Edit: Wyn
Beta: Phong Vũ
Vũ: Thỏa nguyện ước của các bạn, Kiều Tâm Uyển xuất hiện
Không không, tạm thời cô chưa muốn nói với Cố Học Văn. Trải qua một lần có rồi mất trước kia, cô tin Cố Học Văn nhất định cũng giống cô, trong lòng rất chờ mong.
Nếu là như vậy, chi bằng cô cứ chờ xác định trước rồi sẽ nói với anh sau.
Nắm quai túi xách, cô cắn môi, ngày mai. Ngày mai sẽ biết thôi.
Ông trời ơi, ông cũng đừng làm con mừng hụt nha.
Khi về đến nhà, mấy người lớn cũng đã về phòng nghỉ ngơi. Tả Phán Tình trực tiếp quay về phòng mình để nghỉ ngơi. Bất ngờ là hôm nay Cố Học Văn lại về sớm hơn cô, nhìn thấy ý cười trên mặt cô thì có chút khó hiểu.
“Sao vậy? Hôm nay sao lại vui vẻ vậy?”
“Đúng vậy. Em rất vui.” Thực ra không phải vui, là phấn khích mới đúng, nhưng Tả Phán Tình lại phải đè nén hưng phấn trong lòng xuống, không nói cho Cố Học Văn biết thực ra cũng có chút khó khăn. Cô vốn là người không giấu được bí mật.
“A.” Hiện tại Cố Học Văn cảm thấy hứng thú, đi tới đứng trước mặt rồi kéo tay cô: “Vậy có thể nói cho anh biết, có chuyện gì làm cho vợ anh vui đến vậy không?”
“Anh đoán đi.” Tả Phán Tình đưa tay thả túi xách lên bàn trong phòng, sợ Cố Học Văn thấy que thử thai sẽ đoán ra.
“Hôm nay không phải tăng ca đúng không?” Thấy cô không mang cả chồng cao bản thiết kế về nhà, hẳn là nguyên nhân này rồi?
“Một nửa thôi.” Tả Phán Tình làm mặt xấu, vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Bản thiết kế của em rốt cuộc cũng được thông qua rồi. Giám đốc Chu hôm nay siêu tốt, không đợi em giải thích ý tưởng, trực tiếp ok luôn. Anh nói xem, có đáng vui hay không?”
“Đương nhiên.” Cố Học Văn nở nụ cười, sự nhiệt tình trong công việc yêu thích của Tả Phán Tình vượt xa sự tưởng tượng của anh: “Vợ anh giỏi như vậy. Đương nhiên có thể trực tiếp thông qua rồi.”
“Cám ơn.” Tả Phán Tình hơi gật đầu, vẻ mặt thả lỏng: “Em nói cho anh biết. Hôm nay em rất vui. Không riêng gì thiết kế được thông qua, còn có một chuyện khác nữa.”
Cố Học Văn thật sự tò mò: “Lại là chuyện gì làm em hưng phấn như vậy.”
“Thất Thất đã về.”
“Cái gì?” Cố Học Văn sửng sốt một chút, có chút không tin được: “Em nói Trịnh Thất Muội đã trở lại?”
Sao có thể? Anh và Cố Học Võ vẫn luôn tiến hành nhiều động thái nhằm buộc Hiên Viên Diêu thả Trịnh Thất Muội cũng không hiệu quả, bây giờ Trịnh Thất Muội lại tự mình trở lại?
“Ừ hừm.” Tả Phán Tình nghĩ đến Trịnh Thất Muội, đột nhiên thở dài: “Cậu ấy đã trở lại, em nghĩ, đây coi như là Hiên Viên Diêu phát thiện tâm đi.”
“Là sao?” Cố Học Văn cảm thấy tim đập hơi loạn nhịp, Tả Phán Tình nói tiếp.
“Thang Á Nam chết rồi, bị Hiên Viên Diêu gϊếŧ, cho nên, Hiên Viên Diêu thả Trịnh Thất Muội.”
“…” Cố Học Văn trợn to mắt nhìn Tả Phán Tình, ánh mắt có vài phần nghi hoặc: “Thang Á Nam chết rồi?”
“Đúng vậy.” Tả Phán Tình cũng không nghĩ sự tình lại phát triển đến cảnh này: “Nghe nói, Thang Á Nam là nội gián của một đường gì đó, bị Hiên Viên Diêu phát hiện nên gϊếŧ anh ta.”
Cố Học Văn kinh ngạc, đột nhiên buông tay Tả Phán Tình ra, xoay người muốn rời đi, Tả Phán Tình nhanh chân bắt lấy anh: “Anh đi đâu vậy?”
“Có chút việc.”
Nội gián? Trời ạ, sao anh lại không nghĩ tới? Cứ không hỏi Cố Học Võ nội gián ở Long đường kia là ai. Vì Cố Học Võ không chịu nói với anh, chỉ nói người đó rất gần Hiên Viên Diêu, tin tình báo nhận được toàn bộ đều đáng tin.
Nghĩ đến bên cạnh Hiên Viên Diêu nhiều người như vậy, Cố Học Văn cũng không biết, dù sao tay chân bọn họ điều đi, cũng sẽ không đả thương tính mạng con người, đương nhiên cũng không quan tâm là ai.
Mà về phương diện khác anh cũng không tin là Thang Á Nam, rõ ràng biểu hiện của anh ta với Hiên Viên Diêu trung thành như vậy, sao có thể là anh ta được?
Nhưng nếu nội gián thực sự là Thang Á Nam, bởi vì thân phận bại lộ mới bị gϊếŧ, vậy thì ai đã bán đứng Thang Á Nam, làm cho anh ta bị Hiên Viên Diêu biết được thân phận sau đó gϊếŧ anh ta?
“Học Văn?” Dáng vẻ anh không được ổn cho lắm. Tả Phán Tình hơi lo lắng: “Chuyện gì vậy? Sao anh lại gấp như vậy? Có phải có liên quan đến Hiên Viên Diêu không?”
“Không có việc gì.” Cố Học Văn cười nhẹ với cô, chỉ chỉ phòng tắm: “Em tắm trước đi. Anh nhớ ra có phần báo cáo tâm lý phạm tội cần nộp, quên bén mất, vừa rồi em nhắc Hiên Viên Diêu, anh mới nhớ ra.”
“Vậy à.” Tả Phán Tình không nghĩ nhiều quá, khoác tay áo: “Anh đi đi. Em đi tắm đây.”
Cố Học Văn gật gật đầu, xoay người rời đi. Sau khi anh đi khỏi, tâm tình Tả Phán Tình bình tĩnh không ít. Đừng căng thẳng, có lẽ chỉ là gần đây quá mệt mỏi thôi, mất kinh, có lẽ bởi vì nguyên nhân khác.
Mặc kệ thế nào, sáng mai kiểm tra rồi mới biết được. Trong lòng lại bắt đầu mong đợi hẳn lên.
Buổi tối, khi Cố Học Văn trở về, vẻ mặt đầy ngưng trọng, nhìn thấy Tả Phán Tình đã ngủ rồi, cô không quên sấy tóc trước khi ngủ làm cho sắc mặt anh dịu đi vài phần.
Anh nhớ đến cuộc nói chuyện vừa rồi với Cố Học Võ, ở đầu dây bên kia, Cố Học Võ đã thừa nhận, Thang Á Nam chính là nội gián anh ấy đặt bên cạnh Hiên Viên Diêu. Khi biết được tin anh ta đã chết, Cố Học Võ trầm mặc rất lâu.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Cố Học Văn gần như rống lên: “Không phải Thang Á Nam ở theo bên cạnh Hiên Viên Diêu rất lâu rồi sao? Vì sao lại là nội gián của anh chứ? Vì sao anh chưa bao giờ nói? Bây giờ thân phận anh ta bị lộ, có phải chứng tỏ, chỗ chúng ta cũng có người của Hiên Viên Diêu không?”
“A Văn.” Tâm tình Cố Học Võ rất nặng nề, với anh mà nói, Thang Á Nam không chỉ là quân cờ anh đặt bên cạnh Hiên Viên Diêu, nhiều năm như vậy, đối với Thang Á Nam, anh cũng thấy áy náy.
Trên lưng anh mang nhiều trách nhiệm, vô cùng nặng nề, có đôi khi, Cố Học Võ thấy mình rât tàn nhẫn với Thang Á Nam.
Thực ra anh từng hỏi anh ta có muốn quay về hay không, nhưng anh ta nói không cần. Anh ta muốn vì anh làm việc. Theo dõi Long đường. Sợ Long đường gây bất lợi cho anh.
Nghiêm túc mà nói, nhiều năm như vậy, Long đường và Kỳ Lân đường vẫn luôn giữ quan hệ rất tế nhị. Long Đường không chủ động gây hấn, thì anh cũng không thể chủ động trêu chọc, nếu không vì…
“Cố Học Võ.” Nghe xong câu nói của Tả Phán Tình, Cố Học VĂn đến giờ vẫn thấy khϊếp sợ. Nếu Thang Á Nam là nội gián, vậy lần đó anh ta đột nhiên ra tay khống chế Tả Phán Tình là có thể lý giải được.
Mục đích của anh ta là buộc Hiên Viên Diêu thả anh và Tả Phán Tình ra. Có phải vì nguyên nhân này mới làm cho sau đó Hiên Viên Diêu nghi ngờ thân phận của anh ta hay không?
Cố Học Văn không muốn nghĩ như vậy, nhưng sự thật rất có khả năng là như thế.
“Học Văn.” Bên kia điện thoại thở dài: “Cậu không cần lo. Chuyện này anh sẽ xử lý. Chuyện sau này, cậu theo vào một chút, bây giờ quan trọng nhất là, cậu còn muốn ở lại quân đội, hay cậu muốn toàn tâm đến giúp anh. Cậu suy nghĩ một chút đi.”
“Cố Học Võ.” Giọng nói của Cố Học Văn mang theo vài phần phẫn nộ; “Nếu anh không có cách bảo vệ an toàn của mình thì anh bảo em làm sao mà giúp anh? Em muốn ở lại quân đội. Về phần anh, mặc anh thế nào cũng được.”
“Học Văn…” Cố Học Võ gọi anh một tiếng, nhưng anh không có kiên nhẫn nghe tiếp nữa, cúp máy, vẻ mặt tức giận đi về phòng.
Lúc này nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Tả Phán Tình, sự phẫn nộ trong lòng anh dịu đi không ít, nghĩ đến Thang Á Nam đã chết, sắc mặt có vài phần ngưng trọng, nghĩ nghĩ một chút, anh lại xoay người rời khỏi phòng.
Buổi sáng khi Tả Phán Tình thức dậy đã không thấy bóng dáng Cố Học Văn. Nhìn phía giường bên kia cũng không có vết tích có người ngủ qua.
Hơi nhíu mày, có cần vội vàng giúp người khác huấn luyện vậy không? Ngày nào cũng sáng đi tối về, mệt như vậy sao?
Lúc này Tả Phán Tình cũng không có tâm tình để ý đến Cố Học Văn, đêm qua cô đã mơ một giấc mơ, trong mơ thấy con của mình, là một bé gái rất rất đáng yêu.
Tưởng tượng đến bàn tay bé nhỏ trắng mịn của đứa bé, Tả Phán Tình liền cảm thấy có chút cảm giác nở gan nở ruột, cầm que thử thai hôm qua vừa mua vào nhà vệ sinh, mười phút sau, nhìn hai vạch đỏ rõ rệt kia khóe môi giơ lên.
Mang thai rồi. Trời ạ, cô thật sự mang thai rồi sao? Thật là tốt quá.
Cô muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút, lúc trước mất con khiến lòng cô vẫn còn chướng ngại, lúc này đây cô nhất định cẩn thận lại cẩn thận, phải bảo vệ thật tốt con mình. Nói gì cũng không để cho đứa bé lại xảy ra sơ xuất nữa.
Đến công ty làm việc, xin giám đốc Chu cho nghỉ buổi trưa, nói là thấy trong người không khỏe, muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút.
Giám đốc Chu vô cùng hào phóng cho cô đi: “Nếu thấy không khỏe, buổi chiều có thể không cần đi làm, dù sao ngày mai cũng là thứ bảy rồi.”
“Không cần, tôi sẽ đến công ty.” Tả Phán Tình có chút thụ sủng nhược kinh, biểu hiện hai ngày nay của giám đốc Chu làm cô rất kinh ngạc. Ít nhất so với phản ứng của một tháng trước cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Tuy rằng rất khó hiểu nhưng vẫn rất vui. Gọi xe đến khách sạn của Trịnh Thất Muội. May là chỗ đó không xa, Thất Thất đang muốn đi lên, nhìn thấy cô đến thì cười với cô.
“Cậu thử chưa?” Cô tin sáng dậy Thất Thất nhất định sẽ thử trước tiên.
“Rồi.” Trịnh Thất Muội gật đầu: “Trên đó xác định là tớ thực sự mang thai, nhưng tớ còn muốn xác định thêm một chút.”
“Đi thôi, hôm qua tớ có liên hệ một bệnh viện qua mạng, bây giờ chúng ta qua đó. Kiểm tra xong đi ăn cơm.”
“Ừ.”
Trịnh Thất Muội không phản đối, đi theo Tả Phán Tình. Bệnh viện Tả Phán Tình chọn, rất gần Cố gia, hôm qua cô lên mạng tìm mấy bệnh viện tư tốt nhất, cuối cùng lại thấy bệnh viên tư này là tốt nhất, mà quan trọng nhất là nó nằm ngay trên đường từ Cố gia đến công ty, đến lúc đó nếu lỡ muốn sinh hoặc có chuyện gì thì có thể tới đó ngay được.
Vào bệnh viện, cô đi trước lấy số. Cô là số chín, Trịnh Thất Muội số mười. Hai người cầm số, cùng nhau ngồi ở hành lang bên ngoài bệnh viện.
“Số sáu.” Y tá ló đầu ra kêu một tiếng, lập tức có người đi vào, lúc người bên trong đi ra, Tả Phán Tình thoáng chốc sửng sốt.
Người kia không phải Kiều Tâm Uyển sao? Đây là khoa phụ sản của bệnh viện, chị ấy tới đây làm gì? Ánh mắt theo bản năng dời xuống bụng chị ấy, chị ấy mặc trang phục rộng thùng thình, nhìn không ra có phải mang thai hay không, nhưng một tay đỡ bụng, một tay cầm quyển sổ nhỏ. Trên vai còn đeo túi xách. Dưới chân là một đôi giày thể thao trắng.
Trông đơn giản gọn gàng lại càng giống một phụ nữ mang thai…
“Chị…” Vừa định đứng dậy chào hỏi chị ấy, thuận tiện hỏi thăm xem có phải chị ấy cũng mang thai hay không thì một bóng dáng khác đã vội vàng chạy tới, ngăn câu nói của cô lại.
“Tâm Uyển, không phải đã bảo em chờ anh sao? Sao em lại đến đây một mình?”