỗi tay vuốt côn ŧᏂịŧ một phen, sau đó đỡ phần đầu nhắm ngay cửa tiểu huyệt lúc đóng lúc mở. Thiếu nữ hiển nhiên cũng đã động tình, mật dịch không ngừng chảy ra, thậm chí khăn trải giường cũng bị cô làm ướt.
Thật chặt, vào không được, Dung Giai đầu đầy mồ hôi, mà tiểu tổ tông lại cố tình liên tiếp kêu ngứa, không ngừng cọ tới cọ lui trên người anh châm ngòi thổi gió.
Đáng chết, nếu không phải sợ cô đau, anh phải chịu ấm ức thế này sao? Tiểu huyệt giống như có ý thức ngậm chặt qυყ đầυ không buông, như miệng nhỏ tham ăn từng chút nuốt côn ŧᏂịŧ vào trong
Dung Giai hít sâu một hơi, gân xanh trên trán đều nổi lên, phải dùng hết sức tự chủ của mình mới tách được qυყ đầυ ra khỏi tiểu huyệt, phát ra một tiếng kêu rất nhẹ. Anh cúi đầu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vân vê hạt đậu nhỏ, động tác cũng dần tăng tốc.
"Ưʍ... A... nhanh quá..." Mái tóc đen của Vưu Thị Hoạ rối loạn, đôi chân tinh tế kẹp chặt eo Dung Giai, tiếng nỉ non yêu kiều không ngừng phát ra.
Dung Giai cắn răng, ngón tay lập tức tiến vào thăm dò phía bên trong, vừa mới đi vào, huyệt thịt lập tức cắn nuốt tay anh, mẹ nó chặt quá!
"A..." Cô bỗng nhiên mở to hai mắt, lúc này đầu ngón tay Dung Giai chạm vào một điểm nhô lên, phản ứng của Vưu Thị Hoạ rất lớn, khuôn mặt đỏ bừng, biểu tình vừa thống khổ vừa sung sướиɠ, "Không được... muốn, muốn ra..."
Lời còn chưa dứt, một dòng nước ấm nhanh chóng trào ra, phun lên bàn tay Dung Giai.
Dung Giai đưa ngón tay ướt đẫm vào trong miệng nếm, hơi thở tanh ngọt kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của anh, anh không thể nhẫn nại nổi nữa, mở rộng hai chân thiếu nữ dưới thân, động thân tiến vào, đồng thời cúi xuống hôn thiếu nữ vẫn còn dư vị của cao trào.
Thật nóng, thật chặt, Dung Giai sướиɠ đến tê dại cả da đầu, giống như chuẩn bị ào ạt mà bắn, nơi tư mật của hai người dán chặt lấy nhau, anh cảm thấy côn ŧᏂịŧ nóng bỏng của mình như đang bị vô số cái miệng nhỏ liếʍ mυ'ŧ. Anh thật sự nhịn không nổi, dứt khoát đỡ eo nhỏ người phía dưới mà chuyển động. Anh cũng không hiểu nên làm thế nào, chỉ biết dựa vào sức mạnh mà đâm vào nơi sâu nhất của cô, động tác cũng ngày một nhanh hơn, trong phòng vang lên tiếng "bạch, bạch" của cơ thể va chạm, còn kèm theo tiếng nước chảy ra khiến người mặt đỏ tim run.
Anh buông cánh môi bị hôn đến đỏ tươi của người dưới thân ra, nghe thấy bảo bối của mình không khống chế được phát ra âm thanh nỉ non kiều suyễn, côn ŧᏂịŧ lại to thêm vài phần.
"A, bảo bối, đừng kẹp nữa, anh muốn bắn." Anh chậm rãi cúi xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô, động tác phía dưới cũng không chậm lại, "Tiểu yêu tinh, một hai cũng phải kẹp anh bắn đúng không?"
"A... không... Giai... em không được nữa..." Vưu Thị Hoạ điên cuồng lắc đầu, nước mắt không ngừng chảy xuống, Dung Giai cảm nhận được rõ ràng tiểu huyệt đang bắt đầu co rút kịch liệt, biết cô lại sắp cao trào, "Ngoan, chờ anh, chúng ta cùng nhau!"
"A!" Vưu Thị Hoạ đã không nghe rõ anh nói gì, chỉ cảm thấy trước mắt trắng xoá, bản thân như lên mây, dục tiên dục tử, Dung Giai gầm nhẹ một tiếng, mạnh mẽ phóng thích ở nơi sâu nhất trong cơ thể cô.
"Nóng quá..." Hai mắt cô vô thần, thấp giọng lẩm bẩm nói.
Dung Giai xụi lơ xuống dưới ngã vào bên người cô, đưa tay dùng sức ôm cô vào trong ngực, quả thật là muốn dung nhập cô vào cơ thế mình, cường thế lại thâm tình hôn lên khuôn mặt cô, nói nhỏ bên tai, "Hoạ Hoạ, anh yêu em."
*
5 giờ sáng, Dung Giai bỗng nhiên mở mắt, rèm cửa kéo kín, trong phòng là một mảnh đen tối.
Trên giường chỉ có mình anh, trong l*иg ngực, bên gối không một bóng người.
Đũng quần là một mảnh dính nhớp.
"Con mẹ nó!" Anh hung hăng đạp ván giường, đôi mắt tràn ngập lệ khí và du͙© vọиɠ.