Nhóm Dịch : Chiêu Anh CácChương 4: Ướt đẫm
Cửa phòng thay quần áo đóng lại, phát ra tiếng vang nặng nề.
Lông mi Khương Đường vì sợ mà run rẩy, trong ngực còn ôm áo sơ mi trắng của Lâm Uyên, tâm tình căng thẳng khẩn trương, lại mang theo một loại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào đó.
Khiến cho lỗ tai cô không khống chế được đỏ lên.
"Còn không đi ra?"
Mi mắt Lâm Uyên rủ xuống, khuôn mặt có mấy phần chán trường. Thanh âm nói chuyện lại trầm thấp như âm thanh diễn tấu của đàn cello, lưu lại trong lòng cô như một trận nổ vang.
Viền mắt Khương Đường đỏ hơn một chút.
Thỏ trắng nhỏ trong l*иg rốt cuộc hiện thân, Lâm Uyên đến gần một bước, đưa tay mở ra quần áo che chắn trên vai cô.
Ánh mắt xem xét từ trên xuống dưới.
Bộ ngực thật lớn, rất thích hợp để lúc ân ái tùy ý xoa nắn thành đủ loại hình dạng. Eo nhỏ đến độ khiến anh cảm thấy chỉ cần một tay cũng có thể khống chế, đôi chân mảnh mai thon dài, ánh mắt của anh ảm đạm hơn một chút, chỉ là nghĩ đến nếu để cho đôi chân đó quấn lên eo của mình thôi dươиɠ ѵậŧ của anh đã không khống chế muốn cứng rắn lên.
"Không cởi à?”
Anh khẽ nhướng lông mày, biểu thị mình bất mãn với sự trì độn của cô.
"..." Khương Đường không nghĩ tới anh lại dứt khoát như vậy, ngón tay không khống chế được cứng ngắc lại một chút.
Đôi mắt không biết nên nhìn về nơi nào, yết hầu khô khốc, lý trí nói cho cô biết, đây cũng là một con sói, cô cần phải nhanh chóng xoay người chạy trốn, thế nhưng bất kể tự nói với mình như thế nào cô cũng không nhấc nổi một bước.
Cơ thể...
Còn đáng xấu hổ bởi vì âm thanh của anh mà có chút ngứa ngáy, huyệt nhỏ chảy ra nước, chỉ trong chốc lát đã thấm ướt qυầи ɭóŧ bên dưới.
Lâm Uyên đã mất đi nhẫn nại, giơ tay lên trực tiếp kéo cô tới bên cạnh, ngón tay thon dài vén mái tóc dài hơi rối loạn của cô qua một bên.
Hương bạc hà mát mẻ phả vào mặt, Khương Đường chưa bao giờ dựa vào người khác phái nào gần như thế, chân run đến mức suýt chút nữa đã ngã quỵ xuống đất, eo lại bị Lâm Uyên vững vàng cố định ôm chặt, cả nửa thân trên đều dựa vào trên người anh.
Lâm Uyên nhìn chằm chằm vào sườn mặt hoàn mỹ của cô, ánh mắt hung ác điên cuồng như một con sói.
Khương Đường trốn tránh anh, nhắm mắt lại.
Một giây sau, anh thè lưỡi, đầu cúi xuống liếʍ láp vành tai cô, tiếng hít thở ồ ồ, nhiệt khí tùy ý phả vào nơi cần cổ của cô.
A~.
Thể nghiệm xa lạ lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ kéo tới, tim Khương Đường đập loạn như nai con nhảy nhót, điên cuồng chạy loạn, huyệt nhỏ trào ra càng nhiều nước, cô khó nhịn phát ra một tiếng ‘ưm’, đôi chân vô thức kẹp chặt.
Tay Lâm Uyên từ hông dời xuống dưới, luồn vào làn váy của cô, một đường nhào nặn bắp chân cô, lòng bàn tay mang theo chút chai sần nhẹ nhàng vuốt qua da thịt trên bắp đùi, khiến cô gái nhỏ cả kinh hoảng hốt.
Ngay sau đó, tay của anh cách một bức tường phòng tuyến cuối cùng, xoa nắn trêu chọc hột nhỏ hơi nhô ra, chẳng mất bao lâu, một dòng chất lỏng trong suốt ươn ướt dinh dính chảy vào trong lòng bàn tay anh.
“Mới chỉ hơi liếʍ lỗ tai em mà đã ẩm ướt đến như thế này rồi.” Anh cười khẽ: “Nếu như là đổi thành liếʍ nơi đó của em thì sẽ như thế nào nhỉ? Cô bé ngoan?”
Khương Đường hoảng loạn lắc đầu lia lịa: “Không được…”
"Không muốn?" Lâm Uyên chế giễu mỉa mai tách mở chân cô ra, biến tư thế anh đã sớm ảo tưởng qua biến thành hiện thực, nắm một chân của cô lên để nó quấn quanh eo mình, đẩy mạnh một phát khiến nơi hơi nhô ra của anh chạm vào nơi tư mật của cô: “Vậy dùng dươиɠ ѵậŧ làm em, có được không?”
Chuyện này phát triển đã vượt ra khỏi dự liệu của cô, nơi bị anh chạm vào đã sớm tê dại, một loại cảm giác thoải mái khó có thể dùng lời diễn tả khiến eo cô hơi vặn vẹo, dường như muốn tìm được một vị trí nào đó càng thêm thích hợp.
Nhưng trên miệng lại cứ cắn chết không nhả: “Không được..."
Âm thanh cất lên lại càng giống như tiếng rêи ɾỉ thoải mái.
Mẹ nó.
Bản chất chính là một cô nhóc lẳиɠ ɭơ, còn giả vờ làm nữ sinh thanh thuần cái gì.
Lâm Uyên bị cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến độ nơi đó sưng to lên một vòng, anh ra sức nắm lấy cằm của cô, để cho cô mở mắt ra thật to, chỉ vào cái đệm trên sàn nhà, thanh âm khàn khàn nói:
"Cởϊ qυầи áo ra, nằm xuống."