“Lợi hại dĩ nhiên chắc chắn có, nhưng nghe nói thủ đoạn rất đáng sợ.”
“Nghĩa là sao?”
“Cậu không cảm thấy vẻ mặt cưa anh ta rất âm trầm sao? Nghe nói bọn họ để có thể thuận lợi thu mua công ty của người khác, làm việc từ trước tới nay không từ một thủ đoạn nào, vì vậy mặc dù có người khen ngợi, nhưng cũng có người không vừa mắt, đều nói bọn họ là sài lang hổ báo, còn có người nói bọn họ là rắn độc, là gian thương, một khi bị bọn họ nhìn trúng thì ngay cả cơ hội thoát thân cũng không có.” Tin đồn bên ngoài sinh động như thật, một số có thể đã được phóng đại lên, nhưng cũng không thể không thừa nhận, thực lực của bọn họ tương đối kinh người đáng sợ.
Gian thương? Giang Tâm Nghiên không khỏi nhếch mày lên, nhớ tới trước đây truyền thông hình như cũng từng miêu tả ông nội như vậy.
Lúc này, Lô Dịch Thiến có điện thoại gọi đến, Giang Tâm Nghiên đặt tạp chí xuống, hướng cô phất phất tay, tỏ ý mình đi trước, sau đó liền rời đi.
Lê Khang cầm cà phê trở lại công ty, bởi vì bãi đỗ xe ngầm của cao ốc đang thi công tu sửa lại, vì vậy anh đã dừng xe ở bãi đỗ xe mất phí cách xa 100 mét.
Thư ký Vương Thi Tình nhìn thấy cấp trên trở lại, cười ngọt ngào nói: “Anh Khang, anh đã trở lại.”
“Gọi điện thoại cho Uy Hàn, bảo anh ta tới phòng làm việc của tôi.”
“Vâng.” Nhìn thấy trên tay anh cầm cà phê, Vương Thi Tình có chút kinh ngạc. “Anh Khang, anh mua cà phê à?” Làm thư ký của anh Khang gần hai năm, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mua cà phê mang từ bên ngoài về, bởi vì công ty vốn có cà phê pha tại chỗ.
Lê Khang nhìn xuống cà phê cầm trên tay, không có giải thích gì đã đi vào phòng làm việc.
Vương Thi Tình cũng không để ý nhiều, dù sao anh Khang vốn không nói nhiều, vì vậy cô đi gọi điện thoại cho anh Uy Hàn trước.
Cô và anh Khang, anh Uy Hàn từ nhỏ cùng nhau lớn lên ở cô nhi viện, anh Khang năm nay ba mươi mốt tuổi, còn anh Uy Hàn lại nhỏ hơn anh Khang ba tuổi. Từ nhỏ tình cảm của bọn họ đã rất tốt, anh Khang sau khi tốt nghiệp đại học ra khỏi quân đội có ý tưởng gây dựng sự nghiệp, liền cùng anh Uy Hàn vẫn còn đang học đại học cùng nhau sáng lập ra Đông Tường, anh Khang là giám đốc điều hành (CEO), còn anh Uy Hàn là tổng giám đốc. Bây giờ công ty phát triển rất tốt, hai năm trước sau khi cô tốt nghiệp đại học cũng vào công ty làm thư ký của anh.
Mấy phút sau, Dương Uy Hàn đi vào phòng làm việc của Lê Khang, Lê Khang đưa cho anh một phần số liệu thu mua, bắt đầu thảo luận để không lãng phí thời gian, trao đổi ý kiến lẫn nhau.
Bọn họ lớn lên ở cô nhi viện, có mục tiêu chung, đó là chinh phục thế giới.
Chỉ có điều, mặc dù tình cảm tốt giống như anh em ruột, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt, một người thâm trầm bình tĩnh, một người mạnh mẽ nhiệt tình. Có lẽ vì mối quan hệ bổ sung này, khiến cho hai người trong công việc càng hợp tác khăng khít hơn, cùng nhau cố gắng vượt qua khó khăn hướng tới mục tiêu chung của bọn họ.
“Uy Hàn, miếng đất của cửa hàng mới đó hiện tại tiến hành như thế nào rồi?” Lê Khang hỏi.
Ba tháng trước, bọn họ đã thu mua thành công một xí nghiệp mới có địa vị thấp, không ngờ lại phát hiện chỉ cần bọn họ mua được mảnh đất gần một ha nằm bên cạnh nhà xưởng đó, thì bọn họ có thể nhanh chóng mở rộng nhà máy, đến lúc đó lượng sản xuất sẽ tăng gấp ba lần so với bây giờ, quan trọng nhất là giao thông nơi đây vô cùng thuận lợi.
“Anh Khang, chuyện có chút khó giải quyết, anh cũng biết đấy lão Giang ông ấy hiện nay là người đang ở nhà dưỡng bệnh, công ty cũng đã mấy lần cho người qua đó, thay giám đốc Hoàng làm người quản lý cũng không làm được, chỉ nói chủ tịch không muốn bán đất, cho nên ngay cả cơ hội đàm phán cũng không có.” Dương Uy Hàn cũng vì chuyện này mà hao tâm tổn trí.
Mảnh đất đó thuộc quyền sở hữu của công ty Giang thị, chủ tịch Giang Đông Thành hơn tám mươi tuổi, giới kinh doanh tôn xưng ông là lão Giang, trước đây là một địa chủ lớn, sau đó cũng kinh doanh thành công, là một nhân vật đã từng oai phong một cõi. Nhưng mấy năm gần đây, công ty Giang thị ở Đại Lục đầu tư đều giẫm phải bom, tổn thất vô cùng nghiêm trọng, một công ty bình thường nếu như gặp phải loại tình huống như vậy thì đã sớm sụp đổ rồi, cuối cùng lão Giang cũng đưa ra một quyết định để tồn tại, trước tiên phải giữ được công ty mẹ ở Đài Loan từ bỏ thị trường Đại Lục, hơn nữa cùng với hàng ngàn thửa ruộng làm hậu thuẫn, công ty Giang thị mới không sụp đổ, nhưng lăn qua lăn lại như vậy sinh lực cũng bị thương nặng.
“Em nghĩ mấy ngày nữa sẽ cử người đi thương lượng.” Dương Uy Hàn nói.
“Không cần cử người qua đó nữa, giao cho anh, anh sẽ tự mình đến thăm chủ tịch Giang.”
“Được.” Bình thường nếu như anh Khang nói muốn tự mình ra tay xử lý chuyện nào đó, vậy thì chứng tỏ anh ấy đối với sự việc đó là tuyên thệ chắc nịch, mà Dương Uy Hàn cũng sẽ ăn ý giao toàn quyền cho anh, sẽ không can thiệp nữa.
“Anh Khang, ly cà phê này là của ai vậy? (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn). Anh mua sao? Nhưng không phải là anh không thích loại cà phê dùng màng nylon bọc lại sao?” Anh Khang có một số việc luôn luôn yêu cầu phải hoàn mĩ, anh ấy nói dùng màng nylon bọc lại sẽ làm hỏng hương vị của cà phê.
“Có người tặng cho anh.”
“Thật không? Em thấy anh cũng sẽ không uống, cho em uống được rồi.” Dương Uy Lâm đưa tay muốn lấy cà phê, anh cũng không phải người ưa thích những thứ sạch sẽ hoàn mĩ.
Nhưng tay của anh lại bắt hụt, bởi vì Lê Khang đã nhanh hơn anh một bước lấy đi cà phê.
“Ly này không được, cậu muốn uống cà phê, thì bảo Thi Tình pha cho một cốc, cà phê cô ấy pha uống rất ngon.”
Dương Uy Hàn vẻ mặt buồn bực, không biết vì sao anh Khang lại không cho anh uống ly cà phê đó, bởi vì anh Khang rõ ràng là không thích loại cà phê dùng màng nylon bọc lại, chẳng lẽ bây giờ anh ấy lại muốn uống? Bỏ đi, anh cũng chỉ có thể đi tìm Thi Tình nhờ cô pha giúp mình một ly.
Sau khi Dương Uy Hàn rời khỏi phòng làm việc, Lê Khang ngẩn người nhìn ly cà phê đang cầm trên tay, chẳng qua cũng chỉ là một ly cà phê, anh cũng không ngờ bản thân lại có thể để ý đến như vậy, không muốn để nó bị người khác uống... là bởi vì có liên quan đến người đưa nó sao?
Anh nhìn vào ly cà phê, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Không lâu sau đó, anh đi đến thăm lão Giang, cũng có thể có cơ hội gặp lại cô, nếu lại gặp nhau, vẻ mặt của cô sẽ như thế nào? Lại ngẩn người nhìn anh?
Lúc trước ở trên đường anh không ngờ sẽ gặp được cô, vì vậy cũng tương đối kinh ngạc, có lẽ đã để lộ ra nét mặt không nên có, cho nên đã làm cô sợ ngây người, bởi vì thần sắc của cô xem ra có chút khẩn trương.
Lần cuối gặp cô cách đây cũng sáu năm rồi, nhưng anh vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra cô, khuôn mặt xinh đẹp của cô không còn vẻ non nớt, mà nay trở nên thành thục quyến rũ dịu dàng.
Tại sao cô lại mở miệng nói muốn mời anh uống cà phê? Là tùy tiện tìm một người để tặng cà phê đi sao?
Chắc chắn là như vậy.
Trong lòng Lê Khang không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, cuối cùng anh đem cà phê đặt lên trên bàn, tiếp tục làm việc.
“Tâm Nghiên, xin em hãy gặp anh một lát, nghe anh giải thích đã, anh và Phòng Vi Tâm người phụ nữ đó thật sự không có một chút quan hệ nào, xin em hãy tin anh.”
Nhiều ngày nay, Lý Thượng Vỹ liên tục gọi điện cho cô, đều là cách nói rập khuôn, chính là muốn Tâm Nghiên tin hắn và Phòng Vi Tâm không có quan hệ gì với nhau.
Có lẽ vậy, thực sự bọn họ không có quan hệ gì, nhưng lại léng phéng với nhau.
“Tôi hy vọng sau này anh cũng không cần phải gọi điện thoại cho tôi nữa.” Đây là lần cuối cùng cô nghe điện thoại của hắn.
“Tâm Nghiên...”
“Tôi không có tức giận, cũng không có bấy kỳ cảm giác gì, cho nên, về sau chúng ta cũng không cần liên lạc nữa.” Cô thật sự không có cảm giác gì đối với chuyện này, cho dù có chút kinh ngạc, vậy cũng chỉ là bởi vì hắn vụиɠ ŧяộʍ trong giờ làm việc, mà đối tượng vụиɠ ŧяộʍ cùng với hắn là người cô cũng có quen biết.