“Anh Tất, em muốn đi xem biển.” Cô đột nhiên nói.
Tất Hiên Hào lại liếc nhìn cô một cái, những cũng không hỏi nhiều.
Xe đến trạm đèn đỏ kế tiếp rồi nhanh chóng chuyển hướng.
Mười hai giờ.
Diệp Thư Duy cả người bốc hỏa mà đứng ở trước cửa, chờ nha đầu cả đêm không về nhà kia.
Anh nóng lòng như đốt mà đi qua đi lại, trong lòng có ý định đợi lát nữa Diệp Uyển Nhu trở về anh phải đem cô trừng trị thích đáng mới được.
Một cô gái cư nhiên dám rong chơi bên ngoài đến đêm khuya mà vẫn chưa về nhà.
Có thật không là cô đã trưởng thành rồi, nên không cần anh trông nôm nữa không?
“Diệp Uyển Nhu, em tốt nhất đừng trở về!” Anh quát.
Sau đó anh đem tức giận chuyển hướng tới những người hầu trong phòng khách đang kinh sợ, “Lúc tôi không ở nhà, các người cũng để con bé muốn làm gì thì làm như vậy sao?”
“Đại thiếu gia, Nhu Nhu cho tới bây giờ cũng không phải đứa bé làm cho người ta lo lắng như vậy, cô ấy về trễ, nhất định là có ‘ nguyên nhân ’gấp gì đó. . . Ách, ngài xem, chúng ta có nên báo cảnh sát một tiếng?” Phúc tẩu lo lắng nói, lúc này bà mới nhớ tới chuyện Nhu Nhu tự bắt xe lửa đến bình đông, không biết bây giờ có phải cô ấy đã đáp nhầm xe đến Hoa Liên không nữa?!
“Báo cảnh sát! ” Anh tự nghĩ thầm, hai chữ này giống như là tín hiệu rất nguy hiểm, thoáng cái anh liền nghĩ tới đủ loại phỏng đoán đáng sợ, anh cố kiềm chế tâm tình lo lắng, cấp tốc nói ra quyết định: “Bà coi nhà đi , tôi đi đến phụ cận tìm xem, trong nhà có tin tức gì thì lập tức liên lạc với tôi, biết chưa?”
Lại qua một lúc, mười hai giờ ba mươi. Lửa giận của anh đã chuyển thành lo lắng, nếu như, nếu như… Cô có chuyện gì —…
Không, chỉ mới nghĩ thôi cũng đủ làm anh kinh hãi ruột gan, Nhu Nhu tuyệt không thể có bất cứ việc gì, nếu không anh thật sự sẽ…
“Nhu Nhu!”
Diệp Thư Duy vừa mới bước ra cửa, liền nhìn thấy Diệp Uyển Nhu đang từ chiếc xe màu lam bước xuống,anh không tin mà trừng lớn mắt, đôi mắt đen như khóa lấy cái áo khoác trên người cô.
Phúc tẩu bên trong cánh cửa rất nhanh mà chạy ra, “Cô đứa nhỏ này thật là, muốn cùng Tất tiên sinh đi ra ngoài, cũng phải nói một tiếng chứ, thật sự là làm cho người ta lo lắng gần chết!” Phúc tẩu lôi kéo Uyển Nhu đang muốn đưa cô đi về trong phòng .
Nhưng Phúc tẩu vừa kéo theo Diệp Uyển Nhu ngang qua người Diệp Thư Duy, anh liền giữ cô lại.
“Đem áo cỡi ra ngay! ” Anh quát.
Bear: mình o bik anh nam phụ này là tốt hay xấu nhưng vẫn de xưng hô là hắn với anh ta vì để dễ phân biệt với anh nam 9 hơn còn nữ phụ thì mình ghét nhân vật này nên gọi là cô ta nha các cô
Đây là tình huống gì?
Một cô gái đêm khuya hơn 12 giờ được một người đàn ông đưa về nhà, hơn nữa trên người còn khoác áo của người đàn ông đó…
Tất Hiên Hào đẩy gọng mắt kính viền vàng giữa mũi lên, cơ hồ hắn có thể đánh hơi thấy được mùi thuốc sung nồng đặc trong không khí, nhìn Diệp Thư Duy sắp vặn vẹo khuôn mặt, khí thế như sắp có cuồng phong nổi lên, hắn biết nếu hắn thông minh thì nên nhanh chóng rời đi.
Nhưng hai chân hắn lại cực không nghe lời mà đứng yên tại chổ, thậm chí hắn còn nghe thấy âm thanh không sợ chết của mình vang lên:
“Ách, Thư Duy, mình nghĩ cậu tốt nhất đừng để Uyển Nhu cỡi áo khoác ra, như vậy dường như tốt hơn. ” Hắn thiện ý đề nghị.
A Di Đà Phật, hắn thật sự là xuất phát từ ý tốt, Phật tổ ngàn vạn lần phải phù hộ hắn nha, đừng để cho hắn chết dưới cặp mắt sắc bén kia của Thư Duy A!
Diệp Uyển Nhu nắm chặt khóa áo khoác trên người, cô so với bất luận kẻ nào đều nhận thấy rõ ràng là Thư Duy tức giận.
“Thư Duy, em rất buồn ngủ, có việc gì ngày mai hãy nói nha! ” Vừa nói, cô còn nhân tiện xoay người nghĩ muốn trốn.
Nhưng bàn tay to của Diệp Thư Duy đã nhanh hơn đem cô kéo trở về, “Đem áo cởi ra cho anh!”
“A?! ” Diệp Uyển Nhu mở miệng muốn nói rồi lại thôi, qua mấy phen giãy dụa không được cô nhụt chí hỏi: “Không cỡi không được sao?”
“Cỡi!” Anh lập tức nổi trận lôi đình, chẳng lẽ cô không nỡ cỡi nó ra?
“Cỡi thì cỡi, lớn tiếng như vậy làm cái gì?” Diệp Uyển Nhu ấm ức , sau đó nhận mệnh lấy tốc độ cực chậm từ từ cởi bỏ nút thắt trước ngực, cô biết rõ ràng lần này mình thật sự chết chắc rồi, sớm biết vậy cô đã không muốn đi biển rồi; nga! Không, sớm vậy cô sẽ không mặc loại áo này mới đúng ; ai, mà cũng không đúng, sớm biết vậy cô dứt khoát không ra cửa là đúng nhất.
Nhưng mà, sớm biết vậy, đã không còn kịp rồi!
“Diệp Uyển Nhu!”
Một tiếng sư tử rống thiếu chút nữa đem cả nóc nhà Diệp gia thổi bay đi, ở đây mọi người trừ Tất Hiên Hào ra, mỗi người đều kinh hãi trừng to mắt, mọi người không thể tin được đem ánh mắt dừng lại trên người Diệp Uyển Nhu.. .
Cái này thật đúng là kiệt tác của thượng đế nha!
Cái áo bó sát màu đen, cực kỳ vừa người mà bao lấy dáng vẻ hoàn mỹ của Diệp Uyển Nhu, nhất là hai dây trên vai cô, hai cọng dây thắt chéo đi qua phần cổ tinh tế, sau đó tùy ý mà buông xuống đặt ở phần ngực rất tròn cao vυ't của cô.
Cảnh đẹp như thế này, cũng đủ điều kiện làm cho tất cả đàn ông phải nín thở, càng không cần phải nói phía sau lưng cô còn một cảnh xuân lộ hết ra bên ngoài.. .
Phúc tẩu bay nhanh qua gần sát Diệp Uyển Nhu, lấy tốc độ vô cùng nhanh nhẹn mà đem cái áo khoác của Tất Hiên Hào khoác trở lại người Uyển Nhu.
“Ai nha! Nhu Nhu, cô đang mặc đồ gì thế này? Khoái… Khoái mặc vào, đừng để bị lạnh! ” Sau đó Phúc tẩu lấy ánh mắt trách cứ trừng Diệp Uyển Nhu, thuận tiện cảnh cáo cô cẩn thận lửa giận của Thư Duy.
Cô le lưỡi, “Em bây giờ có thể trở về phòng ngủ chưa? Ngày mai em còn có khóa… ” Cô nhỏ giọng hỏi Diệp Thư Duy.
“Ách, mình cũng cần phải trở về. Thời gian đã khuya rồi.” Tất Hiên Hào vội vàng nói tiếp, làm bộ rời đi.
“Anh Tất, áo khoác của anh.. . “
“Không vội, không vội, em cứ mặc đi, hôm nào trả lại anh cũng được, bây giờ anh phải đi!”
Tất Hiên Hào căn bản không dám liếc nhìn Diệp Thư Duy một cái, hắn thẳng một đường mà đi tới chiếc xe màu lam hở mui của mình.
Nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực từ sau lưng của Diệp Thư Duy, cũng có thể đoán được Diệp Uyển Nhu tuyệt đối không có một đêm tốt lành, nhưng đây là chuyện giữa hai an hem Diệp gia người ngoài như hắn làm sao quản được, trước mắt đều hắn có khả năng làm cũng chỉ có tự bảo vệ mình thôi.
“Ách, Đại thiếu gia, cũng đã trễ thế này rồi, Nhu Nhu cũng mệt muốn chết rồi, tôi xem không bằng để cho cô ấy đi nghỉ ngơi trước, có cái gì thì chờ ngày mai nói đi.” Phúc tẩu nhìn thấy lửa giận đáng sợ trong ánh mắt Diệp Thư Duy,bà biết anh bây giờ là không nên chọc đến.
Mà cũng khó trách, đêm nay Nhu Nhu thật sự là sai rồi, nhìn cô ấy mặc loại quần áo gì kia,mà còn dám chơi đùa đến canh ba nửa đêm mới về, chẳng trách thiếu gia tức giận, ngay cả bà cũng không nhịn được muốn nói cô ấy vài câu…
“Toàn bộ đi vào!”
Tiếng hô của Diệp Thư Duy làm cho tất cả mọi người đều chấn kinh lên.
Phúc tẩu cũng không dám nhiều lời mà nhìn Uyển Nhu một cái, xem ra lúc này bà cũng không có cách thay cô ấy biện hộ rồi, vì vậy bà hướng về phía ánh mắt đang cầu trợ giúp của Uyển Nhu mà lắc đầu, sau đó cũng đi theo mọi người vào nhà.
Diệp Uyển Nhu không ngu ngốc, cô cũng vội vàng xoay người nghĩ muốn nhân cơ hội trốn thoát——
“Nhu Nhu, em đứng lại!” Anh tức giận nói.
Diệp Uyển Nhu trở mình một cái, ai! Muốn tới cũng tránh không khỏi!
Cô nhận mệnh mà bình tĩnh đứng tại chỗ, mặc dù trên người mặc một cái áo khoác dày nhưng cô vẫn như cũ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, không cần phải nói cũng biết nguyên nhân từ đâu.