"Bây giờ anh có thể nói rồi." Sở Phi nói.
Tư Đồ Nam trầm lặng nói: "Phi Phi , trong bốn năm này, mỗi ngày tôi đều rất hối hận, mỗi ngày đều nhớ về em, cuối cùng bây giờ cũng đã trở về rồi, tôi nhất định sẽ không rời xa em nữa."
Mắt của của cô ấy có vẻ vui, biểu hiện của cô đang thay đổi, rất rõ ràng nhận thấy tâm trạng của cô ấy bây giờ không có bình tĩnh, cô ấy lại thở dài nói :" Tư Đồ Nam, anh đừng nói những lời như vậy nữa, tôi bây giờ đã kết hôn rồi.”
“Không!Tôi cần phải nóil." Tư Đồ Nam dùng lực nói: “ Phi Phi, tôi biết em không yêu hắn ta, từ lúc kết hôn đến nay vẫn phân giường ngủ riêng. Từ đôi mắt em , tôi thấy được em không yêu hắn ta, em vẫn đang chờ tôi quay lại!
Sở Phi im lặng Tư Đồ Nam nói không sai, cô không yêu Lâm Tử Minh, nhưng mà Tư Đồ Nam đã sai rồi, Sở Phi nhắc nhở hắn ta, Anh sai rồi, tôi không Có đợi anh quay lại.”
Tư Đồ Nam nói với một nụ cười: "Em nói dối , nếu như không phải em đang đợi tôi quay lại , làm sao em lại bảo vệ mình như một miếng ngọc quý vậy?"Phi Phi em yên tâm, bây giờ tôi đã về rồi, tôi sẽ không bao giờ đi nữa, ngày mai, tôi sẽ đích thân cầu hôn với ông nội , để ông đồng ý cho em hứa hôn với tôi.
Nói xong hắn cầm lấy tay của Sở Phi.
Tuy nhiên, hắn còn chưa chạm được vào người Sở Phi, đã bị Sở Phi tránh trước rồi, “Tư Đồ Nam, mong anh tự trọng một chút, tôi là phụ nữ đã có chồng rồi."
Tư Đồ Nam lại thất bại lần nữa, không có giận dữ, ngược lại còn thầm hạnh phúc, bởi vì hắn ta cảm thấy Sở Phi đang bị rối loạn, điều đó cho thấy Sở Phi vẫn còn tình cảm với hắn."
Với suy nghĩ này, hắn ta hiểu rằng mình không nên gấp gáp quả, đối phó với tính cách của Sở Phi, vẫn nên là dỗ dành từ từ giống như dùng nước ấm để đun con ếch vậy.
"Đều là lỗi của tôi! Đã quá gấp gáp, bốn năm sau đã trôi qua rồi, nhiều thứ đã thay đổi, chúng ta cũng không có gần gũi thân mật nhu trước nữa." Tư Đồ Nam nói, vẻ mặt đầy cảm kích và vài phần thương cảm, người lạnh lùng nhìn thấy cũng bị thu hút, mà huống hồ đã từng CÓ quan hệ thân thiết với hắn, “ Nhưng mà Sở Phi, xin hãy cho tôi một cơ hội bù đắp những hối tiếc quá khứ, được không?"
Sở phi nhìn thấy Tư Đồ Nam như vậy, tim cô cũng mềm mại hơn thở dài một tiếng, "Tư Đồ Nam , sao anh phải khổ sở như vậy?", tôi là phụ nữ đã có chồng rồi, anh cũng là một chàng trai trẻ , đừng có lãng phí thời gian với tôi.
“Không!” Tư Đồ Nam nói nghiêm túc rằng: "Phi Phi, trong tâm trí tôi, em vẫn là một cô gái ngây thơ đáng yêu như lúc ban đầu , chua bao bao giờ thay đổi!"
Hắn cứ nhắc đến những chuyện tình cảm sâu đậm lúc trước, đối với con gái mà nói, có sự đồng tình thương cảm rất lớn, nếu đổi lại là trước đây, Sở Phi đã bị hắn dụ dỗ rồi, nhưng mà bây giờ đã quá muộn rồi, vì trong tim của Sở Phi đã có bóng của người khác rồi.
Sở Phi: "Nhưng tôi đã thay đổi rồi."
Tư Đồ Nam không can tâm, hắn nhìn qua phía Lâm Tử Minh, nghiến răng nói, "Có phải là do hắn ta?Em là một phụ nữ tuyệt vời, hắn ta không xứng với em
Sở Phi không có đáp lại câu hỏi của hắn ta, mà nói: "Tư Đồ Nam, Vừa rồi anh có nhắc đến tôi và Lâm Tử Minh, tôi rất cảm ơn anh, lần sau có cơ hội mời anh đi ăn cơm."
Tư Đồ Nam biết rằng vấn đề này không thể vội vã được, hắn đổi sang chủ đề khác: "Tôi nghe nói rằng chuỗi vốn của công ty của Sở Gia đã bị phá vỡ, cần một số vấn để vượt qua khó khăn?”
Sở Phi không có phủ nhận, Tư Đồ Nam là một nhà kinh doanh thiên tài, hắn đã quay lại thành phố Hoa , biết được chuyện này là điều quá bình thường.
"Tôi có thể đầu tư 50triệu đô, đổi lại tôi chỉ cần 20 phần trăm cổ phần của Sở Gia"Tư Đồ Nam nói.
Sở Phi vui mừng nói: “ có thật không?”.
Tư Đồ Nam Cười nói, "Tôi có khi nào lừa em đâu?
"Thế thì tuyệt quá! Bây giờ tôi sẽ nói với ông nội, ông sẽ vô cùng vui mùng." Sở Phi vừa nói vừa lấy điện thoại ra.
"Nhưng mà tôi có một điều kiện." Tư Đồ Nam cầm lấy tay của Sở Phi cười típ mắt nói.
Nghe được điều này, Sở Phi lập tức cau mày, CÓ bản năng bài trừ sự việc! Vừa nãy cô VÌ Hoàng Văn Hoa có nhắc đến một điều kiện, có cùng một trải nghiệm nên không mấy dễ chịu.
"Tư Đồ Nam, nếu anh cũng giống với Hoàng Văn Hoa có điều kiện quá đáng như thế, thì không cần nữa." Sở Phi tức giận nói.
Nhìn thấy phản ứng của Sở Phi, Tư Đồ Nam biết mình đã bị hiểu lầm rồi, nhanh chóng nói: "Phi Phi , em hiểu lầm tôi rồi, tôi không có ý đó! tôi chỉ muốn em đi ăn tối với tôi, vậy thôi!”
Sở Phi lạnh lùng nói: "chỉ cần ăn một bữa cơm thôi?"
Không em nghĩ sao!" Tư Đồ Nam giả vờ không vui nói: "Phi Phi, chúng ta đã quen nhau quá lâu rồi, em còn không biết tôi là người như thế nào sao? Tôi giống như Hoàng Văn Hoa một tên tiểu nhân bẩn thỉu như thế như.
Mặt của Sở Phi chuyển sang đỏ lên, cô rất ngại ngùng vì hiểu lầm Tư Đồ Nam... và liên tục xin lỗi, "Tư Đồ Nam, tôi đã hiểu lầm anh, xin lỗi anh."
"Không sao, không sao..."
Vào lúc này, có một giọng nói từ phía sau, "Tư Đồ tiên sinh, cảm ơn Vì sự tử tế của anh, không giống anh lấy ra có 50 triệu mà tôi sẽ lấy ra 100 triệu để giúp Sở Gia vượt qua khó khăn này."
Nghe được những lời nói này, Sở Phi và Tư Đồ Nam nhìn lại đằng sau , biểu hiện của hai bọn họ không có giống nhau.
Tư Đồ Nam bị choáng một lúc, sau đó cười lớn, còn Sở Phi đã liếc mắt nhìn thấy Lâm Tư Minh mắng, "Lâm Tử Minh!Anh đang nói bậy gì vậy?"
Tại của Lâm Tử Minh rất nhanh nhạy, mặc dù anh ấy đi qua một bên, nhưng mà anh ta nghe hết nội dung cuộc trò chuyện của họ.
"Tôi không nói vớ vẩn, hàng trăm triệu đô không phải là vấn đề của tôi." Lâm Tử Minh vừa nói vừa cười với Sở Phi: "Thật ra, anh sớm đã muốn nói với em , anh sẽ lấy ra 100 triệu để đầu tư vào công ty, mà số tiền này sẽ đứng tên em. Vợ yêu, chúng ta đã kết hôn bốn năm rồi, anh vẫn chưa tặng cho em được món quà nào đàng hoàng, 100 triệu này coi như là một phần thành ý của anh.”
Cuối cùng Tư Đồ Nam không nhịn nổi nữa cười lớn: "hahahahah....."
Sở Phi cũng tối sầm mặt, không có chút gì cảm động, ngược lại còn cảm thấy rất xấu hổ, muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Lâm Tử Minh đúng là ngôi sao thảm họa của cô, mỗi lần có người ngoài ở đó , anh ta đều làm cho cô mất mặt.
Bây giờ ngay cả món quà 100 triệu cũng nói ra được , cô ấy không thể diễn tả được độ mặt dày của Lâm Tử Minh như thế nào nữa!
Với thân phận là chồng bốn năm của cô, Sở Phi còn không hiểu Lâm Tử Minh như, là một thằng nghèo khổ, đừng nói đến một trăm triệu đến một triệu cũng không lấy ra được.
Cô bực mình bẹo Lâm Tử Minh một cái, hạ thấp giọng, cắn răng nói, "Lâm Tử Minh, anh có thể ít thêm một lần làm tôi mất mặt được không?"
Tư Đồ Nam nói vui vẻ, "Lâm Tử Minh, đừng trách tao nói thẳng, mày biết 100 triệu đọc như thế nào không? Những người mà tao quen biết đều là những ông chủ lớn, cũng không dám nói lấy 100 triệu là quà tặng, mày thì tốt, nói một câu mà cả 100 triệu, theo nhu tao biết, đến việc làm này còn tìm không nổi đúng không? Hahah.”